Ngày nào bạn trai cũng muốn tuẫn tình cùng tôi

Chương 18
 
Đối với quyết định của mình, Vân Lộ Tinh vừa lòng gật gật đầu. Cô bắt đầu nghiêm túc, vẽ di ảnh cho Kỳ Phong Miên.

 
Nhưng di ảnh mà Vân Lộ tinh vẽ không có đất để dùng, vì đến lúc tám giờ rưỡi, trên quốc lộ yên tĩnh có ánh sáng truyền đến, tiếp đó là tiếng xe vào gara ngầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Kỳ Phong Miên đã trở lại.

 
Vân Lộ Tinh nhìn bức tranh trên bàn, có chút do dự có cần vẽ nữa hay không.

 
Nếu tiếp tục vẽ, Kỳ Phong Miên lại không chết. Nếu không vẽ, cô cảm thấy mình đã vẽ lâu như vậy rồi, nếu từ bỏ sẽ rất lãng phí.

 
Ngay lúc Vân Lộ Tinh còn rối rắm, Kỳ Phong Miên đã đi tới.

 
Trên người anh đầy vết máu, chỗ cổ tay bó băng vải màu trắng, sợi tóc màu nâu bị mồ hôi ướt nhẹp. Trên quần áo của anh có nhiều vết rách, nửa che nửa lộ bao lấy cơ thể của anh.

 
Anh lười biếng đi về phía Vân Lộ Tinh, thong thả ung dung cởi bỏ băng vải chỗ cổ tay. Vân Lộ Tinh nhìn bức vẽ trong tay, do dự một giây, chưa kịp che.

 
Kỳ Phong Miên nhìn bức tranh, giương mi lên: “Đang vẽ cái gì đấy?” Kỹ xảo vẽ tranh của Vân Lộ Tinh là học theo kẻ điên trong bệnh viện tâm thần, cũng không tồi.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Lộ Tinh vô cùng thành thật nói: “Di ảnh.”

 
Kỳ Phong Miên trầm mặc trong chốc lát, cười: “Của ai?”

 
Vân Lộ Tinh thành thật: “Anh.”

 
Kỳ Phong Miên cười một tiếng trầm thấp, anh ngồi xuống, một tay ôm Vân Lộ Tinh khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ đến không tưởng, hôn hôn gương mặt cô, nói: “Vậy em tiếp tục vẽ đi.”

 
Vân Lộ Tinh nhíu nhíu mày, nói: “Anh hút thuốc.” Khi Kỳ Phong Miên đến gần cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc đến, rất nhạt, nhưng Vân Lộ Tinh vẫn ngửi thấy.

 
Kỳ Phong Miên nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Anh đi tắm.” Nói xong anh đứng dậy đi lên trên lầu.

 
Đời trước sau khi Vân Lộ Tinh chết, Kỳ Phong Miên không thầy dạy cũng biết hút thuốc, định dùng nicotin giết chết chính mình. Đáng tiếc không thể thành công, còn phải tự mình động thủ.

 
Mấy ngày sau tận thế này quá không bình tĩnh, Kỳ Phong Miên cũng sắp quên cả vị thuốc lá, mãi đến hôm nay ở trạm xăng dầu mới bỗng nhiên nhớ tới.

 
Kỳ Phong Miên nghe lời đi tắm rửa, Vân Lộ Tinh lại tiếp tục vẽ di ảnh cho anh. Nửa giờ sau, cô chậm rì rì mà nói: “Xong.”

 
Kỳ Phong Miên mới vừa tắm rửa xong, trên người vừa thoải mái lại sạch sẽ, sợi tóc ướt nhẹp còn nhỏ nước. Anh lại ngồi đến bên người Vân Lộ Tinh một lần nữa, nhìn nhìn, cảm thấy cô vẽ cũng khá được.

 
Anh nói: “Chưa vẽ xong.”

 
Vân Lộ Tinh lại nhìn, mắt, mũi, ngũ quan đều đầy đủ hết. Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của cô, Kỳ Phong Miên giơ cằm lên, nói với người con gái ngây thơ: “Vẽ thêm em vào nữa.”

 
Anh nói xong lại mỉm cười, chỉ vào chỗ trống trên bức tranh, nói: “Trên di ảnh của anh tại sao lại không có em vậy?”

 
Vẻ mặt Vân Lộ Tinh khiếp sợ: “Trên di ảnh của anh tại sao lại phải có em?” Anh chết chứ có phải em chết đâu.

 
Ánh mắt Kỳ Phong Miên đầy hài hước, hôn hôn rồi cắn mặt của cô, lông mi giương lên, cả người ngông cuồng lại tùy ý. Anh nói: “Yên tâm. Nếu anh chết thì chắc chết sẽ không để em lại một mình đâu.”

 
Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Lộ Tinh, nói: “Ngay cả khi anh chỉ còn một hơi thì cũng sẽ bò tới chỗ em, dắt em đi theo anh.”

 
Tay Vân Lộ Tinh cầm bút run nhè nhẹ: “Đây là cái thù gì vậy?”

 
Cô nỗ lực trấn định nói: “Anh Phong Miên, không đến mức đó chứ. “

 
Có việc thì gọi anh Kỳ Phong Miên, không có việc gì thì kêu Kỳ Phong Miên. Kỳ Phong Miên bị một câu của cô chọc cười ha ha.

 
Cười đủ rồi, Kỳ Phong Miên sờ sờ đầu của người con gái đang sợ hãi, tiếng nói dịu dàng dỗ dành cô: “Đừng sợ. Nếu anh bất hạnh nửa đường bị dị hóa, anh cũng nhất định tìm tới em.”

 
Anh cười roi rói, nói: “Sau khi tận thế, quái vật sẽ không có lý trí hay cảm tình gì, nhưng đều có ký ức và trí tuệ đấy. Anh yêu em như vậy, nếu biến thành quái vật, anh chắc chắn là người đầu tiên không màng sinh tử đi tìm em.”

 
Quái vật sau tận thế sẽ dung hợp gen của sinh vật trên địa cầu và của vật thể bồng bềnh như bông kia, chúng có trí tuệ, khi chúng ăn sinh vật càng nhiều sinh vật có trí tuệ, chúng cũng sẽ càng ngày càng thông minh, mang đến nguy cơ rất lớn cho con người sau tận thế.

 
Vân Lộ Tinh mặt không cảm xúc:... Cô cũng không muốn cái loại tình yêu này lắm.

 
Nhưng cô nghĩ, cảm thấy Kỳ Phong Miên rất có khả năng sẽ làm ra loại việc này, nói không chừng một ngày nào đó trở về lại thấy Kỳ Phong Miên đã biến thành quái vật.

 
Nghĩ vậy, Vân Lộ Tinh chậm rì rì mà cầm lấy bút vẽ vừa bị mình gác xuống. Kỳ Phong Miên dựa vào trên sô pha, nhìn cô nói: “Làm gì vậy?”

 
Vân Lộ Tinh ngồi xếp bằng ở dưới đất, vô cùng nghiêm túc vẽ lên chỗ trống trên bức tranh. Cô cũng không quay đầu lại: “Em vẽ luôn chính mình lên đó.”

 
Kỳ Phong Miên cười ha hả.

 
Vân Lộ Tinh vẽ nửa ngày, cảm thấy không vẽ đẹp bằng một bạn phòng của mình. Bỗng nhiên cô hơi hối hận khi không mang theo bức tranh kia, cũng không biết lần sau đi bệnh viện thì có lấy lại được không.

 
Cô xách theo bức tranh đã vẽ xong đi loanh quanh trong phòng, cuối cùng chỉ vào một chỗ trong phòng khách, nói với Kỳ Phong Miên: “Anh treo nó lên đi.”

 
Kỳ Phong Miên nhìn bức vẽ, trên bức tranh có hai người đứng đoan chính ở giữa, màu sắc rực rỡ, khuôn mặt còn đang cười, như là ảnh cưới của hai người. Vân Lộ Tinh vẽ theo phái tả thực.

 
Anh tìm mấy cái đinh, xắn tay áo lên cầm cái rìu đập đinh rồi treo bức tranh lên. Vân Lộ Tinh đang ngồi ngơ ngẩn ở sô pha phía đối diện nói: “Cái này trông thế nào đây? Ảnh cưới hay di ảnh vậy hả?”

 
Vân Lộ Tinh nghĩ nghĩ, không sao cả mà nói: “Cái nào cũng được, cũng không phải cái đặc biệt gì.”

 
Tuy rằng Vân Lộ Tinh trông có vẻ đã từ bỏ phản kháng, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể ngồi chờ chết. Nhỡ đâu ngày nào đó người trở về không phải Kỳ Phong Miên mà là quái vật thì sao?

 
Cho nên Vân Lộ Tinh quyết định dựa theo nguyên kế hoạch, hấp thu viên tinh thể màu trắng kia.

 
Nếu cô không tiến hóa, mà là biến thành quái vật…

 
Vân Lộ Tinh không nhịn được ngẩng đầu nhìn bức tranh treo giữa phòng khách, có chút câm nín:... Coi như bức tranh này là di ảnh của mình vậy.

 
Sau khi Kỳ Phong Miên biết được ý nghĩ của cô, khuyên cô chờ một chút. Anh nói: “Nếu tiến hóa thất bại sẽ chết luôn. Không bằng sống lâu thêm hai ngày, ăn xong đồ ăn vặt rồi lại nói”. Lời này của anh, cứ như là nếu Vân Lộ Tinh hấp thu tinh thể thì sẽ dương trường qua đời.

 
Vân Lộ Tinh tức chết: “Anh có bệnh đúng không.”

 
Kỳ Phong Miên bình tĩnh nói: “Đúng vậy. Em không có à?”

 
Vân Lộ Tinh:……

 
Kỳ Phong Miên nhìn cô tức giận, nghĩ nghĩ, dỗ dành nói: “Không có việc gì, nếu em biến thành quái vật, anh sẽ giết em rồi đi theo em luôn.”

 
Vân Lộ Tinh cảm thấy như Kỳ Phong Miên cố ý, vì thế tức giận vài ngày.

 
Nhưng thật ra lời của Kỳ Phong Miên không sai, tiến hóa sau khi tận thế cũng không phải là điều dễ dàng gì. Rất nhiều người đều ôm giấc mộng hấp thu tinh thể thì sẽ tiến hóa, nhưng lại rất ít người có thể thành công. Không thể tiến hóa thành người dị năng sau tận thế, bởi vì thể chất không đủ để thừa nhận dị năng. Nếu cứ ép mình dung hợp gen quái vật thì chỉ có một con đường là bị đồng hóa.

 
Mà vừa lúc, thân thể của Vân Lộ Tinh không quá tốt.

 
Tuy rằng Vân Lộ Tinh tức giận, nhưng cũng biết Kỳ Phong Miên sẽ không cố ý trêu chọc cô. Cho nên nhịn mấy ngày.

 
Cô tự an ủi chính mình: “Thôi bỏ đi, mình nhất định sẽ có dị năng. Lão Ngô, Tiểu Tôn với bà Vương, còn cả Kỳ Phong Miên đều có thể có dị năng, không lý gì mà mình không có.” Cô cảm thấy mình là một tuyệt thế Phi tù (*), đững giữa toàn Âu Hoàng(*), cô cũng nên nhập cư trái phép một lần đi.
 
(*)Phi tù: tù trưởng Châu Phi, ý nói là người vô cùng xui xẻo.
(*)Âu Hoàng: Quốc Vương châu Âu, ý nói là người vô cùng may mắn.

 
Vân Lộ Tinh rất tự tin với bản thân mình. Sau đó, mấy ngày đầu tiên sau tận thế, không có.

 
Ngày hôm sau, không có.

 
Ngày thứ ba, Kỳ Phong Miên người toàn máu từ bên ngoài trở về, Vân Lộ Tinh thấy màu sắc cái bóng của anh càng đậm hơn, chắc là đã tiến hóa.

 
Nhưng mà cô còn chưa có dị năng.

 
Mắt thấy bọn quái vật đã sắp tiến hóa, Vân Lộ Tinh quyết định tự lực cánh sinh! Cô cầm viên tinh thể trong suốt kia chuẩn bị vào nhà hấp thu.

 
Trước khi vào, Kỳ Phong Miên nói với cô: “Sử dụng tinh thể không nhất định có thể biến thành người dị năng, cũng có khả năng không có việc gì xảy ra, tình huống tồi tệ nhất là biến thành quái vật. Em nghĩ kỹ chưa?”
 
 
Vân Lộ Tinh nghĩ, hai điều này có khác nhau chỗ nào chứ. Theo lời Kỳ Phong Miên nói, sau tận thế tàn khốc như vậy, không có dị năng thì người thường không có biện pháp sống sót trong thế giới này.

 
Vì thế cô nói: “Không có vấn đề gì, nếu em biến thành quái vật thì anh nhanh tay giết em là được.”

 
Nghĩ vậy, Vân Lộ Tinh có chút bi quan, cô bắt đầu lải nhải công đạo hậu sự với Kỳ Phong Miên, nếu mình thật sự chết, hy vọng đối phương có thể chôn cô ở nơi nào đó.

 
Cô nhớ lại những truyện ngôn tình não tàn đã nhìn thấy ở nơi nào đó với bạn cùng phòng, nói: “Em hy vọng em có thể được chôn ở một nơi có thể nhìn thấy biển, tốt nhất là có hoa anh đào nở rộ! Bốn mùa như mùa xuân……”

 
Sắc mặt của Kỳ Phong Miên có chút không tốt, cười nhạo một tiếng: “Anh thấy cũng đừng chờ đến khi tiến hóa, anh bây giờ thỏa mãn em luôn.”

 
Vân Lộ Tinh vội vàng phản kháng: “Từ từ! Em cảm thấy em còn có thể cứu vãn được.”

 
Vân Lộ Tinh sợ Kỳ Phong Miên thật sự sẽ giết chết mình, đề phòng mình chưa kịp tiến hóa đã bị đối phương chém chết nên cô nhốt chính mình ở trong phòng, nói: “Nếu em còn chưa ra, hoặc là lúc ra ngoài đã biến thành quái vật thì anh hãy giết chết em đi. Bằng không thì không được tùy tiện động thủ.”

 
Kỳ Phong Miên liếc cô một cái, nói: “Tiền đồ đâu.”

 
Vân Lộ Tinh nắm tinh thể vui mừng hớn hở về phòng.

 
Kỳ Phong Miên đột nhiên cảm thấy phòng khách thật trống trải. Anh kéo bó củi không biết lấy từ nơi nào, hút điếu thuốc, bắt đầu leng keng leng keng làm đồ.

 
Anh chuẩn bị làm một bộ quan tài cho anh và Vân Lộ Tinh.

 
Ừm, hai người, một bộ là đủ rồi. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui