Ngày nào bạn trai cũng muốn tuẫn tình cùng tôi

Chương 14 

 
Con dao phay của Vân Lộ Tinh chính là vũ khí của cô.

 
Muốn trở thành một con cá mặn tự lực cánh sinh ở tận thế, đầu tiên phải có một vũ khí tiện tay! Tìm được mục tiêu mới rồi, Vân Lộ Tinh lập tức đưa ánh mắt khẩn cầu về phía Kỳ Phong Miên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Kỳ Phong Miên:……

 
Anh lục lọi trong nhà, cuối cùng đưa cho Vân Lộ Tinh một con dao phay. Anh nói: “Phòng bếp chỉ có một công cụ này thôi.”


 
Dao phay thật sự rất nhỏ, làm bằng inox, dài 20cm, ngày thường nhiều nhất chỉ dùng để thái thịt thôi, ngay cả xương cũng không chặt được, càng miễn bàn đến việc giết quái vật da dày thịt béo.

 
Vốn dĩ Vân Lộ Tinh lấy được đao còn rất hứng khởi, nhưng đảo mắt cô đã thấy Kỳ Phong Miên đi ra từ tầng hầm ngầm, tay anh xách theo một cây rìu.

 
Cô nhìn nhìn rìu của đối phương, lại nhìn nhìn dao phay nhỏ của mình, luôn có cảm giác so với rìu của Kỳ Phong Miên, cái này của mình chỉ như một món đồ chơi gọt hoa quả....

 
Nhưng mà không còn cách nào cả, không còn cái gì tốt hơn nữa! Vân Lộ Tinh mang theo dao phay nhỏ của mình hùng tâm bừng bừng ra cửa.

 
Cô và Kỳ Phong Miên hôm nay định đi hai siêu thị gần đây và tiệm thuốc để lấy vật tư, mục tiêu đầu tiên là cửa hàng dưới chân núi.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến khi sắp đến nơi, vì phòng ngừa kinh động có quái vật ở trong phòng, ô tô ngừng ở phía bên ngoài, cách cửa hàng vài chục mét. Kỳ Phong Miên xuống xe, Vân Lộ Tinh cũng đi theo phía sau anh.

 
Kỳ Phong Miên xách theo rìu đi vào sân vắng phía trước, giống như đang đi dạo trong vườn hoa sau nhà mình, Vân Lộ Tinh rất thật cẩn thận đi theo phía sau anh, hai tay gắt gao nắm dao phay nhỏ của mình.

 
Phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau, nhìn sơ thì giống tổ hợp của cường giả và chim non.

 
Đi được vài bước, Kỳ Phong Miên đột nhiên ngừng lại. Vân Lộ Tinh lập tức khẩn trương lên, cô không tự chủ được nhích gần về phía Kỳ Phong Miên, đè thấp âm thanh, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì không thích hợp à?”

 
Kỳ Phong Miên từ từ ngoái đầu nhìn lại, nhìn vào mắt cô, ánh mắt từ từ hạ xuống, cuối cùng rơi xuống dao phay của cô.

 
Anh nói: “Em thử dùng một tay cầm dao đi?” Hai tay nắm đao, nếu thực sự có quái vật tới, Vân Lộ Tinh có khi còn chưa kịp đâm tới thì đầu đã bị quái vật gặm luôn rồi.


 
Hơn nữa, tư thế này của Vân Lộ Tinh…… Ánh mắt của Kỳ Phong Miên phức tạp: “Người biết rõ thì hiểu là em đến đây để giết quái vật, còn người không biết thì cứ tưởng em định lén lút đâm anh một dao đấy.”

 
Vân Lộ Tinh:……

 
Hai má cô phiếm hồng, thẹn quá thành giận, hiện tại đã muốn đâm Kỳ Phong Miên một đao thật luôn.

 
Kỳ Phong Miên nhìn cô, nghĩ xem nên sắp xếp cho đối phương ở nơi nào. Cho Vân Lộ Tinh đi theo đánh quái vật là chuyện không thể nào, nhưng anh cũng không dám để Vân Lộ Tinh cách tầm mắt của mình quá xa, sợ giống như đời trước, cô gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở nơi mà mình không nhìn thấy được.

