Ngày nào bạn trai cũng muốn tuẫn tình cùng tôi

Chương 10
 
Bọn họ từ tòa lầu phụ một tiến vào siêu thị, có lẽ bởi vì nằm ở gần vùng ngoại thành nên trong siêu thị lớn này cũng không có bao nhiêu người.
 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Phong Miên đẩy xe mua sắm, tay anh đan vào tay Vân Lộ Tinh. Cho dù đi nơi nào thì anh cũng muốn có một sự liên kết chặt chẽ với Vân Lộ Tinh, ngay cả nắm tay cũng như vậy.
 
 
Vân Lộ Tinh ngoan ngoãn để Kỳ Phong Miên nắm tay, cô không thích những nơi có nhiều người, cũng không thích nơi công cộng. Cô không nói lời nào, chỉ là khi đi đến một rạp hàng hóa nào đó cô sẽ giữ chặt Kỳ Phong Miên, anh sẽ lấy đồ ăn cô muốn ăn xuống theo cái nhìn chăm chú của cô.
 
 
Sau đó hai người tiếp tục không nói gì mà đi. Mười phần ăn ý, nhưng khá quỷ dị.
 
 
Dạo này có trend ngược cẩu độc thân như vậy à? Tâm thần vừa thôi chứ.
 
 
Những người đi ngang qua nhìn một loạt thao tác này của bọn họ, nhỏ giọng buôn dưa lê: “Nhưng mà được cái là đẹp đó.”
 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Vân Lộ Tinh đang phân vân không biết mình có nên lấy thêm một phần kem không thì một tiếng thét chói tai vang lên.
 
 
Ở cách đó không xa.
 
 
Vân Lộ Tinh ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc thấy một nhân viên cửa hàng nào đó bị một sinh vật dị dạng vồ tới quật ngã xuống, chỗ bị đè máu bắn tóe ra.
 
 
Giống như là một cột nước phụt mạnh lên, chất lỏng màu đỏ bắn rất cao. Trần nhà màu trắng trên đỉnh đầu đã bị nhuộm đỏ, tí tách nhỏ giọt xuống mặt đất.
 
 
Máu đỏ tươi nhỏ từ trên cao xuống, nhỏ giọt ngay trước mặt cô. Vân Lộ Tinh không kiềm được chớp chớp mắt.
 
 
Kệ để hàng cùng vật phẩm liên tiếp bị đẩy trên mặt đất, phát ra một tiếng động nặng nề, thanh âm ồn ào giống như là chuông tang khóc than, báo hiệu việc thời đại của nhân loại từ giờ khắc này sẽ kết thúc.
 
 
Sinh mệnh rẽ theo một hướng khác, phát ra tiếng nỉ non.
 
 
Sợ hãi tượng trưng cho ôn dịch chết chóc, nỗi tuyệt vọng lan tràn nhanh chóng. Máu màu đỏ tươi sền sệt trên sàn nhà uốn lượn chảy xuôi, chảy đến đế dày của Vân Lộ Tinh.

 
 
Cô không nhịn được mà lui về sau một bước, trên mặt đất lưu lại một vệt máu đỏ.
 
 
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra rất nhanh, dường như chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhiều người còn không kịp phản ứng.
 
 
Trong siêu thị lớn này liên tiếp có tiếng hét cầu cứu và sợ hãi, có người nhanh chóng chạy vội qua trước mặt hai người Vân Lộ Tinh, giây tiếp theo đã bị quái vật phía sau đè chặt trên mặt đất rồi gặm cắn.
 
 
Trên người con quái vật đang không ngừng “ăn uống” kia còn đang mặc bộ quần áo màu vàng của nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, chỗ vốn là phần đầu giờ đã trở thành một cái xúc tu khổng lồ có gai ngược sắc bén, trông giống đóa hoa đang nở. Phần nối giữa đầu và cổ bây giờ thành một cái lỗ đen lớn, chung quanh là hàm răng như lưỡi cưa.
 
 
Quái vật đang ở gặm cắn đồ ăn ở trên mặt đất, nhưng người kia chưa chết hẳn, anh một bên thống khổ vì bị quái vật xé rách, đôi mắt bất lực nhìn xung quanh, sau khi anh thấy Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên đang ở cách đó không xa, đôi mắt đang dần dần ảm đạm lập tức sáng lên.
 
 
Anh ta buông cánh tay đang chống cự với quái vật ra, bất lực vươn tay hướng về phía hai người Vân Lộ Tinh, không màng tất cả cao giọng hét: “Cứu mạng ——!!!”
 
 
Không hề bị quấy nhiễu, quái vật một ngụm gặm chặt đứt cổ anh ta.
 
 
Vân Lộ Tinh trầm mặc mà nhìn chăm chú vào thảm kịch trước mắt.
 
 
“Trước thời hạn sao?” Thanh âm của cô nhẹ nhàng, nỉ non nói: “Chúng ta sẽ chết sao?” Không biết cô chỉ đang lầm bầm lầu bầu hay tốt bụng báo cho Kỳ Phong Miên ở bên cạnh.
 
 
Mặc dù luôn nói là muốn sống sót, nhưng khi đối diện với ranh giới sự sống cái chết, sắc mặt Vân Lộ Tinh lại vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt. Cô không cảm thấy bất kỳ nỗi sợ hãi nào. Ở trong địa ngục nhân gian đầy tiếng khóc thét và máu tươi, cô an tĩnh như là người đến từ một thế giới khác.
 
 
Trước tận thế như vậy, mà sau khi tận thế cũng không khác gì.
 
 
Một bệnh nhân tâm thần có nhân cách phản xã hội, trời sinh đã có thể tiếp thu tất cả mọi thứ liên quan đến cái chết.
 
 
Vân Lộ Tinh cho rằng Kỳ Phong Miên sẽ cảm thấy vui vẻ, dù sao thì cô cũng đã từng vô số lần nghe thấy tiếng lòng hy vọng thế giới hủy diệt của anh, hơn nữa anh còn luôn muốn tuẫn tình cùng với cô.
 
 
Vân Lộ Tinh không nhịn được quay đầu nhìn đối phương, không ngờ lại trông thấy một gương mặt nặng nề.
 
 

Xúc tu trên đỉnh đầu quái vật chậm rãi nâng lên từ trên thi thể kia, nhìn về phía hai người đang bình yên đứng thẳng ở bên này. Như là một tín hiệu chuẩn bị tấn công, xúc tu của nó hơi giật giật.
 
 
Quái vật cử động, Kỳ Phong Miên cũng cử động.
 
 
Anh mím môi, lui về phía sau một bước, mắt trước sau luôn nhìn chằm chằm con quái vật kia, tiếng nói trầm trọng xưa nay chưa từng có: “Sẽ không chết.” Câu này như lời đảm bảo, lại như hứa hẹn.
 
 
Anh nói: “Chúng ta về nhà.”
 
 
Kỳ Phong Miên chạy như điên đến cầu thang thoát hiểm, phía sau là quái vật đuổi theo không ngừng, mặt đất là vô số vết máu ướt nhẹp, bốn phía là tay chân bị ăn rơi rụng trên mặt đất. Tay anh vẫn nắm Vân Lộ Tinh gắt gao, không có một chút dấu hiệu thả lỏng nào.
 
 
Tiếng hít thở của quái vật đan xen với tiếng khóc nức nở của con người, tiếng thét chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác.
 
 
Mà Kỳ Phong Miên và Vân Lộ Tinh ở trong luyện ngục trần gian, nắm tay nhau chạy như điên trên con đường cuối cùng này.
 
 
Đôi tay lạnh giá của Vân Lộ Tinh được Kỳ Phong Miên nắm gắt gao, tóc dài xinh đẹp của cô tung bay theo gió, lòng bàn tay truyền đến một hơi ấm cực kỳ nóng bỏng của anh.
 
 
Đối mặt với ngày tận thế thình lình xảy ra, Kỳ Phong Miên cũng không biểu hiện bất cứ cảm xúc vui sướng nào. Vân Lộ Tinh bỗng nhiên phát giác, mình hình như đã đánh giá sai rất nhiều việc liên quan tới Kỳ Phong Miên.
 
 
Tuy rằng Kỳ Phong Miên luôn là nói muốn giết chết cô rồi cùng tuẫn tình nhưng anh lại chưa bao giờ tổn thương cô. Hoàn toàn ngược lại, vào thời khắc nguy nan, anh luôn như thần bảo hộ đứng ra che chở cho cô.
 
 
Thân thể của Vân Lộ Tinh rất yếu ớt, chỉ có chạy trốn nhanh một chút thôi đã thở dốc rồi. Sắc mặt tái cô nhợt, rốt cuộc không nhịn được hỏi Kỳ Phong Miên: “Anh không muốn tuẫn tình à?”
 
 
Vấn đề cổ quái của Vân Lộ Tinh còn chưa được trả lời, Kỳ Phong Miên ngoái đầu nhìn cô một cái, nhíu mày, cầm lấy một cái bình chữa cháy ở ven đường, dùng sức ném về con quái vật đang định tấn công Vân Lộ Tinh.
 
 
Anh nói: “Không phải hiện tại, càng không muốn chết bằng cách bị bọn rác rưởi này xé sống.”
 
 
Thân thể của quái vật nổ một trận lớn rồi văng ra xa.
 

 
Kỳ Phong Miên không ngừng chạy, kéo Vân Lộ Tinh đến cầu thang thoát hiểm. Tiếng gầm gừ của quái vật gần trong gang tấc, bên tai Vân Lộ Tinh lại chỉ có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của Kỳ Phong Miên.
 
 
——[ Nếu Tinh Tinh chết……]
 
 
——[ Nếu không thể bảo vệ cô ấy thì không có tư cách chết cùng cô ấy. ]
 
 
Vân Lộ Tinh bỗng nhiên nghĩ đến định nghĩa tuẫn tình của Kỳ Phong Miên. Anh nói một cuộc tuẫn tình đẹp là cô phải chết trong tay anh.
 
 
Lúc ấy cô cho rằng Kỳ Phong Miên có bệnh, hiện tại cô lại cảm thấy Kỳ Phong Miên hình như cũng không sai.
 
 
Càng gần cầu thang thoát hiểm, vết máu càng nhiều. Sau một cuộc kinh hoàng ngắn ngủi, tất cả mọi người nhanh chóng chạy tới nơi này, nhưng đám người vọng tưởng việc chạy trốn đã bị vô số quái vật bắt lấy mang đi.
 
 
Cửa chính có một con quái vật nhện đang trông giữ. Nửa người trên của quái vật còn giữ lại thân hình cùng hình dạng của con người, nửa người dưới lại phồng ra một khối thịt lớn kỳ dị, trên khối thịt đó còn lại hai cái chân của con người, hơn nữa những khối thịt đó còn đang không ngừng mọc ra bên ngoài giống như mọc chân tay.
 
 
Con quái vật hình nhện đang ghé vào một cái thi thể, cái miệng khổng lồ cắn vào phần não của thi thể, không ngừng nhấm nháp chất lỏng màu vàng trắng trong đó. Nhờ vào viecj không ngừng nhấm nháp chất lỏng đó mà những khối thịt trên đùi nó phát triển cực kỳ nhanh chóng.
 
 
Nó đang tiến hóa.
 
 
Nửa người trên của quái vật không khác gì nhân loại, khi nó nhấm nháp đồ ăn mỹ vị, ngũ quan trên khuôn mặt nó thậm chí còn hiện ra sắc mặt thỏa mãn.
 
 
Thừa dịp quái vật đang ăn, một chân Kỳ Phong Miên đá vào phần eo yếu ớt nhất của quái vật, nó văng xa ra tận mấy thước, chân của quái vật còn chưa mọc ra hoàn toàn, trên nhẹ dưới nặng, thân hình không đủ thăng bằng, khối thịt to lớn quay cuồng, liên tiếp đụng ngã mấy cái kệ để hàng.
 
 
“Bùm bùm.”
 
 
Kệ để hàng nặng nề lần lượt bị đụng ngã xuống, chân của quái vật nhện gian nan giãy dụa hai cái rồi dừng lại, rất nhanh đã nhắm mắt.
 
 
Nó đã chết.
 
 
Vân Lộ Tinh dưới sự bảo vệ của Kỳ Phong Miên chạy xuống dưới lầu, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
 
 
Thân thể quái vật không ngừng chảy chất lỏng màu vàng tanh hôi sền sệt, nửa người dưới phồng lên kỳ dị của nó chậm rãi động đậy, dưới đuôi run rẩy, từng viên trứng nhện có hoa văn trượt ra ngoài. Đến khi nửa người dưới của quái vật héo rút khô quắt, những quả trứng kỳ quái đó đã phủ kín khắp nơi.
 
*
 
Xuyên qua cầu thang thoát hiểm tối tăm, hai người rốt cuộc đã đến được bãi đỗ xe, bãi đỗ xe lúc bình thường đã vô cùng tĩnh lặng, nay lại yên ắng đến dọa người.

 
 
Ánh đèn tối tăm chiếu sáng cho hai người.
 
 
Không ngừng có tiếng bước chân dồn dập vang lên phía sau, là những người còn sống chạy được ra ngoài. Siêu thị biến thành địa ngục tàn sát, bọn quái vật đi săn, tiến hóa, đẻ trứng, cũng chẳng thèm truy đuổi những con cá lọt lưới đã tẩu thoát được.
 
 
Kỳ Phong Miên rất nhanh đã tìm được xe của bọn họ, anh hiện tại chỉ cảm thấy may mắn là cái siêu thị này ở một nơi khá hẻo lánh, không có quá nhiều người và quái vật.
 
 
Khi khởi động xe, Vân Lộ Tinh nhìn mắt Kỳ Phong Miên, tây trang cùng áo sơ mi sạch sẽ của anh bây giờ đã có nếp gấp, trên mặt có vết máu, không biết là của ai.
 
 
Sau khi lên xe, sắc mặt của Kỳ Phong Miên dần dần thả lỏng, mồ hôi làm ướt tóc anh. Ngón tay thon dài của anh cởi cúc trên cùng của áo sơ mi, mồ hôi trượt xuống theo hầu kết gợi cảm.
 
 
Cái kính phẳng kia của Kỳ Phong Miên đã ném ở nửa đường, Vân Lộ Tinh nhìn cặp mắt đào hoa xinh đẹp của anh, chỉ cảm thấy giờ phút này, Kỳ Phong Miên thật sự vô cùng gợi cảm.
 
 
Cô bỗng nhiên muốn làm tình với Kỳ Phong Miên.
 
 
Vân Lộ Tinh dùng chút lương tri cuối cùng nghĩ rằng đầu óc của mình có phải đã quá tải rồi không mà ở ranh giới sự sống cái chết còn muốn làm tình.
 
 
Nhưng cô rất nhanh đã nghĩ thông, đúng vậy, đầu của cô vốn dĩ đã có bệnh mà.
 
 
Vì thế Vân Lộ Tinh tự nhiên hơn.
 
 
Cô vô cùng thẳng thắn thành khẩn mà thò lại gần, đôi mắt trong veo nhìn Kỳ Phong Miên đang khởi động xe, chậm rì rì hỏi anh: “Kỳ Phong Miên, anh có muốn làm tình không?” Vân Lộ Tinh đã ở bệnh viện tâm thần mười mấy năm, cô không biết nói chuyện bình thường, không biết hàm súc, không biết khẩu thị tâm phi như thế nào.
 
 
Trong từ điển của cô cũng không có hai chữ ‘uyển chuyển’, cô muốn cái gì thì nói cái đó, đặc biệt là khi đối tượng cô yêu cầu là Kỳ Phong Miên.
 
 
Hầu kết của Kỳ Phong Miên lăn lộn, nhìn cái đầu nhỏ cách mình rất gần. Sau khi chạy trốn kịch liệt, làn da của Vân Lộ Tinh đã tái nhợt đến gần như trong suốt, má cô phấn hồng, một bên nhỏ giọng thở dốc, một bên trừng mắt nai, không chớp mắt nhìn mình.
 
 
Đuôi mắt của Kỳ Phong Miên nhảy lên, đối diện với đôi mắt của Vân Lộ Tinh. Người con gái luôn bị người ta nói là có bệnh tâm thần này lại có đôi mắt trong sáng nhất trên đời.
 
 
Anh nhìn thẳng đôi mắt của cô, chậm rãi nở một nụ cười, tiếng cười trầm thấp mà nói: “Muốn chứ.” Anh nổ máy, ô tô khởi động.
 
 
Kỳ Phong Miên nhìn kính chiếu hậu, lười nhác nói: “Trở về rồi cho em.” Khi nói những lời này, vẻ mặt của anh không hề nặng nề giống như vừa rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui