Chương 4
Sau khi lấy cớ cho mình xong, tâm trạng của Vân Lộ Tinh tốt lên chút ít. Cô lại tiếp tục suy nghĩ về chuyện mạt thế.
Nếu Kỳ Phong Miên không chịu đưa ra ý tưởng gì, Vân Lộ Tinh không thể không tự hỏi chính mình xem người bình thường thì phải đối mặt với tận thế như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo như cốt truyện của các bộ tiểu thuyết và phim ảnh, nhân vật chính sau khi trọng sinh, điều đầu tiên họ cần làm là bán nhà bán xe để tích trữ lương thực, xây dựng một nơi an toàn để dự phòng. Lợi hại hơn một chút tất nhiên sẽ đi học Vịnh Xuân Quyền để lấy một đánh mười.
Nhưng hai cách này Vân Lộ Tinh vẫn chưa thể dùng được.
Bởi vì bản thân Vân Lộ Tinh là một bệnh nhân tâm thần nên nếu không có người giám hộ bảo lãnh, cô sẽ không thể tự rời khỏi bệnh viện được.
Và quan trọng nhất là cô không có tiền.
Từ lúc còn rất nhỏ, Vân Lộ Tinh đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Bố mẹ cô chỉ đến thăm cô có vài lần, trả tiền chữa trị định kỳ. Còn lại họ cũng không cho cô một đồng.
Với bọn họ, Vân Lộ Tinh là một sự sỉ nhục lớn của gia đình. Tất nhiên, họ sẽ không chịu lãng phí một xu cho cô. Trong mắt bọn họ, bệnh viện tâm thần cũng chỉ là bệnh viện tâm thần. Những cái khác căn bản không cần tiêu tiền.
Mãi đến sau này Vân Lộ Tinh kết hôn cùng Kỳ Phong Miên, quyền giám hộ của Vân Lộ Tinh mới được chuyển qua cho Kỳ Phong Miên. Không biết Kỳ Phong Miên đã giở thủ đoạn gì mà để kết thân với Kỳ Phong Miên, người nhà họ Vân đã đưa cho Vân Lộ Tinh một khoản tiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Lộ Tinh còn vì điều ấy mà vui mừng vài phút. Cho dù là bệnh nhân tâm thần nhưng cô cũng không chê nhiều tiền đâu.
Bệnh nhân tâm thần cũng muốn chơi bời, cũng muốn làm đẹp, cũng muốn có vàng mà.
Thật không may, niềm vui của Vân Lộ Tinh chỉ kéo dài được hai ngày. Bởi vì cô thật sự không thể chạm vào tiền của bản thân. Kỳ Phong Miên chỉ cầm số tiền kia cho cô nhìn thoáng qua, thật sự chỉ nhìn thoáng qua thôi đấy!
Sau đó, Kỳ Phong Miên giúp cô quản lý tài chính. Mỗi tháng sẽ đưa cho cô một khoản tiền tiêu vặt nhất định.
Vân Lộ Tinh:... Thật đáng hận mà.
Vì vậy, trên danh nghĩa Vân Lộ Tinh là con gái lớn nhà họ Vân nhưng thực sự cô còn không bằng người thường. Thậm chí cô còn không có tài sản để bán, nghèo đến mức khiến người ta đau lòng.
Cho nên cô mới hỏi Kỳ Phong Miên, hy vọng anh sẽ giúp cô chép bài tập (*).
(*) Chép bài tập: tác nghiệp.
Đáng tiếc bệnh của Kỳ Phong Miên hơi bị nghiêm trọng rồi. Anh không chỉ chẳng cho Vân Lộ Tinh lười biếng chép bài tập mà còn muốn đưa cô đi gặp giáo viên.
Thật là một người đàn ông tàn nhẫn.
Cô không có tiền mà cũng chẳng thể rời đi, Vân Lộ Tinh suy nghĩ cả nửa ngày mà vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào cô mới sống được qua mạt thế.
Cuối cùng cô quyết định đi ăn cơm.
Dù sao tạm thời cô cũng chưa tìm ra đáp án…
Lúc Vân Lộ Tinh tới nhà ăn, các bạn cùng phòng mà cô quen biết điều đang chờ cô. Vừa thấy cô thì họ xông tới.
Vân Lộ Tinh bị mọi người vây quanh, chớp mắt khó hiểu.
Trong bệnh viện Vân Trung mọi người đều là nhân tài. Tiểu Lưu phòng bên cạnh đã trồng nấm 365 ngày, Tiểu Tôn ở phía đối diện thì để tiền thừa lại đầy đấy, còn ở chếch phía đối diện cô một chút thì có Lão Ngô, lão nói mình là Nữ Oa chuyển thế để lừa tiền khắp nơi, dù bị dạy dỗ nhiều lần nhưng vẫn không biết hối cải.
Nói tóm lại, cuộc sống bệnh viện muôn màu muôn vẻ. Bạn cùng phòng nói chuyện như diễn kịch nói vậy, vô cùng dễ nghe. Vân Lộ Tinh cảm thấy ở bệnh viện cũng như ở nhà, cô siêu thích ở lại bệnh viện.
Vân Lộ Tinh nhìn những bạn cùng phòng đang vây quanh mình, từ từ nói: “Các cậu đang làm gì vậy?”
Bọn học liếc mắt nhìn nhau, chờ một lúc mới nói: “Tiểu Lộ Châu, cậu lên sân thượng à?”
Bệnh viện Vân Trung không có nhiều bệnh nhân. Mọi người đều ở trong bệnh viện, không có gì để giải trí, càng không có sự riêng tư. Chỉ cần là chuyện lớn hơn hạt vừng đã đủ trở thành tiêu điểm của bệnh viện.
Sáng sớm hôm nay, tin tức một mình Vân Lộ Tinh đi lên sân thượng đã bị bạn cùng phòng truyền đi.
Từ khi Kỳ Phong Miên nhậm chức đã dỡ hàng rào sân thượng xuống. Sân thượng bệnh viện Trung Vân trở thành nơi để tự sát, chỉ cần có người muốn tự sát là họ sẽ đi lên đó.
Sau khi biết được Vân Lộ Tinh muốn tự sát, có người muốn ngăn lại. Cảm thấy chết không bằng tồn tại, không có gì không thể vượt qua. Lại có người cản họ lại nói làm thế chỉ khiến người đó đau khổ hơn thôi.
Một nhóm bệnh nhân ồn ào nhốn nháo, tranh chấp túi bụi. Thật ra ai lên sân thượng, họ cũng nghĩ thế. Nhưng còn chưa kịp đợi bọn họ thảo luận xong, người cũng đã nhảy xuống…
Còn có rất ít người tự quay về giữa chừng, lý do là vì sân thượng cao quá. Leo một nửa chợt nghĩ thông suốt, không muốn chết nữa.
Nhưng lần này dường như ngoài ý muốn, mọi người còn chưa kịp thảo luận đã thấy viện trưởng Kỳ thay một bộ vest, mang theo nhẫn và một bó hoa tulip, chủ động lên sân thượng tìm Vân Lộ Tinh, có lẽ là muốn cầu hôn.
Vấn đề này đã được giải quyết, mọi người không cần thảo luận xem có nên đi cứu người hay không. Mà chuyển thành quần chúng ăn dưa hóng chuyện, ngồi đây đợi đương sự Vân Lộ Tinh.
Khi Vân Lộ Tinh xuất hiện trong nhà ăn, các cô không đợi được nữa mà gặng hỏi: “Tiểu Lộ Châu, cậu lên sân thượng làm gì vậy?”
Vân Lộ Tinh bước vào nhà ăn: “Tất nhiên là đi tự sát rồi.”
Cô nói tiếp: “Muốn chết thì đi chết thử một lần mà muốn sống nên mới leo xuống khỏi sân thượng.” Cô nói chuyện nhẹ nhàng, giọng điệu mềm mại và cởi mở.
Có người lại hỏi: “Viện trưởng Kỳ tìm cậu làm gì vậy? Anh ấy cầu hôn cậu à?”
Vân Lộ Tinh đang lên món với đầu bếp, cô hơi tự hỏi rồi lắc lắc đầu.
Theo như kiếp trước, lẽ ra Kỳ Phong Miên nên cầu hôn cô. Nhưng ở kiếp này, hai người họ, một người nghĩ về mạt thế, một người nghĩ về tuẫn tình, cả hai đã quên mất nó.
Vân Lộ Tinh bỗng nhớ tới đóa hoa tulip kia.
Cô nhớ rõ, có một chiếc nhẫn lấp lánh ở trong bó hoa tulip ấy. Đó là chiếc nhẫn mà Kỳ Phong Miên dùng để cầu hôn cô, bên trong có khắc một ngôi sao và một giọt sương.
Kỳ Phong Miên đã từng nói với Vân Lộ Tinh rằng đó là tên của cô. Tiểu Lộ Châu và Tiểu Tinh Tinh. Kỳ Phong Miên luôn gọi cô như thế. Khi vui mừng hay sung sướng, anh sẽ gọi cô là ngôi sao nhỏ của anh.
Tiền tố đơn bạc, chỉ hai chữ Hán đã đủ để bộc lộ dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ.
Nhưng so với ý nghĩa của nói, Vân Lộ Tinh lại cảm thấy giọt sương kia lại giống với nước mắt hơn.
Vân Lộ Tinh luôn cho rằng giọt sương là nước mắt của những vì sao.
Cho nên cô rất thích chiếc nhẫn kia. Kiếp trước cô đồng ý lấy kỳ Phong Miên, lý do rất lớn là vì chiếc nhẫn đó.
Đáng tiếc chỉ một tuần sau tận thế cô đã làm mất nó.
Mọi thứ sau này như một giấc mơ kỳ lạ, đầy rẫy những hình ảnh vỡ vụn.
Trong nháy mắt, tất cả lại bắt đầu. Nhưng cô lại không nhận lại được thứ mà cô yêu quý.
Vân Lộ Tin có chút mất mát.
Cô nghĩ, có lẽ cả đời này Kỳ Phong Miên sẽ không cầu hôn cô nữa. Lúc ấy, cô nên hỏi Kỳ Phong Miên bán chiếc nhẫn đó cho mình.
Dù không có tiền mua nhưng cô có thể nợ, không đủ thì có thể nợ tiếp. Nhưng cô cũng không phải không biết xấu hổ đâu!
Vân Lộ Tinh phiền muộn thở dài, cô cảm thấy bản thân mình đã bỏ qua rất nhiều tài sản.
Tâm trạng Vân Lộ Tinh trở nên phức tạp vì bản thân đã quên lừa tiền. Nhưng bạn cùng phòng của cô lại nghĩ cô buồn vì Kỳ Phong Miên.
Buồn vì quên lừa tiền Kỳ Phong Miên = buồn vì Kỳ Phong Miên.
Có vẻ cũng chẳng có gì khác biệt nhỉ?
Mọi người bắt đầu an ủi Vân Lộ Tinh đang khổ sở.
Lão Ngô đối diện Vân Lộ Tinh nói: “Tiểu Lộ Châu không cần lo lắng, viện trưởng Kỳ nhất định sẽ cầu hôn cậu mà. Hôm nay bọn tớ đều nhìn thấy nhẫn của anh ấy.” Những người bạn cùng phòng tốt bụng bên canh cũng bắt đầu phụ họa theo.
Vân Lộ Tinh là sự tồn tại độc đáo nhất ở bệnh viện Trung Vân, mọi người vừa hâm một lại vừa đồng cảm với cô.
Nghe nói trong nhà cô gái nhỏ này có rất nhiều tiền. Nhưng bố mẹ lại không thích cô, khi cô còn chưa thành niên đã bị tống vào bệnh viện tâm thần. Từ đấy về sau chưa từng đoái hoài gì đến cô.
Nhưng ở bệnh viện tâm thần, trường hợp như vậy là quá nhiều. Bố mẹ không có tiền rồi gửi con tới, vợ bị chồng lừa vào,...
Sau đó, mặc kệ họ có tốt lên không, tóm lại đều không ra được.
Không ai tới đón, bệnh nhân tâm thần không thể tự ý rời khỏi bệnh viện.
Nhưng Vân Lộ Tinh lại may mắn hơn người khác. Cô có một người bạn trai cực kì yêu cô, Kỳ Phong Miên.
Nghe nói bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Sau khi Vân Lộ Tinh bị bố mẹ ép vào bệnh viện, Kỳ Phong Miên đã nhảy lớp tham gia kỳ thi đại học. Mọi người đều cho rằng anh sẽ học tài chính chuyên nghiệp để sau này còn thừa kế tài sản nhưng anh lại thi ngành tâm lý học.
Vài năm sau, Kỳ Phong Miên đã nhận được bằng tiến sĩ tâm lý học. Mọi tạp chí trong và nước đều viết về anh, anh trở thành ngôi sao đang lên trong lĩnh vực tâm lý học. Sau đó mọi người tiếp tục cho rằng anh sẽ vào viện nghiên cứu để tập trung học tập nhưng lần này, anh lại mau lại bệnh viện và trở thành bác sĩ chữa trị của Vân Lộ Tinh.
Với tình cảm từ thời niên thiếu cộng thêm việc từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Kỳ Phong Miên rất nhanh đã xác định mối quan hệ tình cảm với Vân Lộ Tinh.
Bọn họ trở thành cặp đôi được ngợi ca nhất trong bệnh viện Trung Vân.
Nữ chính Vân Lộ Tinh nghe mọi người kể về “Câu chuyện tình yêu động lòng người giữa cô và Kỳ Phong Miên”, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Miếng sủi cảo bò trước mặt cô đột nhiên không còn thơm nữa.
Cô no rồi.
Vân Lộ Tinh lặng lẽ buông đũa xuống, hai mắt thẫn thờ nhìn chiếc đèn chùm cách đó không xa nghĩ:
Đây gọi là quả báo trong truyền thuyết sao?
Cô vừa muốn lừa tiền đã gặp quả báo rồi ư?
Nhưng cô mới nghĩ thế thôi chứ đã ra tay đâu?
Cái này không cần vậy chứ???