Chương 6
Vân Lộ Tinh kỳ quái nhìn anh một cái, chậm rì rì nói: “Nhưng mà em còn cũng chưa đồng ý với anh mà.” Khi cô nói chuyện, giọng nói du dương, âm cuối kéo dài ra, trong giọng nói pha một chút đắc ý khó hiểu khi thực hiện được ý định, so với lên án thì nó càng giống như đang làm nũng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng yêu cực kỳ.
Kỳ Phong Miên nở nụ cười. Anh không những không tức giận mà còn nhéo đôi tay của Vân Lộ Tinh, học giọng điệu của đối phương nhắc nhở: “Nhưng mà lúc trước, em đã đồng ý với anh rồi mà.”
Vân Lộ Tinh nhẹ nhàng nhíu mày lại, không vui nói: “Việc đời trước em đều đã quên mất. Hơn nữa sau khi anh trọng sinh còn cố ý làm em sợ, nói em nhát gan.”
Cô nhớ tới tình cảnh lúc ở trên sân thượng, Kỳ Phong Miên cố ý dọa mình làm cô có chút bực tức. Tròng mắt cô xoay chuyển, cố ý cường điệu nói: “Tóm lại, bây giờ em không muốn ở cùng anh.”
Kỳ Phong Miên nhìn nét mặt vui sướng không giấu được của cô, mặt không biến sắc nói: “Vậy à? Vậy anh phải làm như thế nào thì em mới có thể tha thứ cho anh đây?”
Vân Lộ Tinh dựng thẳng lông mày lên, nói: “Anh dọa em thì phải xin lỗi em chứ.” Cô cảm thấy Kỳ Phong Miên đang cố ý, làm như thế cũng không chịu xin lỗi.
Kỳ Phong Miên lập tức lưu loát xin lỗi, giọng điệu thành khẩn: “Thực xin lỗi. Kỳ phu nhân, em có thể tha thứ cho anh được không?”
Vân Lộ Tinh nghĩ nghĩ, vô cùng vui vẻ mà nói: “Vậy anh cầu xin em đi.” Cô còn đang canh cánh trong lòng việc bản thân sợ hãi mất mặt ở trên sân thượng đây này, vì thế một hai cũng phải ép Kỳ Phong Miên cúi đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong câu đó, Vân Lộ Tinh nghiêng đầu, có chút lo lắng và bất an. Có phải mình quá đáng rồi hay không.
Cô thấp thỏm mà chớp chớp mắt, lặng lẽ giương mắt nhìn Kỳ Phong Miên, khuôn mặt đối phương lạnh nhạt, nhìn không ra vui buồn gì.
Vân Lộ Tinh có chút hối hận. Cô quyết định từ bỏ cái ý nghĩ này, vì thế lải nhải nói: “Thôi thôi. Anh xem em bây giờ hùng hổ doạ người có phải khiến người ta ghét hay không chứ, cho nên về sau anh cũng đừng làm em sợ như vậy nữa nghe chưa.”
Vân Lộ Tinh còn chưa lải nhải xong, Kỳ Phong Miên đã dứt khoát lưu loát mà nói: “Cầu xin em đó.”
Vân Lộ Tinh nhìn anh: “…”
Cô chậm rãi đóng cái miệng nhỏ đang lải nhải lại, yên tĩnh.
Tại sao người này lại không có cốt khí như vậy chứ.
Kỳ Phong Miên thò mặt lại gần hôn hôn khóe miệng cô, ánh mắt dịu dàng lại làm người say đắm: “Còn nữa, em không đáng ghét.”
Anh nhấp môi cười cười, đôi đồng tử ở trong cặp mắt đào hoa cực kỳ đẹp: “Rất đáng yêu.”
Vân Lộ Tinh: “…”
Bỗng nhiên không tức giận nữa, làm sao bây giờ.
Rõ ràng yêu cầu của mình đã đạt được, Vân Lộ Tinh lại cảm thấy khó chịu cực kỳ, luôn có cảm giác là mình đã thua.
Vì sao chứ? Mắt của Vân Lộ Tinh một mảnh mê mang, lại có chút uể oải. Nhất định là vì nguyên nhân da mặt của mình không đủ dày!
Kỳ Phong Miên nắm tay Vân Lộ Tinh đang sa sút đứng dậy, mềm giọng dỗ cô: “Được rồi, náo loạn lâu như vậy, hiện tại Kỳ phu nhân có thể về nhà cùng anh chưa?”
Vân Lộ Tinh bẹp miệng đi theo phía sau anh. Ánh mắt kỳ quái.
Ai, tại sao Kỳ Phong Miên lại như vậy chứ, Vân Lộ Tinh có một chút suy nghĩ uể oải.
Giận anh ấy thì không có thú vị gì hết. Hừ.
Cuối cùng, Vân Lộ Tinh cũng không về nhà cùng Kỳ Phong Miên, bởi vì sắc trời bên ngoài đã thay đổi.
Lúc bọn họ đang chuẩn bị đứng dậy, thế giới bỗng nhiên trở nên u ám, chỉ có đèn điện ngoài đường phố và trong nhà vẫn còn đang lập loè sáng.
Đồng hồ trên tường chỉ 7 giờ tối, còn lâu mới tới đêm khuya. Kể cả là buổi tối bình thường cũng sẽ không khiến thế giới trở nên ảm đạm đến mức độ quỷ dị như thế này.
Tất cả ánh sáng của mặt trăng cứ như là bị tầng tầng lớp lớp mây đen và vô số vật như bông che khuất lại, không lộ ra một chút nào.
Thế giới đột nhiên lâm vào bóng tối, giống như là bị một tấm màn sân khấu che lại. Người trên đường phố và người trong nhà sôi nổi chạy ra xem trò vui, có người cầm di động chụp ảnh, cũng có người đăng lên vòng bạn bè, hoặc là gọi điện thoại.
Một ít người thì mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trên đường có tiếng đâm liên hoàn do xe cộ tránh nhau.
Mây đen lúc trước bây giờ lại ngưng kết lại thành tảng lớn, trong tầng mây không ngừng có tầng tầng lớp lớp gợn sóng màu đen quay cuồng.
Ánh mắt của Kỳ Phong Miên thoáng chốc trầm xuống.
Đời trước không hề phát sinh hiện tượng này. Chính xác mà nói, là trước lúc tận thế trước cũng không phát sinh tình trạng như vậy.
Đời trước, trước khi tận thế xác thật có rất nhiều dự báo, lũ bất ngờ, ôn dịch, cơn lốc, nạn châu chấu, nhưng cái thời khắc mây đen bao phủ khắp nơi che đậy tất cả sắc trời như bây giờ, chỉ có sau lúc tận thế mới xuất hiện.
Cái ngày tận thế tiến đến kia, rất nhiều người cùng động vật bị dị hoá thành vô số quái vật hình dạng khác nhau, khí hậu và địa hình trên thế giới cũng có sự biến đổi lớn
Lúc ấy, Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên đang trên đường chạy về nhà, cả một đường tránh né quái vật. Ngay khi bọn họ vừa mới về nhà, thế giới chìm vào một mảnh tối tăm.
Trong bóng đêm, Vân Lộ Tinh bị một con quái vật đột nhiên xuất hiện giết chết.
Vân Lộ Tinh cũng nhớ ra biến hóa lớn kia. Cô bị giết ở trong tình cảnh thế giới bỗng nhiên lâm vào bóng đêm đó.
Bầu trời lúc đó giống y hệt bầu trời bây giờ
Cô ngơ ngẩn mà nhìn thế giới đen nhánh một mảnh ngoài cửa sổ, khuôn mặt lo lắng hỏi Kỳ Phong Miên: “Là xảy ra trước thời hạn à?”
Kỳ Phong Miên không biết là đang nghĩ tới điều gì, khuôn mặt vốn là dịu dàng lại chậm rãi trầm xuống. Anh nhìn Vân Lộ Tinh mắt đầy mờ mịt, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt đối phương, nói: “Em ngủ trước đi.”
Vân Lộ Tinh nhìn anh, ánh mắt không tránh không né, chủ động hỏi: “Chúng ta không trở về nhà à?” Giống y hệt đời trước, giờ phút này, thế giới vẫn còn có điện, thế giới tối tăm còn lập lòe ánh sáng.
Nhưng một chút ánh sáng này không đủ để trấn an trái tim của Vân Lộ Tinh. Không khí xung quanh có tầng tầng vật thể bông xốp đang bồng bềnh, khiến cho đèn điện vốn là sáng sủa cũng bị bịt kín bởi một tầng sương mờ, trở nên mỏng manh.
Vân Lộ Tinh nhớ rõ, loại vật thể bông này sau khi tận thế mới xuất hiện. Mà hiện tại, chúng đã phiêu đãng ở bên người mình rồi.
Vân Lộ Tinh nhíu nhíu mày, nói: “Bệnh viện không an toàn, người ở đây quá nhiều.”
Bệnh viện Trung Vân là bệnh viện an dưỡng, vị trí nơi này tương đối gần vùng ngoại thành, nhưng chung quanh cũng vô cùng phồn hoa.
Nếu phát sinh dị biến, nơi này sẽ trở thành một nơi chém giết khủng bố, người sống sót rất khó có thể tránh được sự săn đuổi của quái vật. Sau ngày tận thế, thành phố bị bọn quái vật chiếm cứ, nơi nhân loại tụ tập bị biến thành sào huyệt của quái vật và căn cứ chăn nuôi.
Mà loài người bị quái vật coi đồ ăn lại cô gắng thoát đi nơi bê tông cốt thép tượng trưng cho văn minh này.
Bởi vì bệnh của Vân Lộ Tinh và tính cách của Kỳ Phong Miên, nhà của bọn họ ở biệt thự vùng ngoại ô, nơi đó ít người, tỷ lệ gặp được quái vật sẽ giảm hơn nhiều. Là một cái căn cứ an toàn không tồi.
Vân Lộ Tinh muốn về nhà.
Kỳ Phong Miên lại liếc mắt nhìn cô, nói: “Ngày mai chúng ta mới trở về.” Anh nắm tay của Vân Lộ Tinh, dẫn cô đi đến hành lang của bệnh viện.
Bốn phía đều là một mảnh tối tăm, chỉ có đèn treo trên đỉnh đầu còn tỏa ra ánh sáng hơi lạnh. Kỳ Phong Miên bỗng nhiên về lại cái ngày Vân Lộ Tinh chết, xuyên qua hành lang trống rỗng đen ngòm, trái tim của anh không ngừng trầm xuống.
Nhưng phía sau anh còn có Vân Lộ Tinh.
Cho nên cho dù tâm tình của Kỳ Phong Miên vô cùng không ổn, đôi tay anh nắm lấy Vân Lộ Tinh vẫn trầm ổn hữu lực như trước.
Tiếng nói của anh trấn định, nói: “Tình huống hiện tại còn chưa rõ ràng, trên đường không biết có thể phát sinh trạng huống gì hay không. Em đi ngủ trước đi, những việc còn lại chúng ta đợi đến ngày mai rồi thương lượng.”
Theo lời anh nói, Vân Lộ Tinh cũng bỗng dưng nhớ lại tình hình đời trước mình bị chết ở trong bóng đêm, nháy mắt từ bỏ ý muốn về nhà.
Ánh đèn thật sự là quá mờ, những người đi xem trò vui đó bây giờ đã có chút luống cuống. Vân Lộ Tinh đi ở trong hành lang trống trải nhưng trong lòng cô lại không có bất an.
Bởi vì Kỳ Phong Miên vẫn luôn gắt gao nắm tay cô.
Anh mở đèn điện thoại ra soi sáng đường đi cho cô khi thế giới tận diệt, mỗi một bước chân đều vững vàng đầy mạnh mẽ, không chút hoang mang, như thể chính bản thân anh bây giờ không hề chìm trong bóng đêm.
Cảm xúc là có thể lan tỏa đến người khác.
Người bệnh, bác sĩ và nhân viên chăm sóc trong bệnh viện nhao nhao thì thầm, Vân Lộ Tinh cùng Kỳ Phong Miên bình tĩnh giống như là một người đến từ thế giới khác.
Cứ như vậy, Kỳ Phong Miên đã hộ tống Vân Lộ Tinh trở lại phòng bệnh của cô.
Trong nhà, anh hơi hơi gật đầu, ý bảo Vân Lộ Tinh lên giường đi ngủ, nói: “Ngủ sớm một chút.” Giọng điệu của anh không khác gì lúc bình thường, thật giống như là thế giới không hề lâm vào cảnh binh hoang mã loạn (*) vậy.
(*) ý nói là một hoàn cảnh thế giới sắp loạn lên, con người phải ra đánh trận ( ở đây là đánh quái vật) để sinh tồn.
Vân Lộ Tinh ngoan ngoãn lên giường nằm, miệng mềm mại đáp ứng một tiếng, nhưng lại không chịu nhắm mắt lại.
Nói giỡn à? Nếu cô ngủ rồi mà tận thế đến trước thời hạn thì làm sao?
Phi tù (*) Vân Lộ Tinh thật sự lo lắng bản thân sẽ giống như đời trước, chết trong mơ màng hồ đồ.
(*) Phi tù: Tù trưởng Châu Phi, chỉ những người có vận khí rất không tốt, chuyện xui xẻo toàn dính lên trên người mình.
Cô mở to đôi mắt tròn xoe ra, lúc thì nhìn Kỳ Phong Miên, lúc lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không ngừng nghĩ đông nghĩ tây.
Kỳ Phong Miên vốn dĩ đã chuẩn bị trông cô đến khi cô ngủ rồi lại rời đi, nhưng nhìn thấy cô không phối hợp như vậy, tức khắc buông một tiếng thở dài trong lòng. Anh trực tiếp dứt khoát ngồi xuống, duỗi tay che đôi mắt của Vân Lộ Tinh, tiếng nói nhẹ nhàng dỗ cô: “Em ngoan ngoãn chút đi.”
Vân Lộ Tinh lại bắt lấy bàn tay anh đặt trên mắt của cô, trong bóng đêm, cô nhỏ giọng nói: “Em không ngủ được.”
Cô nói: “Kỳ Phong Miên, anh ở đây không được đi đâu nha.”
——[ Hình như cô ấy rất sợ hãi. ]
Kỳ Phong Miên rũ mắt nhìn bàn tay của mình bị cô nắm lấy, chậm rãi ngồi xuống. Anh nắm chặt tay cô, lặp lại: "Ngủ đi. Anh ở đây.”
——[ Cho nên, không cần phải sợ. ]