Sáng hôm sau, khi kim dài chỉ đúng số bảy, một chuỗi âm thanh vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Thương Ngôn bị tiếng chuông nhức tai đánh thức, cô nhắm nghiền hai mắt lần mò tìm điện thoại.
Không nhìn tên hiển thị trực tiếp nhấn nghe, âm thanh mang theo tiếng ngái ngủ cất lên, “Alo, ai vậy?” Thương Ngôn cố tình kéo dài âm cuối biểu lộ sự buồn bực, nói xong còn ngáp thêm vài lần.
“Là tôi.” Chủ nhân giọng nói này không hề nêu rõ danh tính giống như chờ cô nhận biết bằng âm thanh.
Thương Ngôn mắt vẫn nhắm nghiền, im lặng một lúc mới kéo chụp mắt ra, không hề tình nguyện lờ mờ mở mắt.
Nhìn dãy điễn thoại xa lạ nhíu mày, ngữ khí không chút bình tĩnh.
“Anh là ai? Không nói làm sao tôi biết?”
Cô vừa mới tỉnh ngủ, đối với người quấy nhiễu giấc ngủ của mình chỉ muốn mắng một câu.
“Cậu quả nhiên không lưu số điện thoại của tôi.”
Giọng nói này có hơi quen quen, lại thêm chút u oán, “Tối qua chẳng phải cậu đã đồng ý đến sớm thảo luận kịch bản rồi à? Tôi ở trường quay đợi cậu nửa tiếng rồi.”
Anh ta nói xong Thương Ngôn mới giật mình, nhớ lại chuyện hôm qua.
Cô uể oải ngồi dậy, tóc dài xõa tung, mím môi: “Tôi nhớ hôm qua cậu nói đến sớm hơn một chút chứ đâu nói đến quá sớm thế này?”
Đạo diễn đã thông báo sáng nay cảnh quay của cô và anh ta bắt đầu lúc mười giờ.
Hơn nữa hóa trang phim hiện đại không kỳ công như phim cổ trang, nếu tới sớm thì tám giờ cô mới đến.
“Hôm qua xem xong kịch bản tôi thấy nó có nhiều lỗ hổng lại còn nhiều từ địa phương nên mới cất công đến sớm thảo luận với cậu.
Tôi tích cực thế này chẳng phải để dễ dàng phối hợp cùng cậu à?”
“À … Trình thiếu tích cực thế này cũng tốt.”
Thương Ngôn chậm chạp xốc chăn xuống giường, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, cậu đợi tôi nửa tiếng nữa.
Tôi thay đồ xong sẽ qua tìm cậu.”
Nửa tiếng sau, Thương Ngôn đeo khẩu trang tiến vào trường quay.
Thời tiết mùa Đông rất lạnh, nhân viên trong đoàn lác đác vài người.
Hầu hết đều là nhân viên giám chế và bộ phận thiết bị.
Thấy Thương Ngôn đến sớm, bọn họ bất ngờ hỏi, “Thương tỷ đến sớm quá vậy?”
“Tôi đến thảo luận kịch bản với Trình Cận tìm cảm giác khi quay.” Cô tháo khẩu trang xuống, mỉm cười giải thích.
Hiếm khi có diễn viên chăm chỉ đến trường quay sớm nên trên đường đi đến phòng nghỉ Thương Ngôn nhận được vô số ánh mắt kinh ngạc cùng vài lời thán phục, “Thương tỷ chuyên nghiệp quá.”
Phòng nghỉ mở điều hòa ấm áp, ngay khi bước vào cô liền cởi áo khoác lông ra.
Trình Cận một thân áo trắng ngồi trên sofa cúi đầu chơi game.
Nghe tiếng mở cửa vội buông tay ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Sớm vậy.”
Thương Ngôn đi đến ngồi cạnh cậu ta, nhíu mày: “Không phải do cậu đánh thức tôi à? Cuối cùng lại ngồi đây chơi game?”
“Tôi xem kịch bản mệt quá nên mới chơi game thả lỏng tâm trạng.
Hiện tại cậu đến rồi thì cùng nhau thảo luận kịch bản đi.”
“Đáng ra Trình thiếu có thể nói với đạo diễn, phó đạo diễn chuyện này.
Vì sao cố tình sáng sớm phá bĩnh giấc ngủ của tôi?”
Thức dậy sớm là một loại dày vò vô cùng lớn đối với Thương Ngôn.
“Rõ ràng ngày trước cậu từng quay mấy cảnh này mà.
Bây giờ đã là lần thứ hai quay, hiểu biết về nhân vật của cậu chắc chắn hơn tôi.” Cậu ta bày ra bộ dạng giải thích nghiêm túc, Thương Ngôn nghe xong cảm thấy lời này có đạo lý, không nghĩ nhiều nữa.
Trình Cận thấy vậy cầm lấy kịch bản, nhìn cô chưa tháo khẩu trang nghi hoặc nhíu mày, “Cậu định đeo khẩu trang khớp kịch bản?”
“Ừ … Hôm nay tôi chưa kịp trang điểm.”
Trình Cận: “?”
“Vả lại do ăn lẩu tối qua mà mặt tôi lên mụn.”
Sáng hôm nay lúc soi gương, Thương Ngôn bi thương phát hiện trên mặt mình nổi một hạt mụn nhỏ lại còn ở ngay chính giữa mũi.
Nháy mắt Trình Cận bật cười, “Cậu đặt nặng hình tượng quá rồi.”
Thương Ngôn thẹn quá hóa giận lườm cậu ta, lên án: “Còn không phải do cậu lôi kéo tôi ăn lẩu khiến tôi mọc mụn à?”
Sợ nhất nhỡ đâu ai đó chụp ảnh cô đăng lên Weibo với tiêu đề: Nữ minh tinh trước và sau khi tẩy trang cực kỳ đối lập.
Công chúng đối với nữ nghệ sĩ săm soi từng li từng tí, mỗi phút mỗi giây đều phải đẹp.
Ba trăm sáu mươi góc không chút tỳ vết nếu không chỉ cần lọt ra ảnh xấu sẽ bị bôi đen cả đời.
“Cậu định ở trong phòng điều hòa hai tám độ đeo khẩu trang? Không nóng à?”
Thương Ngôn nãy giờ không cảm thấy nóng cho tới khi cậu ta nói.
Rối rắm một hồi, cô uy hiếp: “Tôi tháo khẩu trang xuống, cậu không được phép cười.”
Trình Cận đưa tay thề độc, cuối cùng Thương Ngôn cũng kéo khẩu trang xuống.
Gương mặt cô trắng trẻo, không trang điểm nhìn nhỏ hơn vài tuổi, thanh thuần đáng yêu hơn.
Chỉ là chóp mũi hồng hồng của cô rất đáng chú ý, Trình Cận nhẫn nhịn không nổi bật cười, “Nhìn buồn cười quá, hồi nhỏ tôi xem truyện tranh nữ chính trong đó mũi cũng điểm hồng, tên là gì ấy nhỉ?”
Thương Ngôn: “…”
Cô thuận tay ném gối ôm vào người cậu ta.
Thảo luận hơn hai giờ, trợ lý mang theo chuyên viên trang điểm đi vào.
Thương Ngôn ngồi trước bàn trang điểm tuyệt vọng nhìn cái mũi hồng hồng, bi thương đến tột đỉnh.
Cho dù đánh phấn vẫn không che nổi cái mụn đáng ghét.
Tiểu Nhã đứng cạnh an ủi Thương Ngôn, “Ngôn Ngôn tỷ, không sao đâu.
Bên tổ hậu kỳ sẽ xóa được.”
“Chỉ mong là thế.” Cô ưu thương thở dài.
Bởi vì khi nãy khớp lời nên mấy cảnh quay rất thuận lợi, liên tục đẩy nhanh tiến trình đến mức thời gian nghỉ ngơi đều không có.
Hiện tại đã là tháng mười hai, trời Đông giá rét, bên ngoài âm độ mà bộ phim lấy cảnh mùa thu.
Tránh cho diễn viên khi quay hà ra hơi lạnh, đạo diễn yêu cầu ngậm đá trong miệng cho nên trước khi quay xong Thương Ngôn phải ngậm khoảng mười viên đá.
“OK!” Đạo diễn hô lớn, “Nghĩ ngơi tại chỗ mười phút.”
Thương Ngôn chỉ mặc một chiếc áo cộc tay mỏng manh, bị gió lạnh thổi vào da thịt hơn hai mươi phút, run rẩy tới mức đứng không vững.
Cô vội vàng quấn áo phao lên người, nhận ly trà gừng từ Tiểu Nhã, uống được mấy hơi mới ấm lên, “Cuối cùng cũng sống lại.”
Trình Cận bên cạnh cảm thán: “Tôi không nghĩ đến quay phim buổi tối lại lạnh thế này.”
Nghe xong Thương Ngôn nhìn anh ta bất ngờ: “Đừng nói với tôi cậu chưa quay đêm bao giờ?”
Năm đó cô mới xuất đạo, đừng nói là quay đêm vào mùa Đông, cho dù âm độ chỉ cần đạo diễn nói cô phải nhảy xuống nước.
Cô cũng không do dự mà nhảy xuống.
“Đúng thế.
Mấy bộ phim tôi quay đều do gia đình đầu tư, bên đoàn phim chiếu cố thường phân cảnh quay của tôi vào buổi chiều.”
Thương Ngôn mặt không cảm xúc, sao cô lại quên mất cậu ta là con nhà giàu nhỉ?
“Ấy, cậu đừng động.” Trình Cận đột nhiên lên tiếng, Thương Ngôn nghe xong liền đứng im không nhúc nhích.
Cậu ta tiến tới gần cô, sắc mặt nghiêm túc, “Có một con sâu rơi trên tóc cậu.”
Thương Ngôn giật nảy mình “A” một tiếng, mặt mũi trắng bệch, “Vậy mau mau lấy nó ra giúp tôi.”
“Cậu chờ chút.” Trình Cận sát lại gần hơn, vươn tay chạm vào tóc cô, “Cậu sẽ không tưởng tượng nổi đâu, còn sâu này có tám chân, còn có tai …”
“Cậu mau lấy nó xuống!” Thương Ngôn nhắm chặt hai mắt, hơi thở cũng khẩn trương, không nghe rõ tiếng cười của Trình Cận.
“Được rồi.” Cậu ta nói.
Lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm vừa mở mắt ra liền thấy Trình Cận cầm một vật màu đen đem đến trước mặt mình.
Thương Ngôn sợ tới mới kêu lên định thần lại mới phát hiện chỉ là một chiếc lá vàng.
“Cậu quá đáng thật đấy! Biết rõ tôi sợ sâu còn dọa!”
Thương Ngôn đập mạnh lên vai cậu ta không chút lưu tình mà tên Trình Cận này chỉ biết cười, “Tôi thấy cậu quay phim mệt mỏi, muốn giúp cậu vui vẻ một tý.”
Sau khi quay xong đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm.
Thương Ngôn trở lại khách sạn, mệt tới mức Weibo không thèm động, nhoài người xuống giường ngủ thiếp đi.
Sáng thứ hai tỉnh lại đã muộn, Tiểu Nhã gửi cho cô vài tin nhắn có nội dung tương tự.
Tiểu Nhã: Ngôn Ngôn tỷ, chị lên hot search!
Thương Ngôn chỉ cần nhìn hai chữ hot search liền biết bản thân lại đứng đầu bảng tìm kiếm Weibo.
Nhưng cô quả thực có chút tò mò, mấy hôm nay cô luôn ngoan ngoãn ở trong đoàn làm phim, có chuyện gì để lên hot search?
Vừa mở Weibo ra, cô liền thấy hot search đầu tiên: #Trình Cận Thương Ngôn.
Là từ tài khoản marketing chuyện bàn chuyện bát quái tuồn một vài hình ảnh buổi tối hôm qua cô và Trình Cận đùa giỡn nhau lên.
@ Chuyện Showbiz Chưa Kể V: Hậu trường bộ phim《 Nhất Mộng Sinh Tình 》của Thương Ngôn và Trình Cận.
Hai người họ đùa giỡn vui vẻ, toàn bộ quá trình đều cười nói, cử chỉ vô cùng thân thiết.
Trước đó còn đến trường quay từ sáng sớm ở trong phòng nghỉ hai tiếng đồng hồ, không biết làm gì trong đấy.