Chương 16
Vân Lộ Tinh được khen, vui vẻ đi lấy đồ ăn vặt yêu thích của mình, Kỳ Phong Miên dừng lại tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng dáng hoạt bát của cô một lúc lâu.
Ánh mắt anh lưu luyến lại mềm mại, anh không chút để ý suy nghĩ, nếu không có Vân Lộ Tinh thì mình sẽ ra sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế giới này không có Vân Lộ Tinh sẽ tẻ nhạt và cô đơn đến nhường nào.
——[Chết tốt hơn.]
……
Bởi vì khu siêu thị chỉ cung ứng cho biệt thự, nên mặc dù cửa hàng không có dấu vết con người, nhưng bên trong đầy đủ mọi thứ.
Vân Lộ Tinh chọn lựa, rất nhanh chọn một đống lớn đồ ăn, còn có mấy thùng nước khoáng, lúc cô đang rối rắm có nên lấy thêm mấy thùng nước nữa hay không thì Kỳ Phong Miên đi tới.
Anh nhìn thời gian, nói: “Lấy đồ ăn. Hiện tại là 14 giờ, át nữa chúng ta còn cần đi trạm xăng một chuyến, phải trở về trước buổi tối.”
Sau tận thế, thời gian ban ngày sẽ từ từ ngắn lại, trời sẽ tối trước 7 giờ chiều, một vài quái vật đã tiến hóa hoặc chưa tìm được con mồi sẽ một lần nữa ra ngoài kiếm ăn. So với nhân loại, ban đêm quái vật hành động nhiều hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên đi, trong siêu thị nội còn dư lại rất nhiều đồ, nhưng trên xe đã không còn chỗ trống. Vân Lộ Tinh có chút tiếc nuối, định ngày mai lại ra dọn.
Sau tận thế, quái vật đi săn thành công đều tránh ở chỗ tối để tiến hóa, hiện tại là thời gian người sống sót dùng để thở dốc. Chờ chúng nó tiến hóa xong, khi đó sẽ không dễ dàng giống như bây giờ. Cho nên cô và Kỳ Phong Miên đều chuẩn bị khoảng thời gian này tích trữ vật tư, chuẩn bị đầy đủ.
Trước khi đi, Kỳ Phong Miên đi đến bên thi thể của sâu mẹ, dùng rìu ở bên trong tìm tìm, cuối cùng lấy ra tới một khối tinh thể trong suốt. Anh cất đồ vật vào bao nilon tùy thân mang theo, ném cho Vân Lộ Tinh đang ở một bên ngốc ngốc nói: “Cầm đi chơi.”
Vân Lộ Tinh nhìn đồ vật ở trong lòng ngực đột nhiên ngây ngốc: “Đây là cái gì?”
Kỳ Phong Miên đi tuốt đằng trước: “Tinh thể.”
Kỳ Phong Miên nói cho Vân Lộ Tinh, sau tận thế, cơ bản quái vật sẽ ở trong vòng một tuần hoàn thành tiến hóa, sau đó ra giết con người. Sau khi tiến hóa, trong đầu quái vật sẽ sinh ra tinh thể.
Thật ra cho dù là quái vật sau khi tiến hóa hay là người có dị năng, trong cơ thể bọn họ đều sẽ mọc ra loại tinh thể trong suốt này, trong tinh thể có ẩn chứa năng lượng có thể làm con người và quái vật hấp thụ nó tiến hóa.
Mà quái vật tiến hóa có cấp bậc càng ngày càng cao, năng lượng trong tinh thể của nó ẩn chứa cũng càng lúc càng lớn. Con người sử dụng tinh thể này sẽ có thể sinh ra hoặc tăng cấp dị năng, nhưng cũng có khả năng rất lớn sẽ biến thành quái vật.
Nhưng có lẽ do hướng tiến hóa khác nhau, đồng loại không thể sử dụng tinh thể của đồng loại, nói cách khác, con người chỉ có thể bắt giết quái vật để tăng thực lực lên, không thể dựa vào săn giết đồng loại. Và khi hấp thu tinh thể của quái vật, con người lại càng dễ bị đồng hoá.
Kỳ Phong Miên nói: “Anh nhớ rõ trạm xăng gần đây hai ngày nay có một con quái vật tiến hóa, hôm nay chúng ta đi xem trước.”
Sau tận thế, quái vật thời gian này đều vội vàng tìm nơi để tiến hóa, hiện tại là thời gian tốt nhất để dự trữ đồ ăn và giết quái vật chiếm trước thời cơ.
Trên xe.
Vân Lộ Tinh cầm dao phay nhỏ của mình, trong ngực còn ôm một túi khoai tây và cà chua, còn có mấy cây ớt nhỏ, chuẩn bị lấy về trồng. Đã là tận thế rồi, Vân Lộ Tinh quyết định trồng hết đồ ăn vào nhà ấm của biệt thự nhà mình.
Bởi vì lần đầu tiên không kinh nghiệm, cô quyết định trồng khoai tây và cà chua có vẻ dễ sống trước. Cô để sát vào Kỳ Phong Miên, nói: “Anh sẽ trồng rau sao?”
Kỳ Phong Miên: “… Trong nhà còn có mấy quyển sách trồng trọt, buổi tối anh đọc một quyển.”
Thành công vứt nồi (*) đi, Vân Lộ Tinh lập tức vui vẻ.
(*): nồi: ý nói là gánh nặng, trong một vài ngữ cảnh còn có ý là đổ lỗi cho người khác.
Nghĩ nghĩ, cô đột nhiên hỏi nói: “Kỳ Phong Miên, anh kể em nghe về chuyện sau tận thế đi.” Đời trước, sau khi Vân Lộ Tinh chết biến thành quỷ hồn, ký ức đối với thế giới đều là mông lung, hiện giờ chẳng nhớ được bao nhiêu.
Cô phát hiện tận thế nguy hiểm hơn tưởng tượng của mình nhiều, con sâu vừa rồi vừa xấu vừa thích nhổ nước bọt, trên đầu còn có hàm răng sắc nhọn mọc ra, ra vào đều kết bè kết đội, vậy mà Kỳ Phong Miên còn nói loại sâu này thực lực quá yếu, bình thường chỉ có thể ăn thi thể.
Vậy quái vật thực lực không yếu thì có thể biến thái như thế nào chứ.
Hiện tại cô quyết định sống sót, đương nhiên phải hiểu biết nhiều về thế giới này.
Nhưng thật ra Kỳ Phong Miên có chút bất ngờ, không nghĩ Vân Lộ Tinh sẽ hỏi đề tài này, anh liếc mắt nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói: “Em muốn biết cái gì?”
Vân Lộ Tinh chậm rì rì mà nói: “Sau tận thế, những người giống anh có nhiều không? Em nói là người dị năng ý.”
Kỳ Phong Miên nhìn cô một cái, mới nói: “Cũng không nhiều, người sống sót ước chừng chỉ chiếm một hai phần. Lúc bắt đầu tận thế chỉ có một ít bộ phận người tiến hóa thành công, đại đa số người đều là tiến hóa ở giai đoạn sau của tận thế, hoặc là thông qua hấp thu tinh thể để tiến hóa.”
Sau tận thế người sống sót chỉ chiếm một phần hai, nói cách khác nhân số tiến hóa ra dị năng thấp hơn con số này rất nhiều. Rốt cuộc tỉ lệ tử vong của người thường sẽ cao hơn nhiều so với người dị năng.
Dừng xe, Kỳ Phong Miên xuống xe dọn đồ. Cái bóng của anh hòa tan thành một bãi chất lỏng, nhanh chóng hoạt động trên mặt đất, đến dưới chân Kỳ Phong Miên.
Anh nhàn nhạt giải thích mà nói: “Trong vật thể như bông có gen đặc biệt, sẽ thúc đẩy sinh vật trên địa cầu tiến hóa. Một bộ phận người dung hợp gen biến thành quái vật, một khác bộ phận người sẽ thức tỉnh, sinh ra dị năng có thể chống đỡ không bị vật thể như bông ăn mòn. Dị năng chia làm rất nhiều loại, cách sử dụng không giống nhau, về sau em sẽ nhìn thấy.”
Khi nói những lời này, anh dịu dàng sờ sờ vành tai của Vân Lộ Tinh.
Vân Lộ Tinh nhìn cái bóng bơi qua bơi lại ở dưới chân anh, có chút hâm mộ. Vân Lộ Tinh nhớ rõ đời trước sau khi mình chết, Kỳ Phong Miên mới có dị năng, đời này tận thế đến sớm, dị năng của Kỳ Phong Miên cũng xuất hiện sớm.
Chỉ có mình vẫn là một con cá mặn hai bàn tay trắng.
Vân Lộ Tinh cũng muốn có được dị năng. Không phải chỉ cái loại chỉ có thể nghe thấy tiếng lòng của Kỳ Phong Miên này, với cả còn có khi thì linh khi thì không linh.
Nghĩ vậy, Vân Lộ Tinh phiền muộn mà buông tiếng thở dài: “Em cũng muốn có dị năng.”
Kỳ Phong Miên nhìn biểu cảm mất mát của cô, âm thanh chậm lại, nói: “Sẽ có.”
Vân Lộ Tinh trợn tròn mắt, nói: “Thật vậy sao? Nhưng mà dựa theo lời nói của anh, hiện tại vật thể như bông đã bay ba ngày. Em thật sự còn có thể tiến hóa sao?”
Kỳ Phong Miên nhìn cô, tươi cười ôn hòa: “Đừng lo lắng, nếu em nói muốn có được dị năng thì có thể thử hấp thụ viên tinh thể vừa rồi kia. Nhưng mà anh đề cử em chờ thêm hai ngày, bởi vì đời trước đã chứng minh tự thân tiến hóa ra dị năng có tiềm lực hơn.”
Vân Lộ Tinh như suy tư gì đó gật gật đầu, bỗng nhiên thở dài một tiếng nói: “Cũng không biết mấy người lão Ngô với Tiểu Tôn thế nào rồi.”
Lão Ngô và Tiểu Tôn đều là bạn chung phòng bệnh ở bệnh viện Trung Vân của Vân Lộ Tinh, lúc trước Vân Lộ Tinh còn chuẩn bị theo chân bọn họ cùng nhau thương lượng sau tận thế nên sinh tồn như thế nào. Kết quả là vào ngày hôm sau tận thế đã tới rồi, khi cô đi thậm chí còn chưa tạm biệt mọi người.
Người bệnh ở bệnh viện Trung Vân cơ bản đều có chuyện cũ, lão Ngô, Tiểu Tôn và Vân Lộ Tinh đều bị người nhân đưa vào bệnh viện này.
Lão Ngô đã từng là một người trong nghề cực kỳ nổi tiếng, người truyền thừa văn hóa phi vật thể của quốc gia, nghe nói hình như cũng là đại sư cấp quốc bảo (*), sung sướng cả đời, già rồi lại bị con trai và con dâu đưa vào bệnh viện tâm thần. Tiểu Tôn thì tốt hơn một chút, anh ấy tuy rằng bị đưa vào, nhưng cha mẹ đều rất yêu thương anh ấy, thường xuyên tới thăm nom.
(*) Đại ý là người có tài hiếm thấy trên đời.
Vân Lộ Tinh bắt đầu nhớ bạn cùng phòng của cô.
Kỳ Phong Miên đã nhìn ra cô hơi buồn, sờ sờ đầu cô, nói: “Đoạn thời gian thành thị còn chưa bị công hãm (*), bệnh viện Trung Vân là một căn cứ an toàn loại nhỏ.” Có thể dựng lên một nơi an toàn trong cái thế giới đầy quái vật này, bên trong nhất định có người dị năng vô cùng mạnh mẽ bảo vệ.
(*): ý nói chưa là bị quái vật đánh nát phòng ngự và chưa trở thành sào huyệt của quái vật.
Vân Lộ Tinh trừng lớn mắt. Kỳ Phong Miên nghĩ nghĩ, nói: “Anh nhớ lão Ngô và Tiểu Tôn hình như đều là nhóm người có dị năng đầu tiên. “
Sau tận thế, những người đứng ở đỉnh thế giới phần lớn đều là nhóm người có dị năng đầu tiên, nhưng mà loại chuyện này không cần phải nói ra làm Vân Lộ Tinh tăng phiền não.
Vân Lộ Tinh mới vừa vui vẻ một giây, ngay sau đó lại có chút uể oải. Tại sao nghe vào tai, người bên cạnh cô đều sống tốt hơn cô vậy.