Chương 17
Không ngờ đến chuyện mấy người bạn cùng phòng bênh của cô vậy mà không phải là cá mặn, Vân Lộ Tinh hơi buồn bực.
Kỳ Phong Miên dọn hết đồ đạc vào gara phía sau, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vân Lộ Tinh thấy vậy muốn theo sau, Kỳ Phong Miên lại nói, ngoại trừ trạm xăng dầu, anh còn chuẩn bị đi tìm xem có con quái vật nào tiến hóa lảng vảng xung quanh hay không để thuận tiện giết chết, tránh mấy thứ này sau khi tiến hóa uy hiếp đến bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khoảng thời gian này, không phải người có khả năng chiến đấu thì không thể tham dự, cá mặn bị cấm tuyệt đối. Vân Lộ Tinh đương nhiên không thể đi kéo chân.
Kỳ Phong Miên đi, Vân Lộ Tinh suy nghĩ nửa ngày, quyết định lấy cà chua và khoai tây mình mang về trồng hết.
Chỗ ở hiện tại của cô và Kỳ Phong Miên rời xa nơi cư trú của nhân loại, mặt trái ở ven biển, chỉ có một đường quốc lộ có thể đến nơi này. Chỉ cần nâng cấp thêm một chút, nơi này chính là nơi thích hợp làm căn cứ an toàn để cư trú.
Cô và Kỳ Phong Miên sẽ biến nơi này thành một cái căn cứ an toàn, vẫn luôn ở nơi này, thẳng đến khi bọn học đều có thực lực để tung hoành ở tận thế. Cho nên Vân Lộ Tinh định thực hiện một chiến lược lâu dài, trồng một vườn rau.
Thời gian quái vật tiến hóa chỉ có một tuần mà thôi, quái vật tiến hóa hoàn toàn thì sức hấp dẫn của máu tươi và thịt sẽ bị phóng đại vô hạn, nhu cầu cấp bách bổ sung đồ ăn sẽ khiến chúng phản công điên cuồng, Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên phải gia tăng thực lực trong vòng một tuần, gia cố nơi cư trú, dự trữ đồ ăn. So với hối hả ngược xuôi, không bằng chuẩn bị sẵn sàng cho một tuần sau.
Sau khi tận thế, thực lực của quái vật không ngừng gia tăng, sự nguy hiểm nơi thành thị sẽ không ngừng nhân bội lên, con người tìm kiếm vật tư vốn dĩ đã khó khăn sẽ trở thêm càng thêm khó khăn hơn. Không bằng trồng chút rau ở nhà.
Vân Lộ Tinh chia đồ vật bọn họ mang về ra, ôm hạt giống chạy lên lầu. Biệt thự rời xa khu cư trú của nhân loại, cũng có thể cho đây là nơi an toàn, Vân Lộ Tinh cũng không yên tâm trồng rau ở ngoài sân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sân lộ thiên không thể ngăn quái vật lại được, Vân Lộ Tinh sợ một ngày nào đó khi hái rau ở trong sân bị quái vật gặm mất. Cô quyết định trồng rau trên mái nhà, chờ sau khi Kỳ Phong Miên trở về, bảo anh vây mái nhà bằng lan can.
Cô lên mái nhà, nhổ hết cỏ vốn được trồng trên đó đi, tiếp đó đơ người nhìn đống lộn xộn đầy đất.
Cà chua trồng như thế nào?
Vùi hạt giống vùi xuống đất rồi nó sẽ lớn lên luôn à? Là vậy sao? Vân Lộ Tinh không dám chắc.
Nghĩ nghĩ, Vân Lộ Tinh quyết định giao cái vấn đề này cho Kỳ Phong Miên. Cô để cà chua sang một bên lại cầm khoai tây lên.
So với cà chua, khoai tây dễ trồng hơn nhiều. Cô dùng dao phay của mình cắt khoai tây thành mấy khối, sau đó vùi vào trong đất. Vân Lộ Tinh trồng khoai tây xong thì sắc trời cũng đã tối. Cô nhìn thời gian, phát hiện mới hơn bốn giờ chiều, dựa theo lời nói của Kỳ Phong Miên, bảy giờ trời sẽ hoàn toàn tối.
Thời gian còn sớm, cô đến phòng chiếu phim tùy tiện cầm lên một cái đĩa xem phim.
Thành thị rối loạn một ngày, đã sớm cắt điện. Nhưng trong biệt thự có hẳn một hệ thống phát điện riêng, trên lầu là máy phát điện năng lượng mặt trời, có thể cung cấp điện cho cả biệt thự.
Đến bảy giờ, sắc trời đúng giờ tối xuống, bên ngoài một mảnh đen đặc không khác gì lúc chín, mười giờ trước tận thế. Quái vật giấu kín trong bóng đêm, chuẩn bị săn đồ ăn đi ngang qua.
Kỳ Phong Miên còn chưa về.
Vân Lộ Tinh mở đèn ở phòng khách ra, nhìn chằm chằm khối tinh thể trên bàn đơ người. Cô nghĩ, nếu lúc này Kỳ Phong Miên còn chưa về thì làm sao bây giờ.
Tuy rằng đời trước Kỳ Phong Miên là một trong những người mạnh nhất thời tận thế, nhưng nếu bắt đầu lại lần nữa, Vân Lộ Tinh lại không dám chắc chắn.
Mùi vị chờ đợi cũng không dễ chịu. Vân Lộ Tinh quyết định lên lầu trồng hết cà chua phía trên. Thừa hai trái, cô quấy đường với cà chua làm cơm tối, đây là một trong số những loại thức ăn ít ỏi cô biết làm.
Cô bắt đầu miên man suy nghĩ, nếu Kỳ Phong Miên bất hạnh chết mất thì làm sao bây giờ. Tuy rằng Kỳ Phong Miên có bệnh, thích cố ý trêu cô, còn luôn luôn bày mưu tính kế, suy nghĩ kế hoạch tuẫn với cô, nhưng nói chung Kỳ Phong Miên vẫn đối xử tốt với cô.
Ít nhất khi gặp nguy hiểm, anh đều sẽ đứng ra bảo vệ cô.
Vân Lộ Tinh là người bệnh tâm thần trong mắt mọi người.
Tình cảm của cô rất nhạt nhẽo, không thích những thứ đáng yêu, chán ngấy việc tiếp xúc với người khác, ghét việc hoà mình vào đám đông. Cô trầm mặc quái gở không hợp mọi người, nhưng cô không muốn che giấu những việc đó, bởi vì mỗi người đều khác nhau, cô chỉ là vừa lúc không hợp với thế giới này thôi, điều này cũng không phải là điều gì bi thảm.
Nhưng thật xui xẻo là cô có một em gái song sinh.
Em gái của cô hoạt bát rực rỡ, thích chơi với bạn cùng tuổi, là kiểu sẽ làm nũng ba mẹ nếu lỡ tay đánh vỡ bình hoa.
Khuyết điểm nho nhỏ của Vân Lộ Tinh sau khi đem ra so sánh thì bị phóng đại vô số lần, sự kiên nhẫn và đau lòng của cha mẹ dần dần biến thành nóng nảy và phiền chán, sự tò mò của bạn cùng lứa biến thành sợ hãi và chán ghét.
Tuy rằng Vân Lộ Tinh không làm việc gì liên quan và làm hại đến người khác, nhưng bởi vì cô không hợp số đông, nên cô biến thành quái thai trong mắt mọi người.
Tuy là như thế nhưng Vân Lộ Tinh cũng không tự ti và khiếp đảm chút nào.
Bởi vì cô biết, tất cả hành vi và quan niệm của cô đều khác một trời một vực với quan niệm bất biến của thế giới này.
Ở trong nhóm người thiểu số sai à? Không, chỉ bởi vì tiếng nói của bọn họ quá nhỏ, bị tiếng nói của số đông át đi mà thôi.
Vân Lộ Tinh vô cùng tin tưởng rằng, trên thế giới nhất định có người giống mình.
Nhất định người đó cũng bị rất nhiều người cho rằng mắc bệnh tâm thần. Bị thế giới này bài xích, không tiếp nhận.
Kỳ Phong Miên xuất hiện không sớm cũng không muộn, suy nghĩ của anh khác hoàn toàn Vân Lộ Tinh.
Anh dịu dàng, lễ phép, ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện, lại vô cùng hòa đồng với tất cả mọi người. Không có người nào là không thích anh.
Ở trong mắt mọi người, Kỳ Phong Miên hoàn hảo không chút khuyết điểm nào.
Nhưng Vân Lộ Tinh lại rất thất vọng.
Cô gặp đồng loại mà mình chờ đợi đã lâu, đối phương lại yếu đuối, khiếp đảm, yếu ớt như thế.
Kỳ Phong Miên rõ ràng ý thức được là mình khác biệt, nhưng anh lại làm một quyết định hoàn toàn khác với Vân Lộ Tinh. Anh ngụy trang thành người bình thường, biến thành người thừa kế hoàn mỹ trong mắt tất cả mọi người, nhưng quyết định như vậy lại làm nội tâm của anh cận kề với sự vỡ vụn.
Vân Lộ Tinh thực sự thất vọng.
Đồng loại mà cô muốn không phải như thế. Nếu chỉ có đồng loại như vậy, cô tình nguyện vĩnh viễn cô độc.
Cho nên cho dù Kỳ Phong Miên tiếp cận cô như thế nào, cô cũng không dao động dù chỉ một chút.
Kỳ Phong Miên đối xử rất tốt với Vân Lộ Tinh.
Vân Lộ Tinh bị bắt nạt ở nhà họ Vân, anh luôn dùng cách của chính mình để giải quyết vấn đề của cô, khi bạn cùng tuổi bắt nạt cô, anh luôn chủ động bảo vệ cô.
Nhưng Vân Lộ Tinh biết, cô với Kỳ Phong MIên không có cách nào trở thành bạn bè được.
Ít nhất cùng hiện tại không được.
Mãi đến khi cô bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Kỳ Phong Miên nhảy lớp vào một tháng sau, đây là lần đầu tiên anh thử xé mở lớp mặt nạ của chính mình, là bước đầu tiên của cuộc đời chân thực.
Sau đó, anh ghi danh vào tâm lý học chuyên nghiệp, lại sau đó nữa, anh vào bệnh viện trở thành bác sĩ chữa trị của Vân Lộ Tinh.
Bọn họ rốt cuộc lại gặp nhau lần nữa.
Nhưng nghĩ lại, Vân Lộ Tinh phát giác, ngay từ khi bắt đầu, cô và Kỳ Phong Miên đã chủ động gần gũi với đối phương. Kỳ Phong Miên từng làm cô thất vọng, nhưng lại chưa từng tổn thương cô.
Ngược lại, anh luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô.
Bóng cây lay động, Vân Lộ Tinh bỗng nhiên cảm thấy bản thân hiện tại nên làm một chút gì đó cho Kỳ Phong Miên.
Đi ra ngoài tìm anh ấy sao?
Vân Lộ Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong không khí có vật thể bồng bềnh như bông đang phiêu đãng chậm rãi biến thành đám sương không có hình dạng.
Thế giới ban đêm có vẻ u ám quỷ dị.
Vân Lộ Tinh một giây nhát gan, từ bỏ ý nghĩ này.
Đêm tối quá sâu, ngay cả khi nếu Kỳ Phong Miên xảy ra chuyện, bây giờ cô có tìm được anh cũng không cứu anh được, nhiều lắm cũng chỉ là tặng thêm một hộp cơm tối cho quái vật mà thôi.
Cho nên Vân Lộ Tinh quyết định sáng mai rồi mới đi nhặt xác cho Kỳ Phong Miên. Nếu thi thể anh còn chưa bị quái vật ăn sạch sẽ….
Nhưng hiện tại ngồi lại có hơi nhàm chán, Vân Lộ Tinh quyết định vẽ một bức di ảnh cho Kỳ Phong Miên.
Cô lấy giấy cùng bút từ thư phòng ra, trước khi nhấc bút lại nhìn cả đống tinh thể bày biện trên bàn.
Vân Lộ Tinh nghĩ, nếu trước 10 giờ, Kỳ Phong Miên còn chưa trở về, cô sẽ hấp thu tinh thể luôn. Nếu có được dị năng, cô phải sống thật tốt, nếu cô biến thành quái vật, cũng không có việc gì, coi như cô chết cùng Kỳ Phong Miên.
Tính thời gian, hai người bọn họ còn có thể bắt kịp chuyến xe cuối cùng đi tranh chỗ Hoàng Tuyền, ước hẹn đầu thai. Cũng coi như là viên mãn giấc mộng tuẫn tình của Kỳ Phong Miên
Đây là một trong những việc ít ỏi Vân Lộ Tinh có thể làm cho Kỳ phong Miên.