Thương Ngôn đành phải lấy trà thay rượu, cùng Tần Mục chạm ly.
Nhận thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người có chút nặng nề, cô chủ động chuyện sang một đề tài nhẹ nhàng hơn.
“Thầy Tần, năm đó anh rõ ràng là học bá vì sao cuối cùng lại chọn theo con đường giải trí?”
Trường đại học khi ấy anh theo học là một trong những trường tốt nhất của Trung Quốc.
Theo như một số thông tin Thương Ngôn nghe ngóng thì anh lúc đó là lá cờ đầu của trường, không bao giờ trượt khỏi top ba trong các bảng xếp hạng thành tích.
Cứ giữ vững như vậy sau khi tốt nghiệp chắc chắn có thể ở lại trường làm giảng viên.
Mà danh xưng giáo sư trường Đại học nổi tiếng rất vẻ vang lại không nhiễm thị phi như cái mác ngôi sao ngành giải trí.
Tần Mục nghe cô hỏi vậy thì lắc nhẹ chén rượu, nhấm nháp một ngụm rượu vang, đuôi lông mày hơi nhíu lại: “Bởi vì học nhiều sẽ dẫn đến hói đầu.”
“Hả?”
Hai mắt Thương Ngôn mở to, hóa ra không phải giống như trên mạng đồn, nói anh vào giới giải trí xuất phát từ tình yêu diễn xuất mà là vì anh sợ hói đầu.
Nhìn vẻ mặt tin sái cổ của cô, khóe miệng anh cong lên mang vài phần ý cười.
Qua một lúc, anh mới nghiêm túc trả lời.
“Có thể là vì tôi muốn sống thử trong những hoàn cảnh khác nhau.
Muốn thông qua đóng phim mà cảm nhận cuộc sống, cảm xúc của từng nhân vật.
Mỗi khi đóng xong một bộ phim tôi như trải qua một cuộc đời mới.”
“Câu trả lời này của anh rất thuyết phục người nghe.” Thương Ngôn gật gật cái đầu nhỏ, thở hắt một hơi liền biết lí do đầu tiên là anh trêu mình.
Bỗng nhiên nam thần nhà cô nổi hứng trêu đùa làm cô chưa có thích ứng kịp thời liền tin tưởng anh vô điều kiện.
Thương Ngôn cảm thấy biểu hiện tin tưởng khi nãy của mình thật ngốc.
“Vậy thầy Tần có muốn biết tôi vì sao muốn gia nhập giới giải trí không?”
Tần Mục nhìn cô một cách tràn đầy tò mò, “Em nói đi.”
“Tôi muốn gia nhập giới giải trí bởi vì giáo viên thời trung học của tôi!”
Dường như cô đang nhớ lại khoảng thời gian đó nên biểu cảm gương mặt rất hơi nhăn lại, bĩu môi: “Thành tích lúc đó của tôi không được tốt cho nên giáo viên chủ nhiệm cực kỳ không vừa mắt tôi.
Rõ ràng là mấy nam sinh kia tự nguyện viết thư tình gửi tôi, một cái liếc mắt tôi cũng chẳng thèm nhìn vậy mà vị giáo viên ấy mắng tôi.
Nói tôi khiến học sinh của bà ấy trở nên hư đốn, không những thế còn bắt tôi chép phạt đôi khi đánh vào lòng bàn tay tôi.”
“Câu nói bà ấy nói với tôi nhiều nhất chính là đừng ỷ vào ngoại hình xinh đẹp của bản thân, vẻ ngoài đẹp đẽ cũng không hữu dụng.
Dù sao em cũng không thể trở thành minh tinh nổi tiếng dùng mặt kiếm cơm được.
Tôi của khi đó cực kỳ tức giận nên đã báo danh vào Học viện Điện Ảnh.”
Nói đoạn, cô lại đắc ý mà cười, “Sau đó tôi đã trở thành một ngôi sao nổi tiếng.
Khi trường học tổ chức lễ kỷ niệm bốn mươi năm thành lập trường tôi liền tới quyên tiền trở thành khách mời được đứng trên sân khấu chia sẻ.
Thời điểm vị chủ nhiệm đó thấy tôi sắc mặt bà ấy nhanh chóng tái mét.”
Rõ ràng vài giây trước trên khuôn mặt tinh xảo của cô còn vương nét giận giữ rất nhanh mấy giây sau đã cười đến sảng khoái.
Giống như mọi phiền não có thế vứt lên chín tầng mây.
Tần Mục thấy vậy bất giác không nhịn được mỉm cười theo cô.
Hai người bọn họ cứ vậy chia sẻ thêm với nhau về những chuyện thú vị khi tham gia diễn xuất.
Rất nhanh bữa tối ngày hôm nay đã kéo dài hai giờ đồng hồ.
Sau khi chào tạm biệt Tần Mục, Thương Ngôn trở lại phòng khách, thuận tay cầm lấy điều khiển TV trên ghế sofa.
Trên màn hình lớn phát sóng chương trình tạp kỹ có rating cao.
Người dẫn chương trình cùng dàn khách mời làm đủ trò khiến khán giả bên dưới cười không ngớt.
Nhưng Thương Ngôn lại chẳng thể cười nổi, cô chán nản tắt TV đi quyết định về sau sẽ không xem chương trình này nữa.
Cô ngẩn người trên ghế sofa suy nghĩ, trước khi Tần Mục chia sẻ, cô tuyệt đối không nghĩ tới anh hồi nhỏ lại đáng thương giống mình.
Năm đó, sau bộ phim 《 Vạn Cổ Thiên Thu 》kết thúc không lâu anh liền nhận được bộ phim《 Tương Dạ 》.
Cả hai bộ phim đều là phim do hai đạo diễn nổi tiếng lúc bấy giờ khởi quay, vậy mà hai người đó đều yên tâm giao nó cho anh khiến giới truyền thông vô cùng nghi ngờ.
Nhiều người ghen ghét đặt điều bôi đen Tần Mục.
Bọn họ nói anh là tiểu bạch kiểm được phú bà bao nuôi, còn nói anh thực chất là phú nhị đại chơi bời ở giới giải trí tới khi chán sẽ rời.
Tuy nhiên chỉ sau một đêm, những tin đồn này nhanh chóng biến mất.
Vài bloger viết bài bôi đen anh đã quay clip chân thành xin lỗi.
Cho nên thân phận của anh càng ngày càng thêm bí ẩn, mọi người chỉ dám chắc chắn anh là kẻ có bối cảnh, bối cảnh lớn tới mức đến giờ chưa ai khám phá được.
Giờ đây biết được nhiều hơn về anh, Thương Ngôn có chút đau lòng.
Có lẽ thích một người chính là như vậy, một khi biết được anh có chuyện không vui tự nhiên sẽ cảm thấy thương xót, đau đớn tựa như là chuyện của bản thân.
Nhưng mà mọi thứ đều đã là chuyện xưa.
Hiện tại anh có sự nghiệp thành công, được nhiều người yêu mến chắc hẳn sẽ không còn âu sầu.
Bản thân cô đang nghĩ ngợi lung tung thì tiếng di động kéo cô trở về thực tại.
Vừa nhấn nghe, giọng nói phấn khích của Khương Uyển từ đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới như muốn phá nát màng nhĩ cô.
Thương Ngôn kéo điện thoại cách xa tai mình.
“Tiểu Ngôn, cậu khiến mình rất buồn đấy!”
Trong đầu cô hiện lại vài dấu chấm hỏi, còn chưa kịp nói gì đã bị âm thanh ai oán của Khương Uyển cướp lời, “Chúng ta là bạn cùng phòng bốn năm, ngủ chung trên một chiếc giường, ăn cùng một chén cơm.
Ngực của nhau đều đã từng nhìn qua, mình còn tận mắt chứng kiến cậu từ cup A lên cúp C.
Vậy mà hiện tại chuyện lớn như thế không nói với mình.”
Thương Ngôn vẫn cứ ngây ngốc, khó hiểu hỏi: “Chuyện gì? Cậu nói rõ một chút.” Nói đoạn cô không nhịn được phản bác một câu, “Mình cũng tận mắt chứng kiến cậu từ cup B lên cup D!”
Khương nghiên bỏ mặc lời phản bác của cô trực tiếp nói: “Có phải cậu và Tần Mục đang hẹn hò?”
“Cậu sao lại có cái ý nghĩ đó chứ?” Thương Ngôn hoảng hốt trả lời.
Đầu giây bên kia, Khương Uyển hừ mạnh một tiếng sau đó tuôn ra một tràng luận điểm: “Trong giới giải trí này ai chẳng biết Tần Mục là đóa hoa cao lãnh, ít quan hệ với ngôi sao nữ nhưng gần đây lại lên Weibo chia sẻ bài biết của cậu.
Chẳng lẽ cậu lại ngốc tới mức không biết rằng chuyện của cậu và Ân Mi thực chất nếu không thân thiết chẳng ai muốn dính vào.
Ấy thế mà Tần Mục lại dính vào đấy.”
“Còn nữa, tối nay cậu nói thân thể khó chịu anh ấy trực tiếp đưa cậu về.
Đổi lại là người khác liệu có thể nhận loại đãi ngộ này à?”
Nghe xong mấy lời tẩy não của Khương Uyển, cô cảm thấy cô ấy nói rất có lý.
Nhưng giọng nói Thương Ngôn phát ra vẫn mang rõ rạng sự mơ hồ: “Có thể là do mình với thầy Tần từng diễn chung với nhau nên anh ấy mới giúp mình.”
“Cậu ngốc thật hay ngốc giả vậy?” Khương Uyển im lặng một hồi, cố gắng đè nén sự tức giận nói với cô: “Diễn viên nữ đóng chung với Tần Mục còn ít sao? Trong số đó nổi bật có Trương Lộ Dao ba vòng quyến rũ lại có Ảnh hậu Thịnh Hinh với kỹ thuật diễn xuất hạng nhất …”
“Được rồi.” Thương Ngôn phải ngăn chặn cái miệng cô ấy, nếu không Khương Uyển sẽ tiếp tục hạ bệ cô mà khen mấy nữ minh tinh kia: “Mình biết kỹ thuật diễn xuất của bản thân không sánh nổi với những người từng hợp tác với Tần Mục rồi.”
“Mình nói nhiều như thế mà cậu chỉ đúc kết ra mấy thứ vớ vẩn vậy hả?” Giọng nói Khương Uyển ngập tràn vẻ không tin nổi.
“Không phải vậy …” Thương Ngôn lấy tay xoa mặt thở dài một hơi, “Uyển Uyển, mình sợ bản thân tự đa tình.”
Tần Mục đúng là đối xử với cô không giống mọi người, cô có thể cảm nhận được.
Nhưng nếu anh không nói ra hai từ ‘thích cô’ thì cô nào dám có vọng tưởng.
“Cậu đừng có như vậy.” Khương Uyển hắng giọng cổ vũ, “Nói thật thì ngồi nghĩ một hồi, mình nghĩ cậu cũng có ưu điểm.”
“Giả dụ như?” Thương Ngôn cực kỳ chờ mong đáp án.
“Cậu chân dài da trắng, vẻ ngoài xinh đẹp mềm mại không những thế ngực lại còn lớn.
Chỉ cần cậu nỗ lực mình tin rằng chắc chắn cậu sẽ sớm bắt được thầy Tần.”
Thương Ngôn khẽ cười sau đó đổi đề tài: “Cậu quan tâm mình như vậy, mình cũng quan tâm lại cậu.
Nói rõ cho mình biết cậu với tên phú nhị đại Cố Hoài là thế nào?”
“Mình với anh ta thế nào là thế nào?” Khương Uyển không chút câu nệ mà nói: “Tóm lại mình với anh ta chính là nước sông không phạm nước giếng.”
“Phải vậy không?” Thương Ngôn bĩu môi, không tin, “Mình nghe anh ta nói, vì cậu đóng vai nữ chính trong phim nên anh ta mới bỏ vốn đầu tư.”
“Cứ coi anh ta là tên ngốc lắm tiền đi nhưng anh ta rất nhiệt tình với cậu cho nên cậu nên suy xét chút đi.
Nắm lấy cơ hội tốt này.”
“Được rồi, mình biết rồi! Cậu cũng thế đấy, nhớ nắm tốt cơ hội của bản thân.”
Kết thúc cuộc điện thoại này, tâm tình Thương Ngôn tốt lên không ít.
Cô tùy ý mở Weibo trên điện thoại ra, mới lướt trang chủ một chút đã thấy thông báo Tần Mục có bài viết mới.
@ Tần Mục V: Có người nói rằng tài nghệ nấu ăn của tôi còn ngon hơn cả đầu bếp năm sao〈 Đính kèm hình ảnh: Một bàn đồ ăn〉
Phía bên dưới bài viết đủ loại bình luận:
“Tài nghệ nấu ăn của ông xã thật đỉnh, nhìn ảnh thôi đã muốn ăn rồi.”
“Lầu trên nhặt liêm sỉ lên giúp mình.
Tần Mục vừa mới nói chỉ yêu mình tôi! Tôi mới là chính thất!”
“Mấy người dạt ra hết, vợ của Tần Mục chính là tôi.
Người nằm dưới thân anh ấy cũng chỉ có thể là tôi.”
“Bổn cung còn chưa chết, mấy người nhận chồng cái gì? Mấy món là nấu cho bổn cung, mấy người hiểu chưa? 〈 Thật mệt mỏi khi phải giải thích cho mấy người không có liêm sỉ.jpg〉”
Thương Ngôn bị bình luận bên dưới bài đăng của anh làm cho bật cười.
Suy nghĩ một hồi, nhớ tới lời nói của Khương Uyển cô như có thêm dũng khí chủ động xuất kích.
Ngón tay chậm rãi tìm Tần Mục trong mục bạn tốt của Wechat, sau đó gửi đi một câu: Quên nói với thầy Tần, bộ dạng anh nấu ăn cũng đặc biệt đẹp trai.