Chương 3
Theo bản năng cô quay đầu lại thì nhìn thấy Kỳ Phong Miên đang yên lặng nhìn cô. Một tay đút vào túi còn tay kia ôm bó tulip đỏ.
Vân-Lộ-Tinh-chỉ-muốn-sống-thật-tốt-sau-trọng-sinh:.... Này, anh ổn chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giờ khắc này, hoàn cảnh này, tâm trạng Vân Lộ Tinh trở nên phức tạp. Cô có rất nhiều điều muốn nói.
Ví dụ như: “Áy… cảm ơn lời mời của anh. Nhưng tôi thực sự muốn sống.”
Hoặc là: “Thật ra thời tiết hôm nay không đẹp chút nào. Anh hãy nhìn đám mây đen như mực trên đầu chúng ta mà xem.”
Nhưng cuối cùng cô cũng chỉ lẩm bẩm một mình, không dám để cho đối phương nghe thấy những gì mà mình nói.
Điều quan trọng nhất là sau khi nghe thấy nguyện vọng vặn vẹo của Kỳ Phong Miên, Vân Lộ Tinh cũng không thấy sợ hãi, thậm chí cô còn không để ý nó mấy.
Bởi vì loại chuyện này thật sự quá bình thường!
Kể từ ngày Vân Lộ Tinh gặp Kỳ Phong Miên, mỗi ngày bên tai cô luôn nghe thấy những lời như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những ý tưởng đó còn điên cuồng và đen tối hơn cả “tuẫn tình” nữa.
Thế giới nội tâm của Kỳ Phong Miên vừa phức tạp lại ầm ĩ. Nhiều giọng nói bất đồng đan chéo lên nhau. Thế nên suýt chút nữa Vân Lộ Tinh đã nghĩ là anh bị nhân cách phân liệt.
Những âm thanh đó ầm ĩ mãi không thôi, nhưng điều không ngoại lệ là chúng đều thương lượng làm thế nào làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa trái pháp luật.
Ví dụ như chế tạo ra một siêu virus hủy diệt thế giới, dỡ hàng rào bảo vệ sân thượng xuống để bệnh nhân dễ dàng tự sát, giết chết các nữ y tá luôn quấn lấy anh hay giải phẫu mấy con chim sơn ca suốt ngày ríu rít trong vườn chẳng hạn.
So với những suy nghĩ này, việc Kỳ Phong Miên một lòng một dạ “muốn cùng Vân Lộ Tinh tuẫn tình” là nguy hiểm hơn cả.
Dù sao thì Kỳ Phong Miên cũng đang nói về tuẫn tình đấy.
Tuẫn tình có nghĩa là hai người yêu nhau sẵn sàng bước tới cái chết cùng nhau, vì yêu mà tuẫn đạo.
Vân Lộ Tinh cẩn thận nhớ lại ý nghĩ của việc tuẫn tình, cuối cùng phát hiện hai hàng chữ ngắn ngủi này chẳng liên quan gì đến cô và Kỳ Phong Miên.
Suy nghĩ kĩ, Vân Lộ Tinh thoáng yên tâm, cô tiếp tục xoay người đưa lưng về phía Kỳ Phong Miên mà chậm chạp bò xuống. Trong lòng cô tự hỏi, sân thượng này cao như vậy, không biết mấy bệnh nhân muốn tự sát kia làm sao mà leo lên được.
Quyết tâm muốn chết lớn như vậy sao?
Vân Lộ Tinh mơ mơ màng màng và có thói quen ngây người. Trước kia khi còn sống, cô thường mất tập trung do thuốc điều trị. Sau khi cô chết, thói quen này không cải thiện mà ngược lại ngày càng nghiêm trọng hơn.
Sau khi chết, thế giới không có đồ ăn, không có bạn chung phòng bệnh, không có bạn trai tin đồn, ngây ngẩn là cách giải trí duy nhất còn sót lại của Vân Lộ Tinh.
May mắn thay, cuộc sống khổ sở như vậy chỉ kéo dài có một năm.
Cho nên còn sống vẫn là tốt nhất. Vân Lộ Tinh thầm củng cố niềm tin của mình. Cũng không biết những người bệnh nhảy xuống từ đây có hối hận không.
Vân Lộ Tinh vừa suy nghĩ những chuyện không đâu, vừa hỏi Kỳ Phong Miên phía sau: “Kỳ Phong Miên, còn có bảy ngày nữa là đến tận thế rồi. Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Nhớ tới ngày tận thế quét qua thế giới, tâm trạng của Vân Lộ Tinh có chút nghiêm trọng. Cô muốn sống sót qua tận thế nên hơi mong chờ câu trả lời của Kỳ Phong Miên.
Sau cùng, Kỳ Phong Miên cũng tự sát nhưng trước khi chết anh là người đứng trên đỉnh cao dị năng. Anh và người chết ngay từ khi bắt đầu mạt thế như Vân Lộ Tinh hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
Nhưng chuyện này không thể trách Vân Lộ Tinh quá rác rưởi được.
Từ lúc còn rất nhỏ Vân Lộ Tinh đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, mãi đến khi cô kết hôn còn Kỳ Phong Miên, đối phương giành được quyền giám hộ thì cô mới có thể xuất viện.
Trong suốt mười mấy năm, Vân Lộ Tinh vẫn luôn sống trong bệnh viện khép kín, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Vì vậy, Vân Lộ Tinh trở thành một trong những người chết đầu tiên ở tận thế.
Sống lại lần nữa, Vân Lộ Tinh quyết định đi tìm học thần Kỳ Phong Miên học bù, tìm hiểu về những bí quyết sinh tồn, trước tiên tìm hiểu những kiến thức về mạt thế.
Dù gì thì sau tận thế, một số người sẽ thức tỉnh dị năng, còn một số bộ phận bị gen đào thải thì không có gì cả. Vân Lộ Tinh chết rất sớm nên cô không biết mình có thể thức tỉnh dị năng hay không. Cho nên việc chuẩn bị trước cho mạt thế là vô cùng cần thiết.
Trong lòng có chút tính toán, cô lại hỏi: “Chúng ta nên làm gì đây?”
Vân Lộ Tinh muốn ngăn chặn tận thế khỏi ngọn nguồn nhưng dịch bệnh đến quá mức đột ngột, mãi đến sau đó cũng chưa có ai nghiên cứu ra. Tất nhiên Vân Lộ Tinh cũng không biết là làm cách nào để loại bỏ nguồn gốc của tận thế.
Vân Lộ Tinh nghĩ mãi cũng không ra biện pháp nào tốt cả. Vì vậy, cô cũng giống như những học sinh cá biệt trên thế giới, chuẩn bị chép bài tập của Kỳ Phong Miên, cô vểnh tai lên, chuẩn bị lắng nghe nghiêm túc đáp án của anh.
Đúng lúc này, cô nghe thấy Kỳ Phong Miên từ từ nói: “Chờ đợi.”
Vân Lộ Tinh cảm thấy đáp án này không đúng lắm, cô quyết định hỏi rõ ràng hơn một chút: “Nhưng trong lúc chờ đợi thì phải làm gì đây?”
Cách đó không xa, Kỳ Phong Miên đang dựa người vào vách tường lười biếng nói: “Tuẫn tình thì thế nào?”
Vân Lộ Tinh vừa bò lên sân thượng vừa mất tập trung nghe Kỳ Phong Miên nói, thậm chí cô còn không biết dưới chân mình chống trơn.
Từ góc nhìn của Kỳ Phong Miên, anh chỉ thấy cơ thể gầy yếu của cô hụt xuống một chút, vạt áo lay động theo gió đêm. Như thể giây tiếp theo cô sẽ bị gió thổi đi.
Kỳ Phong Miên thấy vậy, cảnh chết kiếp trước của Vân Lộ Tinh bỗng hiện trước mắt anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt đen nhánh của anh nhíu lại. Anh đột nhiên thay đổi ý định mà bước tới ôm cô, chủ động ôm cô xuống.
Mặc dù lúc đầu lòng Vân Lộ Tinh đã buông xuống một nửa nhưng lúc nghe thấy giọng nói của người kia, cô lại bước hụt một bước, cảm giác bất an trong lòng lại chiếm thế thượng phong. Làm cô cảm thấy thấp thỏm không yên.
Vì thế nên cô đột nhiên quay đầu nhìn lại rồi thấy Tề Phong Miên đang lại gần mình, hai mắt mở to.
Cô lo lắng chớp mắt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Kỳ Phong Miên, do dự chỉ tay Kỳ Phong Miên đang đút trong túi, nhỏ giọng nói: “Anh để tay cách xa em chút đi.”
Nói xong dường như cô hơi yên tâm được một chút. Một lát sau cô lại xoay người, ánh mắt cảnh giác nhìn bó hoa tulip trong tay Kỳ Phong Miên, đặc biệt nhấn mạnh: “Tay này cũng thế.”
Kỳ Phong Miên:....
Kỳ Phong Miên mỉm cười.
Anh cười một tiếng, âm thanh rất nhẹ nhưng Vân Lộ Tinh lại thấy người kia như đang chế giễu mình.
Giây tiếp theo cô biết mình đã đúng.
Kỳ Phong Miên thấy cô sợ hãi, hơi nhướng mày, cố ý nói: “Đừng lo lắng. Nếu em chết, anh sẽ chết cùng em.”
Khi nói những lời này, hai mắt anh nhướng lên, lười biếng hỏi cô: “Em thấy thế nào?” Giọng điệu pha chút trêu đùa, ánh mắt xấu xa lại mê người.
Thường ngày Kỳ Phong Miên luôn đeo một chiếc mặt nạ dịu dàng khiêm tốn, giả vờ trước mặt mọi người. Chỉ khi ở bên cạnh Vân Lộ Tinh, thỉnh thoảng anh mới bộc lộ vài phần tính cách thật.
Vân Lộ Tinh thấy thích Kỳ Phong Miên bây giờ hơn.
Bây giờ Kỳ Phong Miên rất đẹp. Đôi lông mày tùy ý, hàng mi cong vút động lòng người, động tác thản nhiên mà đẹp cực kỳ.
Vân Lộ Tinh từ từ nói: “Đề phòng vạn nhất thôi.”
“Em không tin à?” Kỳ Phong Miên đến gần cô, cười xấu xa nói: “Vậy thử xem nhé?” Anh nói đùa nhưng mắt lại không có ý cười, nghiêm túc đến mê người.
Anh gọi cô: “Hửm? Tiểu Lộ Châu?”
Vân Lộ Tinh không muốn thử.
Cô cứng miệng, giả vờ như không nghe thấy gì nói: “Gió to quá, em phải về ăn cơm đây.” Sau khi viện cớ, cô đẩy Kỳ Phong Miên ra, một mình chạy đi.
Kỳ Phong Miên đút tay vào túi dù bận nhưng anh vẫn ung dung nhìn bóng lưng cô, khẽ cong môi, nhưng không đuổi theo.
Khi Vân Lộ Tinh sắp rời khỏi sân thượng, cô nghe thấy tiếng lòng của Kỳ Phong Miên.
[Mình sẽ ra sao nếu vừa nãy cô ấy trượt chân ngã chết… mình sẽ phát điên giống như lần trước sao?]
[Tuẫn tình không phải như vậy.]
Vân Lộ Tinh bước chậm lại, lắng nghe tiếng lòng của Kỳ Phong Miên, trong lòng thầm than: Phải như thế nào cơ?
[Tính mạng của cô ấy phải được mình kết thúc.]
[Như vậy mới gọi là tuẫn tình hoàn hảo.]
[Tiểu Tinh Tinh phải chết như thế nào mới xứng với mình đây…]
Vân Lộ Tinh vừa đi vừa nghe kế hoạch phạm tội của Kỳ Phong Miên, bất giác nhướng mày:.... Hello???
Cái này không phải là tuẫn tình mà là mưu sát đó anh trai?
Vẻ mặt bối rối, cô không khỏi quay đầu nhìn lại Kỳ Phong Miên đang đứng trên sân thượng, cô rất muốn hỏi anh một câu xem có phải cô không theo kịp tiết tấu không?
Rốt cuộc ai mới là người có tính cách phản xã hội, ai mới là bệnh nhân tâm thần thật sự đây?
Vân Lộ Tinh bắt đầu im lặng ngẫm lại chính mình. So với Kỳ Phong Miên, nhiều lắm cô chỉ được coi là con cá mặn. Kỳ Phong Miên mới là đệ nhất tội phạm biến thái có tính cách chống xã hội.
Cô không xứng.
Cho nên vừa rồi cô giả vờ không sai chút nào, vô cùng linh hoạt!
Trước chuyện sống chết mà Vân Lộ Tinh thậm chí vẫn có thể tự phân thân ra nghĩ cớ cho biểu hiện ban nãy của mình nữa.