Chương 2
Vân Lộ Tinh nhìn Kỳ Phong Miên, cô cảm thấy bệnh của anh cũng không nhẹ.
Là một bệnh nhân tâm thần ưu tú, từ khi còn nhỏ Vân Lộ Tinh đã biết mình không bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà Kỳ Phong Miên là "đồng loại" đầu tiên mà cô gặp.
Từ bé Vân Lộ Tinh đã có tính cách thu mình, thờ ơ, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Cảm xúc không giống như một đứa trẻ bình thường.
Khi những người bạn cùng trang lứa đang nghiện những trò chơi trẻ con thì Vân Lộ Tinh lại thích ngồi yên trên ghế và chơi với những thứ của riêng mình. Cô không thích nói chuyện hay chơi đùa với những đứa trẻ khác mà thích ngồi bên cửa sổ ngắm hoàng hôn, ngắm sương sớm và cây cối.
Khi Vân Lộ Tinh lên năm tuổi, thú cưng mà cô và em gái nuôi chung chết, em gái ôm xác con mèo con khóc lóc.
Bố mẹ Vân tập trung an ủi con gái đang đau buồn và bịa ra một câu chuyện "mèo nhỏ đã lên thiên đường" rồi.
Lúc này, Vân Lộ Tinh đang im lặng bỗng nói: "Người không cần nói dối con đâu. Con biết là nó đã chết. Cái chết là một điều rất bình thường. Nó sẽ bị chôn trong đất rồi mọc ra những con sâu kỳ lạ. Sau đó nó sẽ phân hủy thành xương. Và cuối cùng, một bông hoa xinh đẹp sẽ mọc trên hộp sọ của nó."
Khi nói điều này, vẻ mặt của cô bình tĩnh lạ thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, bố mẹ Vân vốn đang hết lòng quan tâm cô con gái nhỏ mới chợt nhận ra rằng từ đầu đến cuối, con gái lớn không rơi một giọt nước mắt nào.
Có lẽ là bởi vì những lời này quá kỳ quái khiến mọi người nghẹn họng. Căn biệt thự to lớn rơi vào một mảnh yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Vân Lộ Tinh đẩy người trông trẻ đang ôm cô ra, chuẩn bị rời đi. Nhưng quay lại thì thấy Kỳ Phong Miên, người tình cờ được người lớn đưa đến thăm cô ngay sau khi về nước.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Kỳ Phong Miên.
Trong im lặng, cô bỗng nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
[Những bông hoa mọc ra từ hộp sọ của nó chắc chắn sẽ rất đẹp.]
Lần đầu tiên Vân Lộ Tinh phát hiện ra mình dường như có siêu năng lực, nhưng chỉ nhằm vào Kỳ Phong Miên, lúc được lúc không, chẳng thể nào dùng được
Đây là lúc Kỳ Phong Miên và Vân Lộ Tinh bắt đầu trở thành "bạn bè".
Kỳ Phong Miên là một thiên tài trong mắt mọi người. Anh hiểu chuyện và thông minh, lại được giáo dục tốt, không xấu tính, luôn kiềm chế và lịch sự khi đối đãi với mọi người, không bao giờ nổi nóng hay mất bình tĩnh.
Dù là học tập, kết bạn hay gia thế, anh sẽ luôn là người chói sáng nhất. Mọi việc anh đều luôn làm một cách hoàn mỹ nhất và tất cả trẻ em đều sẵn sàng làm bạn với anh.
Còn trong mắt mọi người, Vân Lộ Tinh là một đứa trẻ kì lạ, cô lạnh nhạt và quái gở, lại thích một mình ngây người. Nhưng sau ngày hôm đó, mọi người đều biết rằng Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên đã trở thành "bạn tốt".
Mặc dù thậm chí Vân Lộ Tinh không nói một lời nào với Kỳ Phong Miên.
Vân Lộ Tinh có thể nghe thấy tiếng lòng của Kỳ Phong Miên, cô biết rằng đối phương cố tình loan tin, nhưng cô cũng không để tâm chút nào.
Cô cũng lười giải thích những điều vô nghĩa này với mọi người hết lần này đến lần khác.
Từ trực giác nhạy bén của mình đối với "đồng loại", rõ ràng Vân Lộ Tinh đã nhìn thấu sự bất thường trong lớp ngụy trang của Kỳ Phong Miên. Vân Lộ Tinh biết không chỉ mình cô đoán ra, mà Kỳ Phong Miên chắc hẳn cũng đã đoán ra.
Đó là lý do tại sao anh cố tung ra những lời nói đó. Anh muốn Vân Lộ Tinh chủ động tiếp cận mình.
Nhưng trái ngược với anh, Vân Lộ Tin cảm nhận được một sự công kích mạnh mẽ từ anh. Cô thấy anh rất phiền, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh cả.
Sau đó, Vân Lộ Tinh cố tình né tránh Kỳ Phong Miên, nhưng hiệu quả không tốt lắm.
Dấu vết của Kỳ Phong Miên có thể được nhìn thấy trong mọi dấu vết của cuộc sống cô sau này.
Khi nhỏ cô còn chờ, không thể tránh né Kỳ Phong Miên.
Sau đó, cô bị cha mẹ gửi vào bệnh viện tâm thần, cũng không thể né tránh được anh.
Sau khi cô chết, cô cũng bị buộc chặt bên người Kỳ Phong Miên.
Khi cô trọng sinh, Kỳ Phong Miên vẫn như âm hồn không tan đi theo cô, thậm chí còn nhớ thương muốn giết cô rồi cùng nhau tuẫn tình.
Tuy Vân Lộ Tinh lạnh nhạt lại bình tĩnh nhưng suy nghĩ một hồi cô vẫn muốn chửi người.
Khinh người quá đáng, âm hồn không tan.
Nghĩ đến điều này, Vân Lộ Tinh có chút không vui. Nhưng không hiểu sao Kỳ Phong Miên lại muốn tuẫn tình cùng cô.
Cô đành phải hỏi nhỏ Kỳ Phong Miên: “Anh đang đùa sao?” Cô cẩn thận hỏi, biểu hiện có vài phần ngờ nghệch, nhìn qua thì thấy ngây thơ lại đáng yêu.
Kỳ Phong Miên hơi cúi đầu xuống, mái tóc nâu mềm mại rơi xuống. Anh không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không nhìn thấy một Vân lộ Tinh sinh động như vậy. Một năm sau mạt thế kia, làm bạn bên cạnh anh mãi chỉ là xác chết dưới tầng hầm.
Xác chết không nói cũng không cười với anh. Đặc biệt nhất là trong ánh mắt của xác chết không có ánh sáng.
Một lúc sau, anh cười nhẹ, gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
Anh cười nói: “Lừa em đấy.”
Đôi mắt anh đen nhánh, anh không nhanh không chậm đi về phía Vân Lộ Tinh đang ngồi trên sân thượng, ôm đối phương vào trong lòng mình. Kỳ Phong Miên ngẩng đầu nhìn Vân Lộ Tinh đang ngồi trên cao, nhướng mày lên. Bàn tay lạnh băng khẽ xoa gương mặt trắng nõn của cô: “Em sợ à?”
Nụ cười của anh dịu dàng lại trong sáng. Ánh chiều tà buổi hoàng hôn xuyên qua những áng mây, dưới ánh nắng mờ nhạt lại trong trẻo như vậy, trông anh ấm áp lại vô hại đến lạ thường.
Nhưng Vân Lộ Tinh biết, nội tâm Kỳ Phong Miên điên cuồng lại dữ tợn. Trong anh là một đầm lầy đáng sợ, chỉ chuẩn bị để cắn nuốt những con mồi đơn độc.
Mà Vân Lộ Tinh chính là con mồi của anh.
Kỳ Phong Miên không chờ cô trả lời mà chậm rãi nói: “Anh đã mơ một giấc mơ… một giấc mơ rất dài.” Anh bỗng nhìn về phía trước, mắt chạm mắt với cô, nói tiếp: “Em muốn nghe không?”
Vân Lộ Tinh: …
Cô chỉ là phản ứng hơi chậm thôi chứ đâu có phải bị ngốc.
Lúc này, cô cũng nhận ra tại sao trong lòng Kỳ Phong Miên vẫn luôn muốn tuẫn tình cùng cô một cách kỳ lạ.
Có lẽ Kỳ Phong Miên cũng trọng sinh.
Vân Lộ Tinh chỉ do dự một chút mà Kỳ Phong Miên đột nhiên bật cười. Anh nghiêng đầu, các đầu ngón tay lưu luyến trên da thịt của Vân Lộ Tinh, giọng nói mơ hồ: “Xem ra em đã biết rồi.”
Vân Lộ Tin trợn to mắt ngơ ngác, cô không nghĩ mình chưa nói bất cứ thứ gì mà đối phương đã đoán ra được.
Không khí có chút tĩnh lặng. Cô hơi do dự, quỳ gối ngồi xổm trên sân thượng khẽ hỏi: “Anh cũng trọng sinh sao?” Giọng nói cô mềm mại tựa như những áng mây chậm rãi bay trên không trung, mềm mại khiến người ta không nhịn được muốn chạm vào.
Kỳ Phong Miên từ trên cao rũ mắt xuống nhìn cô, khóe môi chậm rãi cong lên, lười biếng cười nói: “Đúng vậy.”
[Mọi việc trở nên thật thú vị]
Không thú vị chút nào cả. Vân Lộ Tinh thầm than thở.
Kỳ Phong Miên đang ở rất gần cô, hai tay anh chống lên lan can sân thượng, ôm Vân Lộ Tinh vào trong lồng ngực mình. Động tác thản nhiên nhưng có phần khống chế dục vọng mạnh mẽ.
Anh ở quá gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh. Thậm chí còn ngửi thấy mùi hương tươi mát thoang thoảng trên người anh.
Mùi hương kia vừa giống như rừng rậm vào buổi sớm, lại giống như cây thông và cây bách trong đêm đông.
Vân Lộ Tinh khẽ cau mày, bất giác vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy Kỳ Phong Miên nhưng lại bị đối phương từ từ nắm lấy tay.
Các đốt ngón tay rõ ràng hơi xoay nhẹ nắm lấy tay cô. Vân Lộ Tinh ngẩn ra, theo bản năng muốn rút tay lại nhưng Kỳ Phong Miên lại không để cô thừa dịp rời khỏi xiềng xích của mình.
Anh mỉm cười, những đầu ngón tay lưu luyến trên gò má mềm mại của Vân Lộ Tinh. Anh từ từ tiến lại gần vành tai cô, thấp giọng nói: “Ngoan nào.”
Giọng nói anh vẫn trong sáng như thế nhưng Vân Lộ Tinh - người đã quen với anh lại có chút bất an. Cô luôn cảm thấy giọng điệu của anh rất kỳ lạ. Mỗi lần Kỳ Phong Miên chuẩn bị hãm hại cô đều giống như bây giờ.
Kỳ Phong Miên vẫn cười dịu dàng như vậy, nhẹ nhàng xoa dịu cô gái đang mê man trong lòng: “Không phải sợ.”
Vân Lộ Tinh đang ngồi trên sân thượng, nơi này cũng không lớn. Ở phía trước cô là Kỳ Phong Miên, phía sau trống không không có gì. Chỉ cần sơ ý một chút, cô sẽ ngã xuống dưới mất.
Vân Lộ Tinh ở trong tình thế khó xử, cô không dám giãy dụa mà chỉ có thể nghĩ ra cách khác. Cô cũng sẽ không lười biếng mà chờ Kỳ Phong Miên tới đây.
Vân Lộ Tinh suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Phong Miên nói nhỏ: “Ở đây gió lớn quá, tôi muốn xuống trước.” Cô thông báo với anh xong rồi bắt đầu tự mình leo xuống dưới sân thượng.
Cô biết rõ với bản tính biến thái của Kỳ Phong Miên, đối phương nhất định sẽ không giúp cô.
Cô thầm thở dài, một bên cẩn thận bám tường, một bên leo xuống sân thượng. Cô ngoan ngoãn cúi đầu, di chuyển chậm rãi, tựa như một con rùa đang ngủ đông, chậm chạp lại đáng yêu.
Trong bệnh viện tâm thần, có rất nhiều người cũng chậm chạp như cô. Người bệnh dùng thuốc lâu ngày nên khó tập trung, hành vi chậm hơn người thường nửa nhịp.
Kỳ Phong Miên, người bị Vân Lộ Tinh mắng thầm vẫn lặng lẽ ngắm nhìn cô, ánh mắt không nhìn rõ cảm xúc.
Trọng sinh xong, dường như Vân Lộ Tinh đã từ bỏ ý định tự sát.
Kỳ Phong Miên vẫn yên lặng nhìn động tác chậm rãi của vân Lộ Tinh. Cô quay lưng về phía anh, bả vai thon gầy, trông thật mỏng manh.
Dáng người cô gầy yếu, nửa người lơ lửng giữa không trung. Chỉ cần đẩy nhẹ một cái là cô sẽ giật mình té xuống.
Sau đó trên mặt đất lạnh băng sẽ nở ra một bông hoa màu đỏ mê người.
[Lần này sẽ không có trở ngại nữa.]
Kỳ Phong Miên đặt tay lên vai cô, động tác chậm chạp.
[Hôm nay thời tiết không tệ] Anh nghĩ.
[Thích hợp để tuẫn tình]
Động tác bò xuống của Vân Lộ Tinh chợt dừng lại.