Edit: Thanh Y Dao
Beta: Khứ Canh Trù, Maria
–
Kiếp trước, Hứa Nhân Nhân vẫn luôn là kiểu học sinh mà thầy cô yêu thích nhất, chăm chỉ, ngoan ngoãn, nghe lời.
Nhưng mà kiếp trước cô đã học cấp ba một lần, những thứ cần học đều đã học hết, những thứ mà cô đã quên đều là những thứ không áp dụng trong cuộc sống hàng này, vì vậy cô không muốn học lại một lần nữa.
Vì vậy, sống lại lần này, Hứa Nhân Nhân hoàn toàn buông thả bản thân, ngoại trừ nghe giảng trên lớp và làm bài tập, thời gian còn lại cô hoàn toàn không học một chút nào cả!!!
Còn tám ngày nữa là đến kỳ thi giữa kỳ, Hứa Nhân Nhân ngây ngốc nhìn chồng sách trên bàn.
Bài thi Tiếng Anh cô chắc chắn sẽ đạt điểm cao, ngữ văn thì có thể tùy cơ ứng biến, nhưng mà môn lịch sử phải học thuộc quá nhiều, thêm cả địa lý và toán học là hai môn cô học kém nhất nữa.
Tống Quân vừa về chỗ đã bắt đầu đọc sách, ngoài ra mỗi ngày đều học thêm với gia sư hai giờ đồng hồ, thề sẽ quyết một trận tử chiến với Hứa Nhân Nhân.
Hứa Nhân Nhân đương nhiên sẽ không nhận thua, quyết định gây rắc rối với kẻ đầu sỏ nào đó vào lúc này… cô phải học hành chăm chỉ thì đương nhiên không thể buông tha cho nguồn gốc tội ác là Thẩm Triết được.
Tiết thứ ba của giờ học buổi sáng, Thẩm Triết nhận được điện thoại từ Hứa Nhân Nhân.
Cô giáo dạy toán vẫn còn đang văng nước miếng tung tóe trên bục giảng, điện thoại trên bàn “ting” lên hai tiếng.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Thẩm Triết đứng dậy, cầm điện thoại ra một góc hành lang.
Cô giáo dạy toán gõ vào bảng đen: “Nhìn cái gì mà nhìn, điểm của Thẩm Triết đã đủ điểm xét tuyển, còn các cô cậu có thể không? Nếu các cô các cậu cũng đạt thành tích như Thẩm Triết thì cũng có thể nghe điện thoại.”
Thẩm Triết tìm một chỗ khuất mà trong lớp học không ai thấy được, cầm điện thoại lên, vừa bắt máy liền nghe được giọng nói đúng lý hợp tình của Hứa Nhân Nhân: “Thẩm Triết, anh có biết anh gây ra một phiền toái lớn như thế nào cho tôi không?”
Thẩm Triết:?
“Em muốn nói gì?”
Sau khi đánh phủ đầu, Hứa Nhân Nhân mới nhẹ giọng nói: “Tôi cá cược với một nữ sinh, nếu kỳ thi giữa kỳ tôi xếp hạng thấp hơn cô ta thì sẽ phải làm tùy tùng cho cô ta một tháng.
Tất cả việc này đều do anh… hoa đào quá nhiều! Cho nên, tôi sẽ cho anh hai lựa chọn.”
Thẩm Triết chờ cô nói xong.
Hứa Nhân Nhân: “Hoặc là anh giúp tôi học bù, tập trung vào trọng điểm, giám sát tôi, cùng tôi học tập… Hoặc là, anh dùng mỹ nam kế đi mê hoặc cô ta, khiến cho cô ta trầm mê với sắc đẹp của anh, không còn tâm trí học tập, và sau một tuần tôi đương nhiên sẽ thắng cuộc.”
Thẩm Triết: “…”
“Anh chọn cái nào?”
“Nếu tôi không chọn thì sao?”
Hứa Nhân Nhân nở nụ cười ác ý: “Tôi sẽ về nhà nói với bố mẹ tôi, tôi nghi ngờ mình có thai con của anh.”
“Khụ…” Thẩm Triết suýt chút nữa là sặc nước miếng, hai bên tai đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Hứa Nhân Nhân!”
“Đùa thôi.” Hứa Nhân Nhân chớp chớp mắt: “Nghĩ kỹ chưa đàn anh?”
“Em muốn ôn tập ở đâu?” Thẩm Triết rất bất lực mà nói.
Hứa Nhân Nhân lưu manh huýt sáo nói: “Anh chọn đi, thành tích kỳ thi giữa kỳ của tôi giao cho anh.”
“…”
Thẩm Triết quyết định chọn địa điểm là ở phòng tự học của tòa nhà phụ.
Trong thời gian nghỉ trưa, phụ đạo môn toán cho cô nửa giờ, sau khi tan học thì đến nhà Hứa Nhân Nhân.
Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc dạy kèm của anh, Hứa Nhân nhân còn đặc biệt mua sách địa lý và sách toán mới đưa cho anh, đồng thời đánh dấu phạm vi đề cương của kỳ thi.
Thẩm Triết: “…”
Bởi vì đã nhận lời ôn tập cho Hứa Nhân Nhân, lúc đi ăn cơm trưa, Thẩm Triết mang theo sách giáo khoa Hứa Nhân Nhân đưa đến và còn mang theo một quyển sách hướng dẫn về phạm vi thi và đề cương của bài kiểm tra.
“Cái này không phải sách giáo khoa ngữ văn sao?” Giang Nghị cầm lấy quyển sách lật qua, nhìn thấy ghi chú của Thẩm Triết trong sách địa lý, “Cậu đây là vừa phụ đạo cho Nhân Nhân vừa nhân tiện học ngữ văn sao, chậc chậc…”
Thẩm Triết lấy lại sách giáo khoa: “Cậu rảnh lắm phải không?”
“Không không, tớ không rảnh, còn một kỳ thi nữa, tớ thật sự bận đến mức không thể bận hơn…” Anh ta nhìn Thẩm Triết, đột nhiên nói, “Hay là cậu phụ đạo cho cả tớ nữa?”
Thẩm Triết: “Cút.”
“…”
Vụ cá cược giữa Hứa Nhân Nhân và Tống Quân không giấu Châu Nguyệt.
Giữa trưa, sau khi hai người cùng nhau ăn cơm, Hứa Nhân Nhân cầm sách đi tìm Thẩm Triết.
Đi được vài bước, Hứa Nhân Nhân quay đầu lại: “Cậu muốn đi cùng không?”
Dù có không vừa mắt với anh thì Hứa Nhân Nhân cũng không thể không thừa nhận Thẩm Triết giảng bài rất hay, chỉ đúng trọng điểm, còn biết cách chia nhỏ kiến thức, dù cho bài khó như thế nào cũng có thể nói đơn giản, dễ hiểu.
Châu Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, bóng ma tâm lý do bị Thẩm Triết dạy kèm còn chưa biến mất, cô ấy không thèm đi tự ngược đãi bản thân.
“Được rồi.” Hứa Nhân Nhân vẫy tay với cô ấy, một mình đến tòa nhà phụ tìm Thẩm Triết.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nhân Nhân đến tòa nhà phụ.
Nơi này nhiều năm bị các dàn nhạc và các đội tuyển Olympic chiếm cứ, ra vào đều là học sinh giỏi đứng đầu của trường, so với tòa phòng học chính thì yên tĩnh hơn nhiều.
Hứa Nhân Nhân tìm thấy phòng học có số mà thẩm Triết đưa cho cô, đứng ngoài cửa, ngó đầu vào bên trong dò xét.
Trong phòng học chỉ có một mình Thẩm Triết, anh đeo chiếc kính gọng vàng mà Hứa Nhân Nhân từng thấy qua một lần, cúi đầu gõ máy tính xách tay, ngón tay thon dài đặc biệt bắt mắt trên bàn phím màu đen.
Hứa Nhân Nhân nhìn một hồi, duỗi tay ra, trong lòng so sánh tay hai người.
Tay cô cũng rất đẹp, Hứa Nhân Nhân nghĩ, cảm thấy mình không thua kém gì.
“Em đứng ngẩn người ở cửa làm gì?” Thẩm Triết ngẩng đầu lên, tháo mắt kính đặt trên bàn, đồng thời xoa xoa giữa mày.
Hứa Nhân Nhân đi vào, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
“Kính của anh có độ không?” Hứa Nhân Nhân bỏ sách xuống, cầm lấy chiếc kính của anh trên bàn bên cạnh lên.
“0,5 độ.”
“Vậy thì căn bản là không có độ.” Hứa Nhân Nhân đeo kính lên, đối mặt với Thẩm Triết, “Thế nào, nhìn có đẹp không?”
Kính của Thẩm Triết nên Hứa Nhân Nhân đeo hơi rộng, gọng kính trượt xuống sống mũi một chút, mắt kính che đi một nửa đôi mắt Hứa Nhân Nhân, lúc nhìn về phía Thẩm Triết, nhiều thêm vài phần tinh nghịch, đáng yêu.
Thẩm Triết đến gần cô, lấy mắt kính từ trên mũi cô xuống: “Đừng đeo kính lung tung.”
Trong phòng học rất yên tĩnh, lúc lấy mắt kính, đầu ngón tay Thẩm Triết không cẩn thận đụng phải mũi Hứa Nhân Nhân, lông mi của Hứa Nhân Nhân run lên, ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội nhìn Thẩm Triết.
Không khí dường như trở nên bối rối.
Thẩm Triết xoa xoa đầu ngón tay, có hơi nóng.
Anh bỏ kính xuống giống như bị điện giật, lấy sách toán ra.
“Bắt đầu thôi.”
Hứa Nhân Nhân: “…”
Thả thính như vậy mà còn bất động.
Không phải bổn tiểu thư không đủ đáng yêu, là do kẻ địch hoàn toàn không có thẩm mỹ, hừ.
Hứa Nhân Nhân lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu nghe Thẩm Triết giải thích kiến thức cho cô, sau đó làm bài tập.
Kiếp trước, Hứa Nhân nhân học toán cũng không tốt, những câu đơn giản thì có thể làm, những câu quá phức tạp thì không thể làm được.
Ví dụ, bài toán trên giấy bây giờ, cô cảm thấy quá phức tạp.
Hứa Nhân Nhân cắn đuôi bút, liếc nhìn Thẩm Triết, lại nhìn đề bài trên giấy… cô không thể làm được.
Thẩm Triết đang xem sách bài tập địa lý của cô, nhìn thấy cô đang cắn bút không biết bắt đầu từ đâu, anh duỗi tay cầm đầu kia của chiếc bút: “Nhả ra, trên bút có rất nhiều vi khuẩn.”
Hứa Nhân Nhân ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn mở miệng, Thẩm Triết lấy bút đi.
Trên đầu bút vẫn còn ướt, dính một ít nước bọt của cô.
Thẩm Triết vô cớ cảm thấy hơi khát, cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm.
“Không làm được à?” Thẩm Triết hỏi.
Hứa Nhân Nhân gật đầu.
“Lần sau nếu không làm được thì trực tiếp hỏi tôi.”
Thẩm Triết giảng cho cô những câu hỏi trên giấy, lần này anh giúp cô chia nhỏ những phần sẽ thi.
Sau khi nói xong, nhắc lại cho cô quy trình giải đề một lần nữa, sau đó viết ra.
Hai người, một người viết một người xem, mỗi lần Hứa Nhân Nhân muốn cắn bút đều bị Thẩm Triết búng tay cô một cái, không đau nhưng rất ngứa.
Cảnh tượng này rất quen thuộc nhưng trong đầu cô lại không có chút ký ức nào về nó cả.
Ngoài cửa thường truyền đến vài tiếng chim kêu, Hứa Nhân Nhân vốn chỉ định ở đây nửa giờ, bất giác đã hết giờ nghỉ trưa.
Thẩm Triết gấp sách của cô lại: “Đi học trước đi, không vội nhất thời được.”
“Ừ.” Hứa Nhân Nhân đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình.
Thu dọn xong, Hứa Nhân Nhân lấy ra một chiếc hộp từ ngăn ngoài cùng cặp sách: “Học phí bổ sung.”
“Tuy rằng anh gây không ít rắc rối cho tôi nhưng ai bảo tôi lại là người rộng lượng chứ.” Hứa Nhân Nhân đeo cặp, nghiêng đầu cười, vẫy tay với anh: “Tan học gặp, đàn anh Thẩm.”
Thả thính cũng không rung động đúng không, vậy tôi đây sẽ ra sức thả thính, Hứa Nhân Nhân nghĩ thầm.
Nhưng mà socola đáng thương của cô, cô vốn định chỉ mua để ăn mà QAQ.
Sau khi Hứa Nhân Nhân rời đi, Thẩm Triết mới mở hộp ra, một hộp kẹo socola hình trái tim được bọc giấy màu hồng, ở giữa còn có một tấm thiệp.
Thầm Triết cầm tấm thiệp lên: “Dành cho tình yêu của tôi…”
Tấm thiệp này có sẵn trong gói, trên bề mặt là một câu sến sẩm được viết bằng phông chữ nghệ thuật.
Trong mỗi hộp socola của thương hiệu này đều có một tấm thiệp như vậy.
Những chữ trên tấm thiệp là của người sáng lập thương hiệu viết cho vợ của mình và đây cũng là mục đích ban đầu của việc thành lập thương hiệu socola này.
Thẩm Triết đương nhiên biết tấm thiệp này không phải do Hứa Nhân Nhân cố tình để vào.
Nhưng khi ánh mắt chạm đến dòng chữ trên đó hô hấp vẫn không nhịn được cứng lại, ngay sau đó, trái tim cũng không chịu khống chế đập liên hồi.
Anh vốn định cất tấm thiệp đi nhưng khi nhìn đến mặt sau là Logo của một thương hiệu socola lớn, bên cạnh viết: TN chocolate, tình yêu đích thực của hàng triệu người tiêu dùng.
Thẩm Triết: “…”
Thẩm Triết ném thẳng tấm thiệp vào thùng rác.
Hứa Nhân Nhân ôm sách về phòng học.
Chưa đi đến phòng học đã nghe thấy hai nữ sinh đứng ở hành lang bàn luận, nói Tống Quân ăn cơm trưa xong liền trở về phòng học, vẫn đang học thuộc lịch sử.
Sao một ‘nữ hoàng lưu manh’ lại muốn làm thiên tài học đường rồi.
Hứa Nhân Nhân bước đến: “Cậu ta học đến đâu rồi?”
“Hả.” Hai nữ sinh này không thân với Hứa Nhân Nhân, ngày thường cũng chưa từng nói chuyện với nhau.
Nhìn thấy Hứa Nhân Nhân đến liền bị dọa cho sợ hãi.
Tuy rằng đây không phải là một hiện tượng tốt nhưng cũng có sự phân chia giai cấp rõ ràng giữa các học sinh ở các trường như Hoành Âm.
Ví dụ những người có gia thế không quá tốt, ở trước mặt tiểu thư chân chính như Hứa Nhân Nhân, nếu biểu hiện quá mức thân thiện sẽ bị nghi ngờ muốn ‘ôm đùi’ người đó.
Biểu hiện quá mức lạnh nhạt sẽ đắc tội người khác, cho nên rất nhiều người vẫn luôn rất dè chừng.
Tống Quân có nhiều tay sai như vậy cũng là vì gia thế của cô ta đủ tốt, mọi người vì muốn ôm đùi cô ta mà tình nguyện bị sai tới sai lui.
Bây giờ Hứa Nhân Nhân đột nhiên đi đến nói chuyện, hai nữ sinh lùi lại một bước.
Cô gái can đảm hơn thấy Hứa Nhân Nhân vẫn đang kiên nhẫn chờ câu trả lời, liền nói: “Lúc giữa trưa nghe nói cô ấy đã học xong trang đầu tiên, bây giờ chắc đã học xong trang thứ hai rồi.”
Xem ra Tống Quân cũng mới bắt đầu dốc sức từ hôm nay.
Hứa Nhân Nhân yên tâm.
Cô dừng trước mặt hai người họ, cởi một bên quai đeo cặp, đổi cặp sách sang đeo một bên, xoay cặp từ phía sau lên phía trước, lục lọi trong cặp, lấy ra một hộp kẹo cầu vồng.
Hứa Nhân Nhân kéo tay hai người lại đổ kẹo cầu vồng vào giữa lòng bàn tay mỗi người: “Cảm ơn hai người, lần sau có tin tức thì nói với tôi nhé.”
Hứa Nhân Nhân đổ kẹo xong, đậy nắp lại, nói với hai người họ: “Kẹo này ngon lắm, nếu thích thì tìm tôi nhé.”
“Ừ.
Được…” Một nữ sinh ngơ ngác nói.
Hứa Nhân Nhân mỉm cười, cầm sách đi vào lớp.
Chờ khi Hứa Nhân Nhân đi rồi, nữ sinh mới phát hiện mặt mình đã nóng bừng.
Cô ấy nhìn vào người bên cạnh mình, trong mắt bọn họ đều là biểu cảm giống nhau: Hứa Nhân Nhân có nhan sắc thần tiên lại gần gũi như vậy, họ là con gái cũng không chịu nổi!!!
Không phải chỉ là tiến độ của Tống Quân thôi sao? Hai người họ, một người ngồi phía sau Tống Quân, một người ngồi chếch phía sau, dễ như ăn bánh.
Khi Hứa Nhân Nhân bước vào lớp, Tống Quân lập tức liếc sang, thấy Hứa Nhân Nhân cũng đang nhìn sang thì nhanh tay che vở ghi của mình lại, một chữ cũng không cho cô nhìn.
Hứa Nhân Nhân: “…”
*
Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết đã hẹn nhau tan học sẽ về nhà cô học bù.
Cuối cùng tiết học cuối cùng cũng kết thúc, Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt cùng nhau đi ra cổng trường.
Hứa Nhân Nhân phải chờ Thẩm Triết nên Châu Nguyệt lên xe về trước.
Thời điểm tan học, dòng người tấp nập ở cổng trường, không ít người nhận ra Hứa Nhân Nhân, vẫy tay chào hỏi với cô.
Hứa Nhân Nhân đều vẫy tay chào lại.
Cô đứng ở ven đường, vừa nghịch điện thoại vừa chờ Thẩm Triết.
Tài xế mở cửa xe, Hứa Nhân Nhân cảm thấy ở trong xe quá ngột ngạt nên không vào mà đứng chờ ở ven đường.
Một lát sau, một bóng người quen thuộc đi từ cổng trường đi ra, hơn nữa nhìn dáng vẻ là muốn đến tìm Hứa Nhân Nhân.
Hứa Nhân Nhân nhìn thoáng qua, là người chật vật bỏ chạy trong bữa tiệc lần trước – Trang Nhã.
So với lúc trước thì nhìn Trang Nhã sa sút không ít.
Gần đây trên diễn đàn liên tục xuất hiện những bài đăng về cô ta, nói cô ta một chân đạp hai thuyền, cuối cùng lại lật xe.
Dung mạo thì bình thường nhưng lại tự cho là mình xinh đẹp, còn có người nói cô ta có mắt không tròng, bỏ lỡ Tạ Tư Tề nói không chừng đang tiếc xanh ruột… Hoành Âm là nơi mà tin đồn vớ vẩn lan truyền rất nhanh, Trang Nhã cảm thấy toàn bộ Hoành Âm đều đang xem trò cười của cô ta.
Từ khi trở về từ bữa tiệc, đã hai ngày liên tục cô ta ngủ không ngon giấc.
Trang Nhã cảm thấy rất bực bội, cô ta cảm thấy mình giống như con khỉ bị Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt chơi đùa.
“Hứa Nhân Nhân…” Trang Nhã mặc đồng phục, đeo một chiếc cặp sách bằng da màu đen.
Trên nền đồng phục sáng màu, quầng thâm dưới mắt Trang Nhã đặc biệt nổi bật.
Hứa Nhân Nhân cảm thấy bản thân và cô ta hình như cũng không có gì để nói liền bước sang một bên.
Tài xế đang chờ bên cạnh thấy thế, lập tức bước lên phía trước Hứa Nhân Nhân, ngăn cách cô với Trang Nhã.
“Vị bạn học này, có việc gì thì nói với tôi.”
Hứa Nhân Nhân tiếp tục gửi tin nhắn, nhắn tin xong liền chui vào trong xe, không để ý đến Trang Nhã.
Cửa xe đóng lại, dường như ngăn cách hai thế giới.
Lúc này Trang Nhã đột nhiên nhận ra cô ta và Hứa Nhân Nhân căn bản không phải là người trong cùng một thế giới.
Trước kia Hứa Nhân Nhân sẵn lòng để ý tới cô ta nên cô ta mới có cơ hội nói chuyện với Hứa Nhân Nhân.
Chỉ cần cô không muốn thì đến cơ hội nói chuyện với Hứa Nhân Nhân cô ta cũng không có.
Một lát sau, Thẩm Triết đi ra.
Anh lên xe từ bên kia, tài xế cũng theo sau.
Chiếc xe men theo dòng xe cộ từ cổng trường chạy ra ngoài, dần dần biến mất ở một góc phố sầm uất nhất Lâm Thành.
Đó là nơi Trang Nhã hao tâm tổn trí muốn chen vào, cô ta từng chạm vào một góc của nó nhưng cánh cửa kia lại một lần nữa đóng chặt với cô ta.
Nhưng mà, dù có sống ở nơi mọi người đều ao ước như phía Bắc Lâm Thành thì việc học cũng không vì vậy mà dễ dàng hơn chút nào.
Theo như tình báo Hứa Nhân Nhân nhận được, Tống Quân đã học thuộc xong chương hai môn Lịch sử, môn chính trị còn mượn vở ghi của cán sự bộ môn.
Đương nhiên Hứa Nhân Nhân sẽ không chịu thua.
Hứa Nhân Nhân che cuốn sách lên mặt, miệng lẩm nhẩm, chỗ nào quên thì mở sách xem một cái, học thuộc xong thì nhờ Thẩm Triết kiểm tra.
Mẹ Hứa bưng trái cây và đồ ăn nhẹ lên, thấy Hứa Nhân Nhân đang cầm sách dựa vào ghế, còn không quên làm khổ Thẩm Triết sửa lại ghi chú cho cô.
Vì vậy bà lấy sách của Hứa Nhân Nhân gõ nhẹ một cái lên trán cô: “Con tự học thuộc đi, đừng làm phiền Thẩm Triết như vậy.”
Hứa Nhân Nhân rụt đầu, từ trên ghế ngồi thẳng dậy, không hề xem xét lại bản thân: “Con thích làm phiền anh ấy, con muốn anh ấy ôn bài cùng con, nếu thi không tốt con sẽ càng làm phiền anh ấy.”
“Đứa nhỏ này.” Mẹ hứa có chút bất đắc dĩ với sự tùy hứng của con gái, quay đầu nói với Thẩm Triết: “Đứa nhóc Nhân Nhân này bị chúng ta chiều hư rồi, quá không hiểu chuyện.”
Tuy nói như vậy nhưng giọng điệu lại không có chút ý tứ trách móc nào.
Thẩm Triết nói: “Không sao ạ, cháu có thời gian.”
Mẹ Hứa đặt đồ ăn xuống, cũng không quấy rầy bọn họ nữa, hỏi hai người bữa tối muốn ăn gì để người làm chuẩn bị mấy món bổ não.
Hứa Nhân Nhân học xong bài tập ngày hôm nay mới có chút lương tâm quan tâm Thẩm Triết: “Anh không phải làm bài tập của mình sao?”
“Không cần.”
Hứa Nhân Nhân không phục, ôm sách đi tới chỗ Thẩm Triết, “Vì sao chứ?”
Thẩm Triết đứng lên, ngón tay chọc chọc vào trán Hứa Nhân Nhân, “Chắc là do tôi thông minh hơn em.”
Hứa Nhân Nhân: “…”
Ok, anh là nam chính, anh giỏi nhất.
Thẩm Triết đưa thời gian biểu anh vừa làm xong cho Hứa Nhân Nhân.
Chữ của anh rất đẹp, mỗi chữ đều có đầy đủ các nét, nếu không luyện tập kỹ thì không thể viết được như vậy.
Hứa Nhân Nhân ở bên cạnh khoa tay múa chân, mở sách nhìn chữ của mình, đột nhiên cảm thấy thất bại, cô sống hai đời thế nhưng chữ không đẹp bằng Thẩm Triết.
Hai người ôn tập cho đến bữa tối.
Thẩm Triết ăn tối ở nhà họ Hứa xong mới trở về, Hứa Nhân Nhân tiễn anh ra ngoài, sau đó hẹn lại thời gian ngày mai.
Mẹ Hứa nhìn về phía cửa, thấy hai người hòa hợp, cảm thấy hơi an tâm.
Bà điều chỉnh lại biểu cảm đi vào, vừa lúc gặp được con trai cả vẫn đang độc thân, vội gọi anh ấy lại: “Tu Ninh, con cũng không còn nhỏ nữa, con xem Nhân Nhân cũng có đối tượng rồi, đến khi nào con mới dẫn một cô gái về cho mẹ đây… Ôi, đều trách mẹ không tốt, đáng lẽ khi con còn nhỏ mẹ phải tìm một cô bé xinh đẹp để đính hôn cho con.”
Hứa Tu Ninh: “…”
Mẹ Hứa cũng không bắt con trai phải yêu đương ngay nhưng cũng đặt chuyện này trong lòng, quyết định phải giúp con trai tìm kiếm đối tượng.
Bởi vì vụ đánh cược của Hứa Nhân Nhân và Tống Quân nên trước kỳ thi giữa kỳ, toàn bộ lớp 11-1 đều cảm nhận được không khí học tập căng thẳng.
Tống Quân nghỉ học thể dục để học từ đơn, Hứa Nhân Nhân vừa đến giờ nghỉ trưa liền chạy đến ‘khu nhà thiên tài’.
Gián điệp hai bên sôi nổi phát huy tác dụng.
Bên này, Hứa Nhân Nhân vừa nhận được tin tức Tống Quân đã học đến bài cuối cùng ôn lịch sử.
Thì bên kia Tống Quân nhận được tin tức Hứa Nhân Nhân giải đề Tiếng Anh chỉ sai ba câu.
Hứa Nhân Nhân: “Phải tăng cường học lịch sử.”
Tống Quân lập tức gọi cho gia sư: “Tối nay em muốn học thêm Tiếng Anh!!! Em muốn làm bài thi!!!”
Trong bầu không khí như vậy, lớp 11-1 bình thường là lớp ồn ào nhất lại trở thành lớp tiến bộ nhất.
Giáo viên chủ nhiệm cầm lá cờ tiên tiến mà nửa năm chưa được chạm đến, mặt mày phấn khởi đi vào lớp, “Các em nhìn xem, rõ ràng xuất sắc như vậy mà ngày thường cứ phải giả vờ thôi.”
Cả lớp: …Không, chúng em không giả vờ, một tuần này mới là giả thôi.
Ngày mùng 9, Hứa Nhân Nhân và Tống Quân đều đã chuẩn bị xong cho kỳ thi, chuẩn bị cho trận quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành vào hôm sau.
Hứa Nhân Nhân đánh dấu vào từng mục trong lịch ôn tập của mình.
Khi đánh dấu đến mục cuối cùng, cô thở phào nhẹ nhõm, đẩy hết tài liệu ra, gục xuống bàn, “Cuối cùng cũng đọc xong rồi!!!”
Thẩm Triết ngồi bên cạnh thu dọn đống sách và tài liệu tham khảo của cô: “Em có thể về ký túc xá nghỉ một lát, sau giờ học đừng ôn bài nữa.
Nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừ…” Hứa Nhân Nhân đồng ý, úp mặt xuống bàn, tiếng hít thở đều đều.
Một nửa gương mặt của Hứa Nhân Nhân bị ép xuống bàn, miệng chu lên, tư thế kỳ lạ như vậy cô cũng ngủ thiếp được.
Nếu cứ để như vậy thì đến lúc tỉnh dậy, mặt và cổ đều sẽ bị đau.
Thẩm Triết giữ hai bên người cô, nâng nửa người cô đang nằm trên bàn dậy.
Hứa Nhân Nhân theo đó mà gục đầu vào cánh tay Thẩm Triết, vô thức cọ cọ mặt.
Thẩm Triết sững sờ một lát, sau khi đỡ Hứa Nhân Nhân xong thì cũng ngồi xuống, để đầu cô dựa vào vai mình… còn có hơn 10 phút nữa là hết giờ nghỉ trưa, lúc này mà gọi cô dậy về ký túc xá thì càng mất công hơn.
Phòng tự học im ắng, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên vài tiếng động nhỏ.
Thẩm Triết ngồi trên ghế im lặng đọc sách, Hứa Nhân Nhân ngủ rất sâu, thỉnh thoảng mới động một chút.
Thẩm Triết lúc đó sẽ cúi đầu, điều chỉnh tư thế của cô để cô ngủ thoải mái một chút.
Thật là, ngủ cũng không làm người ta bớt lo.
Mười lăm phút sau, tiếng chuông báo hiệu hết giờ nghỉ trưa vang lên.
Thẩm Triết che lỗ tai cô lại, tránh cho cô bị giật mình.
Hứa Nhân Nhân vẫn còn ngái ngủ, mông lung mở to mắt, giật giật cổ.
Thẩm Triết cảm thấy lỗ tai nhỏ của cô cọ cọ vào lòng bàn tay của mình, có chút ngứa, có chút nóng, như có dòng điện chạy từ bàn tay lan ra khắp cơ thể.
Thẩm Triết buông tay ra, cảm giác trên tai hơi nóng.
Lúc này, ý thức của Hứa Nhân Nhân mới từ từ phục hồi, cô xoa xoa đôi mắt, “Hết giờ nghỉ trưa rồi à?”
“Ừ, về lớp đi.”
Hứa Nhân Nhân đeo cặp lên, “Đúng rồi, chiến thần ơi, ngày mai tôi phải thi rồi, anh có muốn đưa cho tôi cái gì để mang vào phòng thi để phù hộ cho tôi không.”
Thẩm Triết: “…Em mang não đi là được.”
Hứa Nhân Nhân: “…”
Được, coi như tôi không nói gì, hừ.
Ngày hôm sau, kỳ thi chính thức bắt đầu.
Sáng sớm Tống Quân đã đến tìm Hứa Nhân Nhân đe dọa: “Hứa Nhân Nhân, cô thua chắc rồi.
Tôi thấy cô vẫn nên tập trung vào việc nâng cao phẩm chất của một người hầu đi, dỗ tôi vui vẻ một chút, biết đâu tôi liền cho cô video kia.”
Hứa Nhân Nhân cười, cô đứng dậy vỗ bả vai Tống Quân: “Em gái nhỏ, để chị nói cho em nghe, trẻ con mới nói lời ba hoa, chúng ta là người lớn thì phải dùng sự thật để nói chuyện.”
Tống Quân nổi giận: “Hứa Nhân Nhân, tôi còn lớn hơn cô đấy.”
Hứa Nhân Nhân nhìn đến bộ ngực của Tống Quân thì… khá phẳng, cũng không lớn hơn của cô được đâu..
Những người trong lớp cũng nghe thấy tiếng hét của Tống Quân.
Nhiều người không biết đầu đuôi câu chuyện thì gần như đều nghĩ giống Hứa Nhân Nhân.
Tống Quân ý thức được những người khác đang nghĩ cái gì, mặt cũng đỏ lên, vừa thẹn vừa giận, chạy như bay về chỗ của mình ngồi xuống.
Hứa Nhân Nhân cũng rất vô tội, dù sao cô cũng không phải thật sự là một học sinh cấp ba, suy nghĩ không nghiêm chỉnh một chút thì cũng là điều dễ hiểu.
Có một đoạn nhạc đệm như vậy, cho đến khi chuông tan học vang lên, Tống Quân cũng không nhìn Hứa Nhân Nhân thêm lần nào.
Hứa Nhân Nhân rất vui vẻ, sau khi nhìn thấy phòng thi của mình thì mang theo đồ dùng học tập đi tới phòng thi.
Ngoài phòng thi có tiếng ồn ào, Hứa Nhân Nhân đi ra cửa phòng, nhìn thấy Thẩm Triết không biết đã đến từ lúc nào.
Cô đi tới, cười nói: “Đến chúc tôi thi tốt à?”
“Ừ.” Thẩm Triết lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay bằng quả óc chó, đưa tay đeo nó lên cổ tay Hứa Nhân Nhân.
Đeo vòng tay cần sự tỉ mỉ, Thẩm Triết cúi đầu nhìn chăm chú, vẻ mặt vốn lạnh lùng nhưng khi anh tập trung, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy có chút dịu dàng.
Những người vốn dĩ đang gấp rút vào phòng thi cũng ngừng bước, lén nhìn về phía bên này.
Nhiều fan couple của Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết ánh mắt đều sáng lên, chỉ ước gì có thể chụp cảnh tượng này lại làm hình nền.
Thẩm Triết đeo xong thì buông tay Hứa Nhân Nhân ra: “Thi cho tốt.”
Hứa Nhân Nhân giơ tay lên, lắc lắc vòng tay, cười rất vui vẻ.
Có một số người đàn ông, miệng nói không cho cô bất cứ thứ gì nhưng hành động lại rất thành thật.
Đương nhiên, Hứa Nhân Nhân sẽ không bỏ qua cơ hội để Thẩm Triết xuống đài, cô cong mắt nói: “Ngày hôm qua không phải đã nói để tôi mang theo đầu óc là được, vậy đây là cái gì hả?”
Thẩm Triết: “Đây là quả óc chó, hạt óc chó bổ cho não.”
“…”.