 
Kỳ Phong Miên suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cố ý nói: “Đợi lát nữa em cách anh gần một chút.” Anh sẽ lưu lại một phần cái bóng để bảo vệ Vân Lộ Tinh.

 
Vân Lộ Tinh mờ mịt mà nói: “A…… nhưng mà đợi lát nữa quái vật đánh nhau với anh, em gần anh quá thì có phải là cũng sẽ bị đánh cùng không chứ……”

 
Cô chậm rì rì mà nói: “Nếu không em vẫn nên cách anh xa một chút đi.” Vân Lộ Tinh thể hiện tâm thái chết bạn không chết mình vô cùng nhuần nhuyễn.

 
Kỳ Phong Miên có cảm giác bị ghét bỏ. Anh không nhịn được nói: “Em cầm dao làm gì?”

 
Vân Lộ Tinh không chút hoang mang mà nói: “Anh không hiểu, thứ em cầm không phải dao, mà là cảm giác an toàn.” Làm một con cá mặn, Vân Lộ Tinh biết giới hạn của mình ở đâu.

 
Cánh tay bắp chân nhỏ của cô, đi đánh với quái vật thì không thể coi là đánh nhau được, cái đó gọi là đưa cơm hộp (*).
 
(*): ý nói là đưa đồ ăn đến tận miệng để quái vật ăn.

 
Cho nên cô tính đi theo phía sau Kỳ Phong Miên, chậm rãi học trước.

 
Mười mấy năm qua, Vân Lộ Tinh đều ở trong bệnh viện tâm thần làm một đóa hoa trong nhà kính, ngay cả giết gà cũng chưa thấy bao giờ. Anh bảo cô cầm dao phay đi liều mạng với quái vật, điều này rõ ràng là không khoa học.

 
Vân Lộ Tinh quá vô hại, cô hoàn toàn viết mấy cái chữ “em chỉ tới tăng kinh nghiệm chơi chơi thôi” to lù lù trên mặt.

 
Còn vô cùng đương nhiên.

 
Kỳ Phong Miên hết chỗ nói rồi.


 
Anh dừng chân vẫn luôn nhìn Vân Lộ Tinh, đối phương cũng trừng đôi mắt mờ mịt nhìn lại anh, dường như đang hỏi anh vì sao không đi nữa.

 
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hơn nửa ngày, Kỳ Phong Miên không nhịn được mà cười ầm lên.

 
Anh liếm liếm hàm răng, nói: “Tiểu Lộ Châu, sao em không nói lý vậy chứ?”

 
Vân Lộ Tinh vẫn mê man nhìn anh.

 
Kỳ Phong Miên đột nhiên phát hiện, Vân Lộ Tinh như vậy cũng vô cùng đáng yêu.

 
Anh lười biếng mà dựa vào xe, cố ý nói: “Là em không muốn tuẫn tình, muốn sống sót, em cũng là người muốn tới đi lấy vật tư. Anh đã lái xe mang em đến nơi này rồi, chẳng lẽ chờ lát nữa anh còn phải giúp em đánh nhau sao?”

 
Vân Lộ Tinh nghiêng nghiêng đầu, ngữ khí ngây thơ: “Anh không đánh à?”

 
Kỳ Phong Miên:… Tuy rằng anh thật sự định làm như vậy, nhưng mà em có thể uyển chuyển một chút không?

 
Vân Lộ Tinh nghĩ nghĩ, nếu Kỳ Phong Miên không muốn, vậy vẫn là cô tự làm đi. Rốt cuộc cô cũng không thể buộc Kỳ Phong Miên giúp mình, hơn nữa vốn dĩ cô tính đổi cách khác mà, làm một con cá mặn có thể tự lực cánh sinh!

 
Tuy rằng khoảng cách từ một con cá mặn tăng lên thành động thủ giết quái vật có chút lớn, nhưng Vân Lộ Tinh cảm thấy thật ra mình cũng có thể thử một lần.

 
Vì thế cô chậm rì rì mà nói: “Được rồi. Nếu anh không muốn thì đợi lát nữa em tự đi, anh cách em xa một chút nha.” Cô thậm chí còn vô cùng rộng lượng và tốt bụng dặn dò Kỳ Phong Miên cách hiện trường chiến đấu xa một chút.

 
Kỳ Phong Miên: “… Anh nghĩ, cứ để anh tự làm thì hơn.”

 
Trước cửa hàng, mấy con sâu khổng lồ có râu vô cùng dài đang mấp máy ở trên mặt đất, uốn lượn để lại một bãi nước tanh màu vàng.

 
Vân Lộ Tinh đi theo phía sau Kỳ Phong Miên, tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”

 
“Vận thi trùng. Năng lực đi săn của chúng rất kém, đều chỉ ăn thịt chết. Những con này chỉ mới sinh ra không lâu, hẳn là có một con sâu mẹ ở gần đây.”

 

Nhóm sâu này thính giác không tốt lắm, nhưng khứu giác vô cùng nhanh nhạy. Cơ thể chúng hoạt động tiếp cận Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên, khi ở cách đối phương không đến 1 mét, đột nhiên phun ra bên ngoài một chất nhờn sền sệt màu vàng tanh chua.

 
Vân Lộ Tinh vội vàng lắc mình né tránh, hỏi: “Sâu mẹ là cái gì?”

 
“Sau tận thế, có một ít quái vật độc lai độc vãng tự mình đi săn, có một ít sâu mẹ sẽ sinh ra rất nhiều ấu trùng để thay mình đi tìm kiếm đồ ăn. Sau khi có đồ ăn, chúng có thể đẻ trứng không ngừng cho đến khi đồ ăn bị tiêu hao hầu như không còn, hoặc là sâu mẹ chết.”

 
Mà kiến trúc thành thị rất nhiều, trong đường cống ngầm có đủ loại lớn bé, cống thoát nước là nơi thích hợp để quái vật ẩn thân sinh sôi nảy nở, mọi người cơ bản không thể nào giết chết hoàn toàn những quái vật có tính chất đặc biệt như vậy.

 
Đúng là bởi vì vậy, thành thị mới có thể bị công hãm (*) hoàn toàn.

 
(*) tấn công và bao vây.

 
Mấy con sâu kia thấy dịch axit không phun trúng con mồi, thân hình vặn vẹo khập khiễng đuổi theo bọn họ.

 
Một bên Kỳ Phong Miên giải đáp cho Vân Lộ Tinh, âm thanh trầm ổn, cái bóng dưới chân anh nhanh chóng hòa tan, biến thành một màu đen thẳng tắp, tốc độ cực nhanh uốn lượn đến chỗ con sâu, cuối cùng ngưng tụ thành cái bóng màu đen ở dưới thân chúng một lần nữa.

 
Mà con sâu bị vây vào trong đó bị đường cong kia buộc chặt, chậm rãi trầm xuống dưới cái bóng, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

 
Vân Lộ Tinh trốn ở phía sau Kỳ Phong Miên nhịn không được dò đầu ra, hỏi: 

 
“Đây là cái gì?”

 
Cái bóng của Kỳ Phong Miên dùng đúng cách nuốt luôn mấy con sâu kia, anh lời ít ý nhiều mà nói: “Dị năng.”

 
Vân Lộ Tinh kinh ngạc: “Anh có dị năng từ khi nào vậy?”

 
Kỳ Phong Miên: “…… Hai ngày trước.”

 
Vân Lộ Tinh càng kinh ngạc: “Sớm như vậy sao? Tại sao……”

 
Kỳ Phong Miên nhìn cô, cười: “Em là từ giọt nước tiến hóa thành mười vạn câu hỏi vì sao à?”
 
 
Anh nghĩ nghĩ, chợt nhận ra từ khi trọng sinh đến bây giờ, Vân Lộ Tinh vẫn luôn gọi tên anh, chưa bao giờ gọi xưng hô thân mật của anh.

 
Giọng nói của Kỳ Phong Miên thấp thuần, dụ hoặc Vân Lộ Tinh: “Muốn người ta trả lời vấn đề của em thì thái độ của em có phải nên tốt hơn hay không? Bây giờ em nên gọi anh là gì?”

 
Vân Lộ Tinh chậm rì rì mà đi theo phía sau anh, nói: “Vậy anh có thể không chặt cây không?”


 
Kỳ Phong Miên chậm rì rì mà nhìn chằm chằm cô, cong cong môi, thong thả ung dung mà nói: “Thật sự muốn ăn quả đào như vậy à?”

 
Vân Lộ Tinh nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Đúng vậy.”

 
Kỳ Phong Miên rũ mắt nhìn Vân Lộ Tinh, đối phương mềm mại đứng ở trước mặt, mở to đôi mắt hạnh sáng trong nhìn mình.

 
Kỳ Phong Miên cười một tiếng, như có như không đáp ứng.

 
Tiến đến trước cửa hàng, Kỳ Phong Miên cố ý nói với Vân Lộ Tinh, dặn dò cô đứng ở nơi mà mình quy định, không được lộn xộn. Vân Lộ Tinh vô cùng quý trọng mạng nhỏ của mình, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

 
Lúc này Kỳ Phong Miên mới thả lỏng. Anh đẩy cửa hàng ra, quả nhiên, bên trong có một con sâu hồng nhạt đang nằm. Sâu mẹ ước chừng cao bằng ba bốn người đàn ông thành niên, có râu, không có mắt, chỉ có một cái miệng lớn, nửa người dưới của nó mở ra, đang không ngừng đẻ trứng.
 
Ấu trùng không ngừng từ trong cơ thể nó chui ra, ấu trùng mới sinh ra không có sức chiến đấu, cái đầu chỉ lớn bằng một nửa cái đầu con sâu bị Kỳ Phong Miên giết chết.

 
Con sâu mẹ này thật sự quá lớn quá xấu xí ghê tởm, Vân Lộ Tinh ngẩng đầu nhìn lên mới có thể thấy được toàn thân nó.

 
Cô phồng mặt lên, lại chậm rãi cúi đầu, nhìn dao phay nhỏ trong tay mình, luôn cảm thấy càng giống dao đồ chơi hơn.

 
Kỳ Phong Miên đã dẫn đầu xông lên đánh với sâu mẹ, Vân Lộ Tinh đứng ở chỗ mà đối phương quy định ăn dưa (*). Nhưng con sâu này thật sự quá lớn, khi nó đánh với Kỳ Phong Miên, cái đuôi thỉnh thoảng quét đến trước mặt Vân Lộ Tinh.

 
(*): Ý nói là chỉ đứng bên xem với một tâm thái như đi xem phim. Mọi chuyện không liên quan đến mình

 
Vân Lộ Tinh nhìn chằm chằm đuôi sâu vung đi vung lại ở trước mặt mình, tay nhỏ nắm dao phay có một chút ngo ngoe rục rịch.

 
Lại một lát sau, cô đi ra khỏi khu an toàn của Kỳ Phong Miên, nhón mũi chân chậm rãi đi đến chỗ sâu mẹ, bắt nạt đối phương đang đánh hăng say cùng Kỳ Phong Miên, lặng lẽ meo meo mà cầm dao phay nhỏ trong tay, đâm một đao về phía sâu mẹ.

 
Xì. Một chất lỏng màu xanh lục chảy ra.

 
Sâu mẹ sửng sốt một chút, Kỳ Phong Miên cũng sửng sốt, một người một trùng đồng thời nhìn về phía Vân Lộ Tinh mờ mịt đứng ở bên cạnh cái đuôi sâu mẹ.

 
Vân Lộ Tinh làm chuyện xấu bị người khác nhìn, vội vội vàng vàng mà rút đao của mình ra.

 
Cô có chút tội nghiệp. Cô chỉ muốn kiểm tra độ sắc bén cho con dao của mình thôi, cũng không ngờ con sâu này dễ chặt như vậy……

 
Cô biu một tiếng, rút thanh đao ra, tức khắc, miệng vết thương của sâu mẹ nháy mắt lại phun ra chất lỏng màu xanh lục.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận