Thịnh Hinh đã gọi cả chục cuộc điện thoại cho Tần Mục những anh vẫn như cũ, không bắt máy.
Trước giờ anh chưa từng tắt cuộc gọi đến của cô ta cùng lắm là mặc kệ nó, để chuông reo đến hết.
Bây giờ thì khác, Tần Mục trực tiếp tỏ ý không muốn nghe máy.
Mỗi lần tiếng bíp dài vang lên đều khiến Thịnh Hinh bực bội.
Tuy vậy chị ta vẫn kiên trì gọi cho tới khi anh máy thì thôi.
Không ngờ Tần Mục bắt máy thật.
Thịnh Hinh kinh ngạc chớp mắt, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc.
Mà giọng nói chị ta giờ phút này cũng không gắt gỏng, lạnh lùng như trước nữa thay vào đó là chất giọng dịu dàng.
“Tần Mục, cuối cùng anh cũng bắt máy.”
Không đợi anh đáp lại, chị ta đã thẳng thắn nói tiếp: “Em biết trước kia mình có quyết định sai lầm, mù quáng nghe theo lời người đại diện làm chuyện có lỗi với anh.
Trong ba năm chúng ta chia tay, mỗi ngày em ở Mỹ đều nhớ tới anh, nhớ đến quá khứ đẹp đẽ đấy.
Em vẫn còn yêu anh, chẳng lẽ anh không cho em một cơ hội sửa sai sao?”
Chị ta ủy khuất kể lể mà Tần Mục chỉ nói hai, ba câu ngắn gọn liền dập tắt hy vọng của Thịnh Hinh.
“Tôi cho rằng lần trước mình đã nói rõ ràng với cô rồi, giữa hai chúng ta không thể quay lại.”
“Tần Mục chẳng lẽ anh không biết lúc ấy em làm như vậy là do không còn sự lựa chọn nào khác!” Giọng điệu chị ta cao hơn một chút, khóe mắt ẩm ướt không biết là vì hối hận hay do ganh ghét.
“Mặc dù khi đó em sai nhưng anh cũng biết rõ em và tên đạo diễn kia chưa từng xảy ra chuyện gì! Anh không thể nể tình xưa mà tha thứ cho chuyện nhất thời hồ đồ của em sao?”
“Đừng bận tâm đến vấn đề tha thứ hay không bởi vì chúng ta không có khả năng quay lại với nhau đâu Thịnh Hinh.
Hiện tại tôi đã có người trong lòng, em ấy rất tốt.
Giữa tôi sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em ấy.” Ngữ khí Tần Mục từ nãy đến giờ vẫn luôn lạnh đạm vậy mà khi nói về Thương Ngôn bỗng nhiễn ôn nhu hơn hẳn.
“Vậy nên tôi hy vọng về sau cô đừng làm ra những chuyện quá đáng như vậy bằng không đừng trách tôi không khách khí.
Đến khi đó không chỉ là một đoạn video đơn giản thế này đâu.” Tần Mục cảnh cáo xong không đợi Thịnh Hinh phản ứng liền tắt máy.
Thịnh Hinh khó có thể nghĩ tới chuyện anh vì một đứa con gái khác mà đối chọi với mình.
Trong tiềm thức của Thịnh Hinh, Thương Ngôn chỉ là một nghệ sĩ lưu lượng trừ bỏ khuôn mặt xinh đẹp và trẻ tuổi ra thì mọi thứ đều không sánh bằng chị ta.
Sau khi chia tay với Thịnh Hinh ba năm, Tần Mục trước giờ vẫn duy trì tình trạng độc thân không hề truyền ra scandal yêu đương.
Chị ta tưởng rằng bởi vì bản thân mình nên anh mới không hẹn hò với ai.
Giờ đây Thịnh Hinh không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời thâm tình với Thương Ngôn.
Thậm chí còn vì cô ta mà uy hiếp mình.
Tay trái cầm di động của Thịnh Hinh nắm chặt lại, các đốt ngón tay trắng trẻo do dùng quá sức mà dần chuyển hồng.
Lồng ngực phẫn nỗ dường như quá bực tức mà ném chiếc đoạn thoại vào vách tường phía xa kia.
Trong phòng khách sạn xa hoa bởi vậy mà vang lên tiếng ném đồ chói tai.
Ba năm trước Tần Mục đưa ra lời chia tay vì chuyện kia.
Lúc đó Thịnh Hinh chỉ còn cách gật đầu đồng ý nhưng chung quy lại chị ta vẫn không thể quên anh.
Năm đó, kể từ khi quay xong bộ phim của đạo diễn Kim Hỉ thì Thịnh Hinh không nhận được bất kỳ bộ phim có giá trị nào nữa.
Số lần xuất hiện trước mặt công chúng cũng dần giảm bớt.
Sự nghiệp bị đóng băng, ấn tượng đối của công chúng đối với Thịnh Hinh dừng lại ở một nhân vật điện ảnh.
Mà nghệ sĩ nào cũng sợ bản thân bị đóng khuôn trong một nhân vật cố định, Thịnh Hinh cũng không ngoại lệ.
Để chứng tỏ bản thân thử sức được nhiều hình tượng nhân vật, chị ta thậm chí còn xuống giá nhận phim truyền hình.
Đối với những nghệ sĩ điện ảnh mà nói đột nhiên chuyển hướng sang đóng phim truyền hình không nhận được sự ủng hộ từ phía khán giả quá nhiều.
Bộ phim truyền hình Thịnh Hinh đóng thậm chí còn có rating vô cùng thê thảm.
Chị ta đã quen đứng ở trên cao giờ bị ngã đài thật sự rất khó coi.
Vòng giải trí thứ không thiếu nhiều nhất chính là diễn viên, các lứa diễn viên mới mọc lên như nấm.
Thịnh Hinh sợ hãi bản thân sẽ bị thay thế dần dần chìm vào lãng quên.
Đúng lúc này người đại diện mang một quyển kịch bản đặt trên mặt bàn, ý tứ rõ ràng: “Đây là bộ phim điện ảnh sắp khởi quay của đạo diễn Cao Vĩ Cường.
Em hẳn biết rõ, ông ra vẫn luôn thích em.”
Cao Vĩ Cường là đạo diễn Hương Cảng¹ nổi tiếng, phim của ông ta nhiều lần đoạt giải thưởng cao thậm chí ông ta còn đang có ý định nhăm nhe tiến ra nước ngoài.
Nhưng biệt danh trong vòng giải trí của ông ta lại không được tốt lắm, mọi người thường gọi Cao Vĩ Cường là ‘Kẻ Háo Sắc’.
[1] Hương Cảng: Chính là từ Hán Việt của Hồng Kông thuộc Tỉnh Quảng Đông.
Là một trong hai đặc khu hành chính của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Rất giàu có và là vùng kinh tế hàng đầu của Trung Quốc.
Có người nói rằng trong quá trình quay phim ông ta thường lợi dụng đụng chạm nghệ sĩ nữ.
Thậm chí có khi còn yêu cầu nghệ sĩ phải cởi bỏ đồ để cảnh quay chân thật nhất có thể.
Dù trên miệng ông ta luôn nói đó là vì nghệ thuật nhưng thực chất chỉ là ham muốn biến thái của ông ta.
Thịnh Hinh đương nhiên hiểu từ ‘thích’ của người đại diện là gì.
Chị ta đấu tranh rất lâu cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.
Khi ấy chị ta vẫn đang hẹn hò với Tần Mục bởi vậy tìm cách lừa gạt không cho anh biết.
Thịnh Hinh nói với anh mình đi nơi khác quay chụp quảng cáo thực chất là cùng người đại diện mua vé máy bay tới Hương Cảng.
Trên đường đi đến khách sạn chị ta luôn tự an ủi bản thân.
Chỉ cần ngủ với đạo diễn một lần, chỉ cần giấu diếm chuyện này thật tốt Tần Mục vĩnh viên không biết.
Hơn nữa giới giải trí luôn dơ bẩn hỗn loạn, có bao nhiêu nghệ sĩ nữ làm tiểu tam được bao dưỡng, bán thân để tranh giành tài nguyên.
Chị ta chỉ là dựa vào mình để tiến lên thôi.
Đạo diễn Cao Vĩ Cường đã chờ Thịnh Hinh sẵn ở trong phòng, khi chị ta mới bước vào còn chưa kịp buông túi sách ông ta đã sốt ruột đem quần áo chị ta cởi sạch.
Hai người thân thể không một mảnh vai che thân lăn lộn trên giường một hồi.
Thịnh Hinh gấp gáp thở hổn hên ngay lúc ông ta muốn tiến vào thân thể thì cửa đột nhiên mở ra, có vài người đi vào.
Dẫn đầu là một quý bà hơn bốn mươi tuổi cùng vài người cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh.
Bà ta dùng túi sách đánh túi bụi lên người bọn họ, thậm chí còn khiến gương mặt Thịnh Hinh bị thương.
Vị phu nhân này vừa đánh vừa chửi mắng Cao Vĩ Cường vong ân bội nghĩa sau đó dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói với Thịnh Hinh: “Tôi biết cô là nghệ Đại Lục nổi tiếng còn từng xem phim của cô.
Không ngờ cô cũng chỉ là dạng người thế này, là loại phụ nữ không biết xấu hổ.
Ngày ngày chỉ biết câu dẫn đàn ông có vợ.”
“Cô không sợ danh tiếng bị hủy hoại sao? Cô chờ đấy, tôi sẽ đem mấy tấm ảnh này cho đám phóng viên Đại Lục tới lúc đó sự nghiệp của cô sẽ tan tành!”
Từ khi xuất đạo đến nay Thịnh Hinh luôn sống trong ánh hào quang nhận được mọi sự mến mộ.
Cho tới giờ chị ta chưa bao giờ bị vũ nhục như vậy.
Cốc cốc! Tiếng gõ cửa khiến chị ta bừng tỉnh.
Tiểu trợ lý đi vào thấy khóe mắt Thịnh Hinh đẫm lệ rồi nhìn điện thoại vỡ tan tành trên nền gạch sứ nhất thời không dám mở lời chọc giận chị ta.
Cô ấy dè dặt mãi mới nói: “Thịnh tỷ, không còn sớm nữa chúng ta phải đến trường quay.”
“Cô ra ngoài trước đi, tôi sẽ ra ngay.”
Thịnh Hinh đi tới bàn trang điểm khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp kiểu ngạo.
Trên môi cong lên nụ cười trào phúng.
Người như chị ta còn từng có sai lầm thì Thương Ngôn liệu có trong sạch? Đều ở trong vòng luẩn quẩn hỗn loạn này, chẳng ai sạch sẽ không dính bùn.
Về phía Thương Ngôn, cô nghỉ ngơi ba ngày sau đó liền trở lại đoàn phim.
Ngày trước cô cùng Thịnh Hinh nắm tay nhau lên hot search mười mấy tiếng gây ra ồn ào huyên náo.
Hiện tại người trong đoàn phim ai cũng đều xem qua video, hầu hết bọn họ đều đứng về phía cô.
Ngay khi Thương Ngôn trở về đoạn phim họ đều ào ào chạy tới quan tâm an ủi.
Ba tháng trong trường quay này, cô cùng Thịnh Hinh đều duy trì hình thức ở chung lạnh nhạt như trước.
Đông đi Xuân tới, vào đúng tháng mùng một tháng năm cảnh quay của Thương Ngôn cũng hoàn thành.
Cô lập tức mua vé máy bay trở về thành phố B, vừa đáp xuống sân bay Thương Ngôn đã ngồi xe đi đến căn hộ của Tần Mục.
Nghe tiếng chuông cửa vang lên, anh lập tức bước vội mở cửa.
Ngắm nhìn cô gái nhỏ một hồi, anh đau lòng lên tiếng: “Sao lại gầy như thế?”
“Không có, tối qua em vừa mới cân lại.
Trọng lượng không hề giảm mà còn tăng lên hai cân!” Thương Ngôn phụng phụi đi tới gần anh, kiêng chân hai tay ôm lấy cổ anh.
“Thầy Tần, anh đừng nhìn nữa nếu muốn xem thử cân nặng của em thì mau ôm lấy em đi.”
Giữa ngày hè oi nóng, cô chỉ mặc chiếc váy voan mát mẻ, lúc này sát lại gần anh khiến Tần Mục cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô rõ ràng.
“Ngồi máy bay lâu như vậy, không mệt sao?” Tần Mục bế xốc cô lên một cách nhẹ nhàng, ghé sát môi mình bên tai Thương Ngôn thì thầm.
“Không mệt, trên đường trở về em đã ngủ một giấc.” Nói xong cô lại nghe thấy anh khẽ cười, bờ môi căng mọng bị anh chiếm đoạt suốt quãng đường từ phòng khách đến phòng ngủ.