Ngày Nào Cũng “chiến” Với Nam Chính


Edit: Thanh Y Dao
Beta: Han, Maria, Khứ Canh Trù

Các chàng trai đều không có ý kiến gì, Trang Nhã bị Châu Nguyệt nhìn có hơi bối rối, nhưng trong tình huống này cũng không tiện từ chối.
Mọi người cùng nhau dọn đồ, dọn bàn ăn vào trong, bỏ bát đĩa vào máy rửa bát.

Sau đó họ quay lại phòng khách tầng một, Hứa Nhân Nhân về phòng thay một chiếc áo khoác Denim nhỏ để giữ ấm, Tô Doãn đổi một bình mù tạt lớn để làm hình phạt, những người khác đều tự tìm chỗ ngồi.
Châu Nguyệt lấy một bộ bài ra, rút ra các lá từ 2 đến 8, và thêm một lá bài mặt quỷ làm vua, nhà vua có thể chỉ định người khác chọn nói thật hay là thách.
Trò chơi bắt đầu.
Lượt thứ nhất, Thẩm Triết rút được lá bài nhà vua và rút trúng bài của Hứa Nhân Nhân.
Hứa Nhân Nhân: “Tôi chọn thách.”
Mấy chàng trai ồn ào: “Hôn một cái, hôn một cái…”
Thẩm Triết mặt không đổi sắc: “Em có mang theo đàn không?”
Hứa Nhân Nhân gật đầu.
“Chơi một đoạn nhạc đi.”
“Này, cậu không được chơi như vậy…” Giang Nghị phàn nàn.
Thẩm Triết thoải mái ngả người ra sau, nhướng mày: “Dân thường không có tư cách nói chuyện với nhà vua.”
Những người khác cười to, Giang Nghị làm động tác khâu miệng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Hứa Nhân Nhân lên tầng lấy đàn violin, đưa lưng về phía cửa lớn có bãi biển, kéo một khúc nhạc dưới ánh đèn.
Khi tiếng đàn kết thúc, những người khác đều vỗ tay tán thưởng.
Thần Lộ đột nhiên nói: “Nhân Nhân, tớ có nộp đơn xin gia nhập vào dàn nhạc, nhưng không biết vì sao lại không có ai thông báo cho tớ đi phỏng vấn, đơn đăng ký của tớ bị cậu loại ra rồi hả?”
Hứa Nhân Nhân đang cất đàn, không nghe rõ nên hỏi lại: “Cô vừa nói gì?”
“Đơn đăng ký của tớ…”
“Là tôi.” Thẩm Triết nói: “Đơn đăng ký của cô là do tôi loại, trình độ chơi đàn của cô quá kém, thua xa so với yêu cầu của chúng tôi, có vấn đề gì không?”
Sắc mặt Thần Lộ đột nhiên tái nhợt, Giang Nghị đứng ra hòa giải: “Là tạm thời chưa đạt tới trình độ mà dàn nhạc yêu cầu, em vẫn có thể tiến bộ thêm, ha ha ha…”
Thần Lộ mím môi, không nói nữa.
Châu Nguyệt đẩy đẩy Hứa Nhân Nhân: “Thẩm Triết độc miệng thật đấy, nhưng tớ thích.”
“Ừ.” Hứa Nhân Nhân ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Triết, vì thế lại vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Lượt thứ hai nhanh chóng bắt đầu, vì thế mọi người bắt đầu tập trung tinh thần.
Lần này Tô Doãn rút được lá bài nhà vua.
Tô Doãn nói: “Lá bài số 3, chọn nói thật hay thách.”
Châu Nguyệt than một tiếng, lật lá bài số 3 trong tay: “Nói thật đi.”
“Em có yêu thích ai không?”
Châu Nguyệt suy nghĩ một lúc: “Ừm… không biết có tính là thích không nhưng có chút thiện cảm.”
“Nguyệt Nguyệt, ngay cả tớ cũng không biết đó.” Hứa Nhân Nhân kinh ngạc lên tiếng.
“Rồi cậu sẽ biết thôi.”
Lượt thứ ba.
Lần này nhà vua đổi thành Giang Nghị: “Lá số 5.”
Thần Lộ buông tay, bỏ lá bài ra: “Thách ạ.”
Tô Doãn ồ lên, Giang Nghị hơi xấu hổ, đứng lên ngượng ngùng nói: “Hay là, em ôm anh một cái?”
Thần Lộ bước tới ôm Giang Nghị một lát.
Châu Nguyệt không nhịn được, nói thầm với Hứa Nhân Nhân: “Sao Giang Nghị lại ngây thơ thế nhỉ.”
Cô ấy nghĩ Giang Nghị chỉ hứng thú nhất thời, không ngờ anh ta lại nghiêm túc như vậy.
Lượt thứ tư, Châu Nguyệt rút được lá bài vua, đáng tiếc chọn sai người, lại chọn trúng Hứa Nhân Nhân.

Châu Nguyệt bỏ qua cho Hứa Nhân Nhân.
Đến lượt thứ 8, lá bài vua rơi vào tay Hứa Nhân Nhân mà người bị chọn trúng là Trang Nhã.
Châu Nguyệt lập tức ngồi thẳng người.

Trang Nhã định chọn thách, nhưng mà trước khi cô ta định mở miệng, Hứa Nhân Nhân đã hỏi trước: “Tôi nghe nói cô muốn thi vào học viện điện ảnh để học diễn xuất, không khiêu vũ nữa cô không thấy tiếc à?”
Câu hỏi này có thể xem như là cho qua, Châu Nguyệt rất ngạc nhiên, Hứa Nhân Nhân cầm lấy tay cô ấy trấn an.
Không gây khó dễ như cô ta dự đoán, nếu chọn thách thay vì trả lời thật cho câu hỏi này thì có vẻ kỳ lạ nên Trang Nhã nói: “Tôi học diễn xuất và khiêu vũ cũng không có xung đột, diễn xuất cũng yêu cầu phải khiêu vũ, hơn nữa cũng sẽ có cơ hội bước lên sân khấu lớn hơn.”
Hứa Nhân Nhân gật đầu, vấn đề này coi như là qua, khiến Châu Nguyệt tức giận, trộm đá chân Hứa Nhân Nhân ở dưới bàn.
Qua mấy lượt, Hứa Nhân Nhân lại chọn trúng Trang Nhã, lần này hỏi nam minh tinh yêu thích nhất của cô ta, còn liệt kê một loạt những idol nam đang được hoan nghênh nhất cho cô ta lựa chọn một người, làm cho Trang Nhã và Châu Nguyệt đều thấy khó hiểu.
Nhưng mà Trang Nhã cảm thấy cô ta và Hứa Nhân Nhân vốn không có mâu thuẫn gì lớn, vì thế trả lời cũng thoải mái hơn.

Tạ Tư Tề lại cảm thấy Hứa Nhân Nhân đang nể mặt cậu ta, ấn tượng của cậu ta về Hứa Nhân Nhân cũng thay đổi một chút.
Mà Châu Nguyệt cả buổi đều không chọn trúng Trang Nhã, ngược lại bị Trang Nhã chọn trúng mấy lần, kết quả là Châu Nguyệt không nói một lời uống luôn một cốc nước mù tạt, hoàn toàn là không cho Trang Nhã cơ hội nói chuyện.
Nhìn thấy dáng vẻ vừa xấu hổ vừa khó chịu của Trang Nhã, Châu Nguyệt cảm thấy uống ly nước mù tạt này rất đáng.
Lượt cuối cùng, Thần Lộ chọn trúng Thẩm Triết.
Hứa Nhân Nhân nhướng mày, Thẩm Triết cũng lười đứng dậy, ngồi tại chỗ, nói: “Chọn nói thật.”
Thần Lộ hỏi: “Đàn anh thích kiểu nữ sinh như thế nào?”
“Không có mẫu người lý tưởng.” Thẩm Triết suy nghĩ rồi nói: “Nếu bắt buộc phải nói thì là người có thể khiến tôi tức giận đi.”
“Câu trả lời của cậu là sao?” Giang Nghị cho rằng mình nghe nhầm: “Có phải cậu mắc một loại khác của hội chứng Stockholm không?”
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Nghị lại cảm thấy những lời này hình như cũng khá hợp lý.

Nếu không phải người mình để ý, chắc chắn Thẩm Triết sẽ không nhìn lấy một cái chứ đừng nói đến tức giận.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, Thẩm Triết hình như chưa từng tức giận với anh ta bao giờ, mỗi lần anh ta làm việc gì đó ngu xuẩn, cùng lắm là Thẩm Triết không để ý đến anh ta chứ chưa từng nổi giận.
Chẳng lẽ anh ta không đáng để Thẩm Triết tức giận à?
Giang Nghị hơi ghen tị.
Sau khi chơi hơn hai giờ, mọi người đều đã thấm mệt.
Châu Nguyệt kéo Hứa Nhân Nhân về phòng rồi đóng cửa lại: “Nhân Nhân, cậu đang làm gì vậy, cơ hội tốt như vậy sao cậu lại dễ dàng buông tha Trang Nhã, cậu phải hỏi cô ta về chuyện của Tạ Tư Tề chứ.”
“Cậu ngốc quá.” Hứa Nhân Nhân giơ tay gõ vào trán Châu Nguyệt: “Cho dù là trò chơi nói thật hay thách thì cậu nghĩ Trang Nhã sẽ nói thật hết à?”
“Vậy thì cậu cũng không thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng như thế được.”
“Yên tâm đi, tớ đã nghĩ ra cách để vạch mặt Trang Nhã rồi.” Hứa Nhân Nhân mở điện thoại lên cho Châu Nguyệt xem một bài đăng trên diễn đàn của trường: “Lúc tớ vừa ăn cơm xong thì vô tình nhìn thấy một bài đăng, bình luận thứ 86, chắc là người của lớp 11-8 truyền ra, nói Trang Nhã muốn thi học viện điện ảnh, tương lai gia nhập giới giải trí cho nên tớ mới nhân cơ hội này kiểm chứng một chút.”
“Cái này thì có quan hệ gì với việc vạch trần Trang Nhã?” Châu Nguyệt khó hiểu hỏi.
Trước đó họ đã nghĩ ra hai cách, nếu muốn vạch trần Trang Nhã hoặc là tìm một cậu ấm giàu có hơn cả Tạ Tư Tề để cho anh ta theo đuổi Trang Nhã; hoặc là làm cho Trang Nhã tin rằng Tạ Tư Tề chỉ là con nhà nghèo, khiến cô ta đá Tạ Tư Tề.

Nhưng cách nào cũng không dễ thực hiện, không cẩn thận một chút sẽ trở thành trộm gà không được còn mất nắm gạo.
“Bởi vì tớ đã biết phải tìm ai theo đuổi Trang Nhã, cậu còn nhớ Hoàng Tiêu không? Nhà anh ta mở một công ty giải trí.”
“Là người có kiểu tóc HKT kia á?” Châu Nguyệt nghi ngờ nói: “Anh ta không được đâu, cho dù Trang Nhã không có mắt nhưng cũng không có khả năng coi trọng anh ta được đâu.”
“Cậu nghĩ dáng vẻ bây giờ của Tạ Tư Tề ‘đẹp trai’ đến mức nào.

Gu của Trang Nhã là theo kiểu Nhật Bản, chúng ta trang điểm cho Hoàng Tiêu một chút, bảo anh ta theo đuổi Trang Nhã, sau đó tung tin đồn bố Tạ Tư Tề chỉ là một tài xế, cậu nghĩ Trang Nhã sẽ chọn ai.”
Nếu Trang Nhã có thể vượt qua thử thách thì cô cũng không còn gì để nói.
“Lần thứ hai cậu cố tình liệt kê nhiều nam minh tinh như vậy cho Trang Nhã chọn là muốn biết hình mẫu lý tưởng của cô ta?” Châu Nguyệt kích động hỏi.
Hứa Nhân Nhân gật đầu: “Có hình mẫu mới có thể thay đổi Hoàng Tiêu được, chúng ta chỉ tham khảo phong cách một chút, Trang Nhã không thể phát hiện được.”
Châu Nguyệt lập tức nhào tới ôm cô: “Là tớ hiểu nhầm cậu, Nhân Nhân, vẫn là cậu có cách hay.”
Bố của Hoàng Tiêu là CEO đồng thời cũng là cổ đông lớn nhất của Diệu Văn Entertainment, mà Diệu Văn Entertainment là một công ty giải trí lâu đời, có bối cảnh hùng hậu, đào tạo ra rất nhiều minh tinh.

Nếu Trang Nhã muốn tiến vào giới giải trí thì Hoàng Tiêu có sức hút hơn nhiều so với một Tạ Tư Tề không rõ thân phận.
Nếu lúc này lại truyền ra lời đồn bố của Tạ Tư Tề chỉ là một tài xế cho một nhà giàu hoặc là người làm cho một nhà giàu nào đó, bởi vì ông ấy quen biết những tài xế lại tiện đường cho nên mới có mấy lần Tạ Tư Tề bước xuống từ xe sang.

Dù sao cũng chỉ nói bóng gió một vài tin tức, không cần phải nói quá rõ ràng, để Trang Nhã tự nghi ngờ.
Châu Nguyệt thật sự không thể chờ chuyện này được nữa, lôi kéo Hứa Nhân Nhân thảo luận chi tiết hơn, càng nói càng thấy phấn khởi.

Hai người nói đến tận đêm khuya, đến khi cơn buồn ngủ ập đến, Châu Nguyệt mới bất đắc dĩ đi ngủ.
Tư thế ngủ của Hứa Nhân Nhân không tốt lắm, cô vẫn luôn thích ngủ trên giường lớn, bởi vì chỉ có giường lớn thì cô lăn qua lăn lại mới không bị rơi xuống đất, Châu Nguyệt ở phương diện này cũng không kém chút nào.

Lần đầu tiên hai cô bạn thân ngủ cùng nhau vốn dĩ là cơ hội tốt để gia tăng tình cảm nhưng hai người lại ngủ chẳng có trật tự nào cả.

Sáng sớm thức dậy, Hứa Nhân Nhân phát hiện cô và Châu Nguyệt nằm thành một góc 90 độ, một chân của Châu Nguyệt đặt cạnh cổ cô.
Ngày hôm qua, sau khi Châu Nguyệt ngủ say còn tự tưởng tượng trong đầu mấy bộ phim điện ảnh, bây giờ lại ngủ như lợn chết.

Hứa Nhân Nhân yên lặng rút chân đang gác trên ngực cô ấy lại, sau khi rửa mặt và thay quần áo thì đi xuống tầng.
Phong cảnh ở khu nghỉ dưỡng rất đẹp, Thần Lộ và Trang Nhã chưa từng được đến những nơi như vậy nên hai người họ đã dậy từ sáng sớm, cầm điện thoại chụp ảnh khắp nơi.

Giang Nghị với Tạ Tư Tề đã cầm ván lướt sóng ra bờ biển, Tô Doãn thì đọc sách dưới tầng.
Hứa Nhân Nhân và Tô Doãn chào hỏi nhau, cô đi dép lê vào phòng bếp, kết quả đụng phải Thẩm Triết ở cửa.
Chính xác mà nói là đụng phải chiếc đĩa trên tay Thẩm Triết.
Hứa Nhân Nhân ngửi ngửi, nó có mùi rất lạ.
“Là anh làm à?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
“Ừ.” Thẩm Triết cúi đầu, nhìn vết bẩn trên quần áo cô: “Xin lỗi.”
Tuy chiếc đĩa đụng phải Hứa Nhân Nhân nhưng đồ ăn cũng không bị rơi ra ngoài, Hứa Nhân Nhân rất cẩn thận cầm lấy chiếc đĩa, nói: “Chiếc đĩa này đã không còn hoàn hảo nữa, hay là anh vào kia làm một phần khác đi, cái này tôi giúp anh mang đi.”
“Không…” chữ “cần” vẫn chưa nói ra, Thẩm Triết đã thấy Hứa Nhân Nhân mang bữa sáng của anh đi ra ngoài, ngồi xuống bàn, không khách sáo bắt đầu ăn.
Thẩm Triết: “…”
Thẩm Triết quay lại phòng bếp làm một phần nữa, chờ đến khi anh mang đồ ăn ra thì Hứa Nhân Nhân đã ăn xong bữa sáng, không những vậy còn nhận xét hai chữ: “Ăn ngon.”
Thẩm Triết ngồi xuống đối diện với Hứa Nhân Nhân, Hứa Nhân Nhân tò mò nhìn anh: “Anh học nấu ăn từ lúc nào vậy?”
Thẩm Triết vừa cầm dao nĩa cắt đồ ăn vừa nói: “Lớp 11 ra nước ngoài trao đổi hơn một kỳ có sống nhờ trong một gia đình địa phương.

Tôi học trong lúc đó, cho nên tạm thời chỉ nấu được đồ Tây.”
Học sinh vị thành niên đi du học thường chọn gia đình ở địa phương để sống nhờ, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều thủ tục phiền toái.

Đồng thời có thể hiểu sâu hơn về văn hóa và phong tục của địa phương.

Thẩm Triết sống nhờ trong một gia đình ba người, mối quan hệ trong nhà vô cùng tốt, cuối tuần mọi người sẽ cùng nhau nấu ăn, cũng thường xuyên tổ chức tiệc nướng hoặc dã ngoại cùng nhau.

Thẩm Triết ở đó nửa năm nên cũng học được không ít.
Thẩm Triết tiếp tục ăn bữa sáng, Hứa Nhân Nhân lên tầng thay quần áo bị bẩn ra.
Châu Nguyệt cũng tỉnh dậy, xoa ngực than thở với Hứa Nhân Nhân: “Nhân Nhân, có phải tối qua cậu đá trúng ngực tớ không?”
Hứa Nhân Nhân sờ mũi: “Cái đó, Nguyệt Nguyệt, cũng có thể là ngực cậu đụng trúng chân tớ… ờm, ý tớ là lực tác động lẫn nhau.”
“Cái gì? Lực? Cậu muốn nói chuyện vật lý với một học sinh ban xã hội ư…?” Châu Nguyệt xua tay, tiến lên phía trước, hai mắt sáng ngời: “Cậu đã liên lạc với Hoàng Tiêu chưa? Tớ nhớ là cậu và anh ta từng trao đổi phương thức liên lạc.”
“Vẫn chưa.” Hứa Nhân Nhân đi vào phòng vệ sinh thay quần áo, lúc ra ngoài bắt gặp ánh mắt mong đợi của Châu Nguyệt đang nhìn cô.
Hứa Nhân Nhân nói: “Bây giờ đây.”
Hứa Nhân Nhân gửi một sticker “Có ở đó không?” cho Hoàng Tiêu.
Châu Nguyệt ở bên cạnh chờ, thấy Hoàng Tiêu tạm thời chưa trả lời, đành phải đi rửa mặt trước.
Khi đi ra, Hứa Nhân Nhân và Hoàng Tiêu đang nói chuyện.
Hoàng Tiêu gửi lại một sticker “Được yêu mà lo sợ”.
Hứa Nhân Nhân: Nghe danh năm kiếm khách Hoành Âm từ lâu, nay có một nhiệm vụ trừ gian diệt ác, bảo vệ cái thiện muốn giao cho thiếu hiệp, không biết thiếu hiệp có thời gian nói chuyện không?
Hoàng Tiêu: Dù đương đầu muôn vạn người, ta vẫn cứ xông tới*.

(thâm trầm)
*trích Mạnh Tử, Công Tôn Sửu, thượng, 2.
Hứa Nhân Nhân: (cười ha ha) Bây giờ anh đang ở Lâm Thành hả?
Hoàng Tiêu: Đúng vậy, bố tôi nhốt tôi trong nhà để tự suy nghĩ về nhân sinh.

(gào khóc)
Hứa Nhân Nhân: Tôi đang ở bên ngoài, ngày mai sẽ trở về.

Buổi sáng ngày kia tôi sẽ đến nhà tìm anh.
Hoàng Tiêu: Được (kích động.jpg)
Sau khi nói chuyện với Hoàng Tiêu xong, Hứa Nhân Nhân đưa lịch sử trò chuyện cho Châu Nguyệt xem: “Đã xong, ngày kia tớ sẽ tìm anh ta nói chuyện.”
“Này, tớ chờ không nổi, muốn về Lâm Thành ngay lập tức.” Châu Nguyệt nói.
Kế hoạch của bọn họ là ở đây ba ngày hai đêm, buổi chiều ngày mai sẽ trở về.

Mọi người thay áo tắm, dạo chơi trên bờ cát.

Mặt biển nơi đây trong vắt xinh đẹp, lại ít người, mặt biển kéo dài từ bãi biển đến tận chân trời.
Các chàng trai mặc quần tắm biển, thân trên trần trụi, lúc này, dáng người rất quan trọng.
Giang Nghị ngày thường nhìn không mập nhưng khi cởi áo ra vẫn có bụng nhỏ trông trắng trắng mềm mềm.

Tô Doãn và Tạ Tư Tề không có mỡ nhưng cũng không có cơ bụng, Tạ Tư Tề hơi gầy, Tô Doãn thì cường tráng hơn cậu ta một chút.
Thẩm Triết có dáng người đẹp nhất trong bốn người, chân dài vai rộng, cơ bụng rõ nét, trên người không có chút thịt thừa nào, khi bước ra thì cả bốn cô gái đều nhìn chằm chằm.
Hứa Nhân Nhân đã sớm nhìn thấy nên có phản ứng nhỏ nhất trong bốn người.
Châu Nguyệt nói: “Từ việc quản lý dáng người có thể nhìn thấy tính cách của một người, Thẩm Triết tuyệt đối là một người có tính kỷ luật.

Như tớ chẳng hạn, tớ vẫn luôn muốn tập luyện cơ bụng nữ trong truyền thuyết nhưng mà không luyện được.”
“Nguyệt Nguyệt, cậu còn nhỏ.” Hứa Nhân Nhân nói: “Khác với những người đã 18 tuổi như Thẩm Triết.”
Châu Nguyệt nháy mắt ra hiệu, Hứa Nhân Nhân bình tĩnh quay đầu lại, chào hỏi Thẩm Triết đang ở phía sau: “Hi~~”
Thẩm Triết ôm bóng chuyền, không để ý đến cô mà bỏ đi.
Hứa Nhân Nhân: “…”
Mấy chàng trai chơi bóng chuyền trên bãi cát, Trang Nhã và Thần Lộ vốn dĩ muốn chơi mấy môn thể thao biển, sau khi nhìn thấy bóng chuyền cũng đi tới.
Thẩm Triết và Giang Nghị đều chơi khá giỏi, Tạ Tư Tề cũng biết chơi nhưng không được tốt lắm, còn Tô Doãn là lần đầu chơi bóng chuyền.

Cho nên lúc chia đội, Thẩm Triết là người chơi tốt nhất sẽ ghép chung với người mới chơi lần đầu là Tô Doãn, Giang Nghị và Tạ Tư Tề một đội.
Sau khi Thần Lộ và Trang Nhã vào, Trang Nhã đương nhiên sẽ vào đội của Tạ Tư Tề, cứ như vậy, Thần Lộ ở chung đội với Thẩm Triết.
Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt di chuyển một chiếc ghế đặt dưới gốc cọ trên bãi biển để nằm, Hứa Nhân Nhân nâng ghế lên, tìm một góc độ thích hợp để đọc tiểu thuyết, còn Châu Nguyệt thì xem ảnh chụp, suy nghĩ phải làm gì để tạo hình cho Hoàng Tiêu.

Sau khi thu thập vài bức ảnh, Châu Nguyệt mới để ý đến tình hình trên sân, nhìn thấy Thần Lộ đang đi về phía Thẩm Triết để thỉnh giáo.
Châu Nguyệt nhanh chóng đẩy Hứa Nhân Nhân: “Này, cậu không quản à?”
Hứa Nhân Nhân nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn thấy Thần Lộ đang trong một tư thế nâng bóng rất khó ở phía trước Thẩm Triết.

Xem tình huống thì là đang hỏi Thẩm Triết tư thế của cô ta đã đúng chưa.
Tay Thẩm Triết đang cầm bóng chuyền, trên trán đeo một chiếc băng đô thể thao, bởi vì chơi bóng chuyền nên sắc mặt cũng phấn chấn hơn bình thường, ngay cả Hứa Nhân Nhân cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Nhưng ngay sau đó, Hứa Nhân Nhân lại dời mắt về cuốn tiểu thuyết trên tay: “Nhiều người thích Thẩm Triết như vậy, tớ cũng không thể lúc nào cũng trông chừng anh ta được.”
Thành thật mà nói, nếu không phải vì cô xuyên sách, nếu không phải Thần Lộ là nữ chính, nếu không phải cái chết của nguyên chủ là do Thần Lộ gián tiếp gây ra, chắc chắn cô sẽ không chú ý tới Thần Lộ, càng không để cô ta vào mắt.
Nhưng mà, sự tồn tại của Thần Lộ làm cho cô có cảm giác như mình đang chơi một tựa game RPG có thời hạn hai năm.
Tiểu thuyết đang đến đoạn cao trào nhất nên tạm thời cô không có ý định chơi game vào lúc này.

Mà vừa rồi cô và Thẩm Triết có chút xấu hổ nên trong khoảng thời gian ngắn không muốn đối mặt với Thẩm Triết.
Hứa Nhân Nhân đã không quan tâm, Châu Nguyệt cũng không chú ý nữa.

Cô ấy cũng khá tin tưởng Thẩm Triết, trong mắt cô ấy, bất cứ ai có mắt thẩm mỹ và óc phán đoán một chút thì sau khi gặp Hứa Nhân Nhân sẽ không có khả năng liếc mắt tới Thần Lộ dù chỉ một chút.
Thẩm Triết cũng phát hiện ánh mắt của Hứa Nhân Nhân, chỉ là khi anh nhìn lại thì Hứa Nhân nhân đã không nhìn nữa rồi.

Cô nằm nhàn nhã trên ghế, bóng cây cọ đổ xuống, giấu cả người cô vào bóng cây, chỉ có đôi chân trắng như tuyết lộ ra cho ánh mặt trời liếm láp, nhìn từ xa giống như một bức tranh.
“Đàn anh?” Giọng của Thần Lộ kéo tầm mắt của anh lại.
Thần Lộ đứng quá gần, Thẩm Triết cau mày, lùi lại phía sau một bước.

Sắc mặt Thần Lộ đột nhiên trắng bệch.
Thẩm Triết không để ý đến biểu cảm nhỏ của cô ta, giải thích ngắn gọn những động tác quan trọng một lần, bảo cô ta tránh ra, bắt đầu phát bóng.
Toàn bộ bãi biển chia thành hai phần, một bên động, một bên tĩnh, một bên là sân bóng chuyền ồn ào, bên còn lại là hai người nằm yên lặng trên ghế.
Hứa Nhân Nhân đọc xong kết thúc của cuốn tiểu thuyết, cô ngáp một cái, đưa tay lên trán, định chợp mắt một lúc.

Lần chợp mắt này kéo dài tới lúc sân bóng chuyền tàn cuộc.
Châu Nguyệt nhỏ giọng nói với những người khác: “Chắc là đêm qua Nhân Nhân không ngủ ngon.”
Dù sao tư thế ngủ của cả hai đều không tốt, ngủ chung một cái giường chính là hiện trường của một tai nạn giao thông.
Thẩm Triết vừa nghĩ tới đã biết nguyên nhân, một người đến ngủ trưa cũng ngã từ trên giường xuống thì không thể mong đợi cô ngủ chung với người khác một cách bình thường được.

Thậm chí anh còn hoài nghi, nếu không phải có Châu Nguyệt ở đây trông chừng và giúp cô chuyển thêm một chiếc ghế nữa thì Hứa Nhân Nhân rất có thể đã ngã khỏi ghế dựa rất nhiều lần rồi.
Thẩm Triết ôm Hứa Nhân Nhân lên.

Cô mặc bộ bikini màu vàng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo mỏng nửa trong suốt, Thẩm Triết cúi đầu là nhìn thấy chỗ phồng lên trước ngực cô.
Thẩm Triết lập tức quay mặt đi, nhưng hai bên tai vẫn không chịu sự khống chế mà đỏ lên.

Cũng may những người khác đang bàn luận về bữa trưa nên không ai nhìn thấy dáng vẻ bất thường của anh.
Châu Nguyệt lấy một chiếc túi, bỏ hết đồ đạc của mình và Hứa Nhân Nhân vào trong đó.
Thẩm Triết ôm Hứa Nhân Nhân trở về, Châu Nguyệt đi ở bên cạnh.
Bầu không khí im lặng như vậy có hơi xấu hổ, Châu Nguyệt cảm thấy mình nên nói gì đó, nghĩ đến đôi khi Hứa Nhân Nhân có thái độ kỳ lạ với Thẩm Triết, Châu Nguyệt nói: “Nhân Nhân thực sự là một cô gái tốt, cũng không phải là người thích vô cớ gây rối.”
Bước chân của Thẩm Triết hơi chậm lại, Châu Nguyệt nói tiếp: “Thật ra tôi và Nhân Nhân cũng chỉ mới quen nhau được vài tháng, nhìn bề ngoài thì cậu ấy trông yếu ớt hơn tôi, nhưng thật ra cậu ấy vẫn luôn chăm sóc tôi.

Tôi cảm thấy chỉ khi ở cùng anh thì cậu ấy mới bộc lộ tính trẻ con, giống như việc mua trà sữa lần trước, cậu ấy sẽ không đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy với người khác…”
Châu Nguyệt cẩn thận liếc nhìn Thẩm Triết, thấy anh không nổi giận nên cô ấy nói tiếp: “Cho nên nếu cậu ấy có chỗ nào mạo phạm đến anh, tôi hy vọng anh có thể khoan dung hơn… Một cô gái sẽ không cư xử như trẻ con một cách vô cớ với một chàng trai, nếu không phải có thù oán thì chính là đối phương tương đối đặc biệt.”
Thẩm Triết vẫn im lặng, nhưng thấy anh có vẻ không tức giận hay phản bác gì, Châu Nguyệt cũng yên tâm.
“Tôi đi trước đây.” Châu Nguyệt xách túi đi phía trước, để lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ.
“Đặc biệt?” Thẩm Triết cúi đầu nhìn Hứa Nhân Nhân trong lồng ngực.
Dáng vẻ Hứa Nhân Nhân khi ngủ rất yên tĩnh, đương nhiên không thể trả lời anh.
Hứa Nhân Nhân ngủ một giấc đến tận chiều.
Sau khi ngủ cô mơ một giấc mơ, mơ về kiếp trước của mình.
Sau khi cô chết vì tai nạn giao thông, bố mẹ cô cực kỳ bi thương.

Trong tang lễ, mẹ cô còn ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện, cuối cùng phát hiện ra mẹ cô đã có thai được một tháng.
Ở tuổi này, mẹ cô cũng được xem là một sản phụ lớn tuổi, cũng nhờ có tin tức tốt này tinh thần của mẹ cô mới được vực dậy.

Ngày nào bà cũng bảo vệ bé cưng trong bụng, hát cho bé nghe, kể chuyện cổ tích cho bé, bố cô cũng không còn ngày nào cũng đi công tác nữa, cả nhà đều đang chờ bé cưng ra đời.
Chín tháng sau, một bé gái cất tiếng khóc chào đời, bọn họ đặt tên cho bé là Hứa An An.
An An, tên giống như ý nghĩa của nó, hy vọng cô bé cả đời bình an.
Có lẽ xuất phát từ sự áy náy với Hứa Nhân Nhân, bọn họ đã cho Hứa An An gấp bội những gì họ thiếu Hứa Nhân Nhân, cùng cô bé đi công viên giải trí, đưa cô bé đi mua quần áo, tham gia tất cả các hoạt động của phụ huynh ở trường mẫu giáo dù phải hủy bỏ các cuộc họp quan trọng.

Mỗi năm đều tổ chức tiệc sinh nhật hết sức long trọng cho cô bé, thậm chí chỉ cần một câu nói của Hứa An An họ cũng sẽ gấp gáp trở về, chỉ để tạo bất ngờ cho cô bé…
Mọi thứ Hứa Nhân Nhân từng mong ước, Hứa An An đều có.
Những tổn thương do cái chết của Hứa Nhân Nhân cũng dần phai nhạt theo sự trưởng thành của Hứa An An.
Linh hồn Hứa Nhân Nhân lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy một nhà hạnh phúc như vậy, cô rất vui mừng nhưng cũng có chút khổ sở.
Hứa An An là một cô bé rất đáng yêu, nhưng vì nhận được muôn vàn yêu thương nên tính tình khó tránh khỏi có chút tùy hứng.
Cô nằm mơ thấy Hứa An An bất cẩn làm vỡ chiếc cúp của cô.

Sau khi bố mẹ phát hiện đã khiển trách cô bé.

Hứa An An cảm thấy oan ức nên khóc lóc, sau đó bố mẹ lại luống cuống an ủi cô bé, ôm cô bé vào lòng dỗ dành.
Chiếc cúp pha lê kia là Hứa Nhân Nhân giành được khi tham gia một cuộc thi âm nhạc ở trường đại học, không phải là giải thưởng quan trọng gì, chỉ là một đoạn hồi ức tốt đẹp mà thôi.
Chiếc cúp rơi xuống, thủy tinh vỡ tung tóe trên sàn, người làm cầm dụng cụ vào thu dọn lại bị một người ngăn lại.
Một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi tới, anh ngồi xổm trước chiếc cúp, đưa tay nhặt chiếc cúp vỡ lên.

Người làm mang keo nước tới, nhìn anh rõ ràng không phải là một người cẩu thả nhưng lại trực tiếp ngồi xuống thảm, biểu cảm tập trung, ngồi trên tấm thảm trong phòng dính lại chiếc cúp từng chút một.
Hứa Nhân Nhân phát hiện ánh mắt mình không nhìn theo Hứa An An nữa mà dừng lại trong căn phòng này, trải qua một buổi chiều nhàm chán nhìn người ta dính cúp.
Khi anh đi vào, Hứa Nhân Nhân chỉ nhìn thấy bộ vest chỉnh tề trên người anh và đôi dép lê trên chân.

Hứa Nhân Nhân vẫn luôn chờ anh ngẩng đầu, cô muốn nhìn thấy gương mặt anh nhưng chờ cả buổi chiều, Hứa Nhân Nhân vẫn không thể nhìn thấy gương mặt ấy.
Anh lấy một cái vali, bỏ tất cả đồ đạc của Hứa Nhân Nhân vào trong đó mang đi.

Trong nhà cũng không có ai ngăn lại, bố mẹ cô chỉ đứng từ xa nhìn anh đầy lo lắng.
Khi rời đi, bố mẹ cô đi ra ngoài để tiễn anh, Hứa Nhân Nhân không nghe được cuộc trò chuyện của họ, cô đứng ở cửa cùng Hứa An An, nhìn theo bóng dáng cô đơn ở phía xa.
Tài xế muốn giúp anh cầm chiếc vali nhưng anh từ chối.
Rõ ràng là ở trong mơ nhưng Hứa Nhân Nhân lại cảm thấy cơ thể mình từng trận đau đớn, trước mắt dần xuất hiện ánh sáng lóa mắt, sau đó mọi thứ trong mơ đều biến mất.
Khi tỉnh dậy, Hứa Nhân Nhân phát hiện nước mắt cô thấm ướt gối đầu.
Châu Nguyệt ở bên cạnh sốt sắng gọi cô: “Nhân Nhân, Nhân Nhân…”
Hứa Nhân Nhân mở to mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường, không biết đã ngủ bao lâu.
Hình ảnh trong mơ dần trở nên mơ hồ, cô nhớ rõ mình mơ thấy bố mẹ, cô còn mơ thấy mình có một đứa em gái nhưng những cái khác cô lại không nhớ được.
Hứa Nhân Nhân vỗ đầu, Châu Nguyệt lại càng sốt ruột hơn: “Nhân Nhân, cậu tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
Lúc này Hứa Nhân Nhân mới phục hồi tinh thần, vị trí trái tim hơi không thoải mái, cô ngồi dậy, dựa vào giường, chậm rãi nói: “Tớ không sao, tớ nằm mơ nhưng không nhớ được gì nữa.”
Cô xoa xoa đầu, vì ngủ quá sâu nên đầu hơi đau, bụng cũng rất đói.
Cô nhìn đồng hồ mới biết bây giờ đã hơn bốn giờ chiều: “Sao mọi người ăn cơm mà không gọi tớ?”
Nhìn thấy cô cuối cùng cũng bình thường trở lại, Châu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Lúc ăn cơm trưa có gọi cậu, nhưng cậu sống chết không chịu tỉnh, mọi người đều nói để cậu ngủ thêm một chút, ai biết cậu sẽ ngủ đến tận bây giờ, nếu cậu không tỉnh bọn tớ sẽ gọi 120.”
“Xin lỗi, đã làm cậu lo lắng, tớ chỉ nằm mơ thôi, không có việc gì đâu.” Hứa Nhân Nhân từ trên giường bò dậy, sửa soạn một chút, định tìm cái gì đó để ăn.
Thẩm Triết đứng ở cửa: “Buổi tối em ngủ ở phòng tôi, tôi ngủ cùng Tô Doãn.”
“Ừm.” Hứa Nhân Nhân không từ chối, với tư thế ngủ của cô và Châu Nguyệt đúng là không thích hợp ngủ chung.
Buổi chiều vì Hứa Nhân Nhân nên mọi người đều chơi ở biệt thự.
Thẩm Triết vào phòng bếp mang đồ ra, đồ ăn vẫn luôn hâm nóng cho cô nên vẫn còn nóng.
Cũng gần đến lúc ăn tối nên Hứa Nhân Nhân cũng không ăn nhiều, cô chỉ ăn nửa chén cơm, sau đó thêm một chút canh.
Những người khác đang chơi đĩa quay may mắn trong phòng khách.
Buổi chiều, lúc mọi người vào phòng thiết bị xem qua các thứ thì phát hiện một cái đĩa quay may mắn của tổ trương trình lúc trước đến đây ghi hình để lại.
Mỗi màu khác nhau trên đĩa quay đại diện cho những hình phạt và phần thưởng khác nhau nhưng tỷ lệ hình phạt lớn hơn, mấy người lấy đĩa quay ra đặt trong phòng khách rồi thay phiên nhau chơi.
Lại một tiếng reo lên, Hứa Nhân Nhân quay đầu lại, hình như cô nghe thấy mọi người đang nói về gì mà hên với có số may.
Hứa Nhân Nhân không nhìn nữa, uống xong chén canh.
Lúc đi ra ngoài, những người khác đều gọi cô và Thẩm Triết: “Hai người cũng tới thử vận may đi, lần nào Thần Lộ cũng rất hên.”
Hứa Nhân Nhân nghĩ thầm, cô ta là nữ chính, đương nhiên là may mắn rồi.
Nhưng mà Hứa Nhân Nhân cũng rất tò mò vận may của mình như thế nào, cô đến quay vài lần, cũng giống những người khác, có thưởng có phạt nhưng Thẩm Triết vừa quay một lần đã trúng ô tiền thưởng lớn nhất.
Quay thêm vài lần thì kết quả cũng như vậy, tuy không trúng ô tốt nhất nhưng cũng không bị phạt một lần nào cả.
Ngày hôm qua chơi nói thật hay thách cũng là anh và Thần Lộ được làm vua nhiều nhất.
“Cái đĩa quay này hẳn là có vấn đề rồi.”
Mọi người quay rất nhiều lần, trong đó Thẩm Triết là may mắn nhất, tiếp đó là tới Thần Lộ, những người khác cũng chỉ bình thường.
Thẩm Triết không hứng thú lắm với trò này, phối hợp với mọi người quay vài vòng thì không chơi nữa, gọi Giang Nghị đi đánh bida, cả bốn chàng trai cùng nhau rời đi.
Trang Nhã nói muốn thay áo tắm để đi bơi, Thần Lộ đang mặc áo tắm, đứng ở đại sảnh, vừa bấm điện thoại vừa chờ cô ta.
Hứa Nhân Nhân lại quay một lần nữa, lần này chính là hình phạt nặng nhất: bị ghế lò xo bật xuống nước.

Hứa Nhân Nhân không phục, quay thêm hai lần nữa.
Cả hai lần đều là hình phạt, một cái là bị phun nước, một cái là bị nắp nồi đập.
Hứa Nhân Nhân không còn hứng thú nữa.
Lúc này Trang Nhã đi ra, Thần Lộ và Trang Nhã cùng đi ra ngoài.
Hứa Nhân Nhân lên tầng tìm Châu Nguyệt, trước khi đi còn quay thêm một lần, quay xong đi luôn, không xem kết quả.
Đĩa quay lúc đầu quay trái, sau lại quay sang phải, cuối cùng dừng lại ở nan quạt màu cam: gửi cho bố mẹ, con yêu hai người.
So với những lần trước thì lần này may hơn nhiều.
Sáng hôm sau, mọi người cùng đi ra biển chụp vài tấm ảnh, buổi chiều trở về.
Khi trở về vẫn là chiếc xe lúc trước đưa họ đến đây, xe chạy từ phía Nam đến Bắc.
Tô Doãn xuống xe đầu tiên, tiếp đó là Thần Lộ và Trang Nhã.
Châu Nguyệt và Hứa Nhân Nhân xuống cuối cùng.
Châu Nguyệt đưa Hứa Nhân Nhân đến trước cửa nhà, ngồi trong xe vẫy vẫy tay: “Nhân Nhân, cậu nhớ việc sáng mai nha.”
“Yên tâm.”
Anh trai Hứa Nhân Nhân là Hứa Tu Ninh hôm nay cũng ở nhà, nghe thấy tiếng động liền đi ra giúp Hứa Nhân Nhân xách vali, nhân tiện chào hỏi Châu Nguyệt.
Châu Nguyệt cười đến mi mắt cong cong: “Chào anh Tu Ninh.”
Hứa Tu Ninh hỏi han một chút về cuộc sống ở trường của cô ấy, sau đó nói: “Hôm nay không giữ em lại nữa, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vâng.” Châu Nguyệt ngoan ngoãn ngồi lại, vẫy tay lần nữa.
“Chơi vui không?” Hứa Tu Ninh hỏi Hứa Nhân Nhân.
“Thu hoạch rất phong phú ạ.”
Hứa Nhân Nhân mở túi xách, từ bên trong lấy ra một cái túi, đưa cho Hứa Tu Ninh: “Quà của anh đây.”
Trong túi là vỏ ốc biển mà Hứa Nhân Nhân nhặt được, trên bề mặt đã được chính tay Hứa Nhân Nhân tô màu.
“Cảm ơn Nhân Nhân.” Hứa Tu Ninh xoa đầu Hứa Nhân nhân, nhận lấy chiếc túi, quyết định tối nay phải rủ lũ bạn ra ngoài chơi, tiện thể khoe khoang trước mặt họ.
“Đúng rồi, anh có thợ cắt tóc hay nhà tạo mẫu nào có thể giới thiệu không?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
Đôi mắt Hứa Tu Ninh rơi vào mái tóc mềm mại của Hứa Nhân Nhân: “Em muốn cắt tóc?”
“Không phải, là bạn em, một bạn nam muốn thay đổi phong cách.”
“Để anh đi hỏi một chút.”
Một lát sau, Hứa Tu Ninh gửi một tài khoản Wechat cho cô: “Em add anh ta đi, một nhà tạo mẫu của công ty giải trí, cắt tóc và tạo mẫu đều giỏi, năng lực nghiệp vụ rất mạnh.

Em cứ nói thẳng yêu cầu là được, nếu phong cách không hợp thì để anh ta giới thiệu người khác cho em.”
Hứa Nhân Nhân: “Cảm ơn anh trai.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui