Tuy rằng trước đây từng có người trên mạng loan tin bối cảnh gia đình nhà Tần Mục không đơn giản, Thương Ngôn nửa tin nửa ngờ bởi những tin đồn trên mạng thường cường điệu hóa vấn đề không có tính xác thực.
Nhưng giờ đây tin đồn đó lại là sự thật! Ở Hương Cảng, có thể mua được biệt thự trên đỉnh núi thanh tịnh thế này khẳng định không phải giàu có bình thường mà là cực kì giàu có.
Tần Mục khẽ cười nhìn gương mặt ngây ngốc của cô, sau đó dắt tay cô bước ra khỏi xe.
Ngay lập tức trong nhà đã có người chạy ra đón tiếp, “Tần thiếu gia và Thương tiểu thư đã về! Tiên sinh, phu nhân còn có tiểu thiếu gia đang đợi hai người ở phòng khách.”
Cách xưng hô này thật giống mấy bộ phim hào môn trên TVB.
Thương Ngôn lén lút nhéo nhéo tay anh, kiễng chân lên cười khanh khách thủ thỉ: “Tần thiếu gia?”
Tần Mục nhìn cô gái nhỏ trước mặt giống như tiểu hồ ly giảo hoạt ham chơi, anh vuốt tóc cô bày ra bộ mặt cam chịu: “Thật ra anh cũng không quen với cách gọi này lắm nhưng người làm trong nhà đã quen vậy rồi không thể sửa được.”
Nghe xong lời anh nói, Thương Ngôn nghiêng đầu mím môi không dám cười.
Cô nhớ tới hồi cấp ba của mình có biết về thế giới thượng lưu qua những cuốn tiểu thuyết màu hồng.
Hiện tại cô bỗng nhiên dâng lên loại cảm giác yêu đương với tổng tài bá đạo.
Dù vậy, cô có hơi sợ hãi đứng ngồi không yên.
Trước kia không ít báo chí truyền thông đưa tin về chuyện tranh quyền đoạt thế, muôn đăng hộ đối ở Hương Cảng.
Vài năm trước đã từng có một nghệ sĩ nữ nổi tiếng gả vào hào môn nhưng rất nhanh đã ly hôn.
Cô ấy khi đó thể hiện rõ vẻ không có cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn.
Còn có gần đây nghệ sĩ Hồ Tĩnh Nhã cùng ông xã Khưu Thiếu Trạch tổ chức hôn lễ thế kỷ cực kỳ xa hoa.
Dùng máy bay tư nhân đưa đón khách mới tuy nhiên cái kết cuối cùng vẫn là truyền ra tin tức ly hôn.
Lúc đó, cánh phóng viên ở Hương Cảng còn đưa tin: Gả vào hào môn không dễ, Hồ Tĩnh Nhã vừa khóc vừa tuyên bố ly hôn.
Thương Ngôn nghĩ tới mấy cảnh gặp mặt phụ huynh trong phim thần tượng.
Không biết chút nữa mẹ của Tần Mục có ném tờ chi phiếu lên mặt cô yêu cầu Thương Ngôn mau chóng rời xa Tần Mục hay không?
Cô mang tâm hoài lo âu và khẩn trương này cùng anh bước vào phòng khách.
Vừa mới chạm mặt nhau, cảm xúc bất an của cô đã được thay thế bằng sự bất ngờ.
Mẹ của Tần Mục là nữ diễn viên nổi tiếng một thời Lương Lam Lam! Tuy rằng Thương Ngôn là nghệ sĩ Đại Lục không biết nhiều giới nghệ sĩ Hồng Kông nhưng có thể nói cô xem phim của Lương Lam Lam để lớn lên.
Thương Ngôn nhớ rõ năm 1990, Lương Lam Lam đạt danh hiệu Á Hậu Hồng Kông nhờ ngũ quan xinh đẹp, khí chất dịu dàng quý phái trở thành nữ thần thế hệ mới.
Khi còn trẻ bà hoạt động tích cực trong ngành diễn xuất, độc thân đến năm bốn mươi tuổi dù các diễn viên cùng lứa khi ấy đã lấy chồng sinh con.
Nhưng đến năm bốn mươi hai tuổi, đám chó săn chụp được bà cùng ông trùm bất động sản Hồng Kông Tần Tử Văn cùng nhau chọn nhẫn cưới trong cửa hàng đá quý.
Không lâu sau bọn họ tổ chức hôn lễ trên một hòn đảo nhỏ xa hoa.
Bà gả vào hào môn, tuy rằng chỉ là vợ thứ hai của Tần Tử Văn nhưng cũng đủ khiến mọi người nghẹn họng ngắm nhìn.
Trời ơi, ai mà biết được Lương Lam Lam lại là mẹ ruột của Tần Mục.
Nói vậy chẳng phải anh chính là con trai của phú hào giàu có Tần Tử Văn hay sao?
Trái tim nhỏ bé của Thương Ngôn không chịu nổi cú sốc thế này.
Không đợi Tần Mục giới thiệu, Lương Lam Lam liền đi tới nắm lấy tay cô, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn để nói: “Con là Ngôn Ngôn đúng không? Ngày trước đã xem bộ phim điện ảnh của con, kỹ thuật diễn rất tốt.”
Nhìn mẹ anh nhiệt tình tiếp đón Thương Ngôn vừa mừng vừa sợ nở một nụ cười ngọt ngào: “Con chào dì, những bộ phim của dì con đều từng xem qua nhiều lần.
Hôm nay có cơ hội gặp dì con rất vui vẻ.”
Nói đoạn, cô quay sang chào hỏi lễ phép với Tần Tử Văn: “Chào chú, rất vui khi được gặp chú.”
Tần Tử Văn gật đầu nói hai tiếng “Xin chào.” với cô, thái độ không quá nhiệt tình cũng không hề lãnh đạm chính là loại ứng xử khách khí.
Bỗng nhiên Thương Ngôn cảm thấy vạt váy mình bị giật vài cái, cô hướng mắt nhìn xuống thấy một bé trai khoảng ba, bốn tuổi ngón tay bụ bẫm đang nắm váy cô thu hút sự chú ý.
Cậu bé chớp chớp mắt nhìn cô, lông mi đen dài, đôi mắt to tròn sang ngời thoạt nhìn rất đáng yêu.
“Đây là em trai của anh.” Tần Mục nhỏ giọng giải thích.
Thương Ngôn gật đầu, cúi người vẫy tay với cậu bé cười nói: “Xin chào!” Dường như cô sợ nhóc con không hiểu tiếng phổ thông nên dung tiếng Anh giao tiếp: “Hello.”
Cậu bé cười khách khách, lộ hai răng cửa trắng sáng nói “Hello” lại.
Lúc này người làm trong nhà đi tới, bình tĩnh nói: “Phu nhân, đồ ăn đã chuẩn bị xong hơn nữa nhị thiếu gia vừa gọi điện thoại nói công ty hôm nay nhiều việc không trở về ăn cơm được.”
Lương Lam Lam gật đầu, bế bé trai lên giao cho nhũ mẫu phân phó: “Cô đưa thằng bé lên phòng chơi đi.
