Tay anh cẩn thận đỡ phía sau gáy cô, đầu lưỡi tỉ mẩn phác họa hình dáng đôi môi căng mọng đầy quyến rũ kia rồi mới chậm rãi luồn lách vào bên trong khám phá khuôn hàm nhỏ bé.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, hơi thở ấm áp liên tục phả xuống gò má trắng mịn.
Tần Mục triền miên hôn cô cho tới khi cảm nhận được cô gái nhỏ dưới thân không còn thở nổi mới ngừng lại.
Thương Ngôn bị anh hôn tới đầu óc quay cuồng mất hết dưỡng khí, toàn thân mềm mại vô lực.
Dưới sự tấn công vừa mãnh liệt lại vừa ôn nhu của anh, cô chỉ cảm nhận được hít thở là một chuyện khó khăn.
Được anh buông ra, Thương Ngôn vội vàng hít thở thật sâu vừa muốn nói chuyện bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp đầy từ tính, “Bây giờ chúng ta tiếp tục chứ?”
“Em …” Đầu óc cô giờ đây một mảnh trống rỗng, quên cả lời định nói ra, đôi mắt to tròn lấp lánh động lòng người ngơ ngác nhìn anh.
Đối với Tần Mục mà nói, dáng vẻ này của cô giống như mời gọi anh tiếp tục.
Bởi vì vậy mà khoảng thời gian tiếp theo, Thương Ngôn một lần nữa bị anh triền miên dây dưa.
Tâm trạng giống như những đám mây nhẹ nhàng bay lơ lửng trên không, mơ mơ hồ hồ hùa theo anh.
Áo sơ mi trắng không biết từ lúc nào đã bị Tần Mục cởi ra, khoảng ngực trắng hồng mềm mại truyền đến cảm giác đê mê, ma sát khiến cả người cô cứng đờ.
Thương Ngôn dường như tỉnh táo lại, nắm lấy tay anh, “Không được, chút nữa em còn phải quay phim.”
Rõ ràng là lời cự tuyệt vậy mà giọng nói lại nhu hòa êm ái tựa như ly mật ong hảo hạng từng chút một ngấm lên đầu môi.
Bản thân anh cũng ý thức được đây không phải thời điểm thích hợp, Tần Mục miễn cưỡng đặt cô gái nhỏ từ trên đùi mình xuống ghế.
Cơ thể giống như đang kiêng dè điều gì đó mà ngồi cách xa.
Chờ đợi cảm xúc dịu đi một ít, anh mới nhìn đồng hồ khẽ cười: “Có vẻ như nụ hôn chia xa của chúng ta kéo dài hơn ba mươi phút rồi.”
Mặt Thương Ngôn đỏ ửng, đầu nhỏ cúi xuống trong lòng thầm oán.
Vừa rồi anh đâu chỉ ôm hôn đơn thuần, anh còn ngang nhiên trêu trọc vành tai mẫn cảm của cô thậm chí bàn tay hư hỏng đặt lên nơi không được chạm.
Bộ dạng của nhiệt tình của anh khiến cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, trên đời này làm gì có cái gọi là nam thần hệ cấm dục!
Đôi môi đỏ ửng hừ mạnh một tiếng, nhỏ giọng than thở: “Thầy Tần, anh biết không? Dẫn đầu số phiếu bảng xếp hạng nam thần hệ cấm dục chính là anh đấy.
Xem ra fans của anh đều bị biểu cảm lãnh đạm của anh lừa gạt rồi.”
Có một tin đồn được lan truyền nhiều năm trở lại đây, nói Tần Mục tính tình lạnh lùng, đối với phụ nữ không hứng thú.
Ban đầu Thương Ngôn thực sự đã tin sái cổ tin đồn này nhưng mà từ khi hẹn hò với anh cô cảm nhận sâu sắc vấn đề không nên tin mấy lời trên mạng.
“Phải thế không? Anh quả thực không biết đến bảng xếp hạng này.” Tần Mục cong môi khẽ cười, ánh mắt thâm thúy tràn ngập ý tứ liếc nhìn cô, “Em yên tâm, ngoại trừ em ra.
Anh ở trước mặt mọi người đều bày ra vẻ mặt lãnh đạm cấm dục.”
Lời nói này, ngọt chết cô rồi! Ai nói nam thần khô khan không biết tán tỉnh? Anh chính là tội phạm câu dẫn linh hồn thiếu nữ.
Thương Ngôn lơ đãng nhìn anh, vô tình nhìn thấy đồng hồ mới phát hiện thời gian không còn sớm, “Đã hai giờ rồi, em phải vào trường quay.”
Cô sợ chậm trễ tiến độ quay phim, vội vàng cài nút áo sơmi nhưng càng vội càng sai lầm.
Sau khi hoàn thành nút áo cuối cùng cô mới nhận ra mình cài lệch mất một hàng.
Thương Ngôn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, phiền muộn cởi cúc áo ra cài lại mới phát hiện Tần Mục tiến lại gần mình.
“Để anh giúp em.”
Anh tỉ mỉ cài từng cúc áo một, động tác thong thả so với động tác thô lỗ cởi cúc áo cô ra thì động tác này chậm rãi hơn nhiều.
Thương Ngôn không còn tâm trí nghĩ ngợi nhiều, cô lấy tay cào cào mái tóc lộn xộn.
Chờ tới khi áo quần chỉnh tề mới chuẩn bị xuống xe.
Trước khi rời đi cô quyến luyến nắm lấy tay anh: “Thầy Tần, em đi quay phim đây.
Anh lái xe về thành phố B cẩn thận, chú ý an toàn đấy.
Về đến nơi thì nhắn cho em.”
Dặn dò xong xuôi, cô dùng sức mở cửa xe đột nhiên bị anh ngăn lại.
Tần Mục nắm chặt tay cô, trầm mặc một lúc lâu, đuôi mày nhếch lên, “Em chắc chắn muốn xuống xe tiến vào trường quay?”
Thương Ngôn cho rằng anh không muốn rời xa, nhìn đồng hồ điện thoại do dự nói: “Bây giờ đã hai giờ hơn so với thời gian nghỉ đạo diễn Trương đưa ra thì chênh lên hẳn nửa tiếng.
Em không muốn trễ thêm nữa, sợ ảnh hưởng không tốt đến tiến độ phim.”
Tần Mục im lặng, vuốt nhẹ tóc cô: “Anh cảm thấy, bộ dạng này của em mà để người khác nhìn thấy thì càng ảnh hưởng hơn.”
Lời anh nói ra cô chưa kịp hiểu, Tần Mục đã nói tiếp: “Em soi thử gương bộ dạng hiện tại của mình xem.”
Gương?
Thương Ngôn không có thói quen mang gương bên mình, cô vội vàng lấy điện thoại ra mở camera soi.
Gò má cô trong điện thoại đỏ ửng cả lên, đôi mơi căng mọng ướt át, ánh mắt có chút mơ màng.
Quả thực nếu xuất hiện với bộ dạng này trong trường quay khẳng định ngày mai sẽ bị lên báo.
“Tần Mục, đều tại anh!” Cô che miệng, thanh âm nho nhỏ tựa như làm nũng.
“Ừ, đúng là do anh.” Tần Mục cúi đầu nở nụ cười, ôn nhu xoa xoa hai má cô, “Em ở trên xe nghỉ ngơi một lúc nữa đi, anh đi vào nói chuyện với đạo diễn Trương khoảng chừng mười phút.”
Anh mà làm như vậy khẳng định sẽ khiến đạo diễn Trưởng hiểu lầm nhưng nếu cô mang bộ dạng này ra ngoài thì càng gây hiểu lầm hơn.
Thương Ngôn không còn biện pháp nào đành thỏa hiệp gật đầu, “Không cần mười phút, em chỉ cần năm phút.”
Tần Mục gật đầu hôn nhẹ lên trán cô mới rời đi.
Khi Thương Ngôn trở vào trường quay, bộ dạng xuân tình nhộn nhạo đã không còn.
Đạo diễn Trương thấy cô đến kín đáo liếc nhìn nhìn, chạy tới bày ra vẻ mặt bát quái, “Tiểu Ngôn, cô cùng Ảnh đế Tần … là vậy hả?”
Lời nói của ông ta mơ hồ nhưng Thương Ngôn nháy mắt đã hiểu.
Cô định mở miệng phủ nhận tuy nhiên nghĩ lại chuyện anh tới thăm mình là sự thật không thể chối cãi.
Cô mà phủ nhận thì chính là giấu đầu hở đuôi.
Đắn đo một hồi, cô nhìn ngó xung quanh, xác định ở đây không có ai mới thấp giọng nói: “Đạo diễn Trương, tôi và thầy Tần đúng là đang hẹn hò nhưng còn chưa có ý định công khai nên mong ngài giúp chúng tôi giữ bí mật.”
“Không thành vấn đề.” Đạo diễn Trương là người biết cách cư xử, nghe xong gật đầu đáp ứng, “Tôi biết hiện tại công khai quả thật không tốt.
Cô yên tâm, tôi là người kín miệng.”
Ông ta lăn lội trong giới nhiều năm, đương nhiên hiểu luật ngầm.
Tần Mục địa vị cao như vậy đột nhiên công bố chuyện tình cảm khẳng định gây ra làn sóng không nhỏ.
Hơn nữa ông ta thấy hai người này, một người là Ảnh đế phái thực lực một người là Hoa đán lưu lượng, có chút không tương xứng.
Nói chính xác, Tần Mục cùng lắm chỉ cùng Thương Ngôn chơi đùa căn bản hai người này không chính thức ở bên nhau.
Nếu ông ta nhanh mồm nhanh miệng truyền ra tin đồn hẹn hò giữa hai người này thì nói không chừng đắc tội Tần Mục ít nhiều.
Tuy nhiên, điều khiến ông ta không nghĩ đến chính là bình thường Tần Mục luôn giữ bộ dạng thanh cao, không lại gần nữ sắc thế mà vẫn tìm mấy cô gái có bộ dạng xinh đẹp.
Đạo diễn Trương âm thầm đánh giá Thương Ngôn.
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của ông ta, cô biết ông ta hiểu lầm nhưng cô cũng không có ý định giải thích rõ ràng chỉ mỉm cười, “Làm phiền đạo diễn rồi, chuyện thầy Tần đến thăm ban hôm nay hy vọng ngài không lan truyền ra bên ngoài.”
Đạo diễn Trương gật gật, bày ra vẻ mặt ngây ngô không biết chuyện gì xảy ra đi về phía máy giám sát bắt đầu chỉ đạo quay phim.
Mấy cảnh quay chiều nay, Thương Ngôn cảm thấy tính tình Trình Cận không ổn cho lắm.
Nhưng cô không muốn để Tần Mục ăn dấm chua thêm nữa nên cũng không tiếp xúc với anh ta nhiều.
Tuy rằng bộ dạng ghen tuông của thầy Tần cực kỳ đáng yêu nhưng để anh vất vả lái xe suốt đêm cô không an lòng.
Vào lúc được nghỉ giữa chừng, Thương Ngôn nhận lấy bình giữ nhiệt từ Tiểu Nhã nhấp một hơi chuyên chú tiếp tục xem kịch bản.
Dù vậy cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Trình Cận.
Cô vài lần chạm vào ánh mắt anh ta, ánh mắt đào hoa kia thế nào lại khiến cô cảm thấy phảng phất vẻ si tình.
Thương Ngôn tự huyễn hoặc bản thân không nên suy diễn lung tung.
Hoàn thành nốt cảnh cuối, nhân viên công tác ai nấy đều vui vẻ vội vàng đi nhận cơm hộp như sợ ai lấy mất phần của mình.
Thương Ngôn tiếp tục hành trình giảm béo, chỉ dám ăn hoa quả và salad cho nên lúc mọi người đi nhận cơm hộp cô trực tiếp đi về khách sạn.
Không nghĩ tới khi vừa bước chân vào thang máy, Trình Cận ở phía sau tiến vào.
Theo lẽ thường, Thương Ngôn nở nụ cười xã giao hỏi anh ta ăn cơm chưa.
Nhưng chỉ nhận lại cái nhìn lạnh lùng.
Cô có chút bối rối, trong lòng không ngừng cầu nguyện thang máy mau đến nơi.
Đợi một lúc rốt cuộc thang máy cũng ‘Đinh’ một tiếng, Thương Ngôn thở phào nhẹ nhõm nhấc chân ra khỏi thang máy.
Ngay lúc mở cửa phòng đi vào đột nhiên Trình Cận chạy tới mím môi nhìn cô, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng hỏi:
“Cậu thật sự không nhớ ra tôi?” Ánh mắt anh ta cường quật, mang theo chút gì đó không cam lòng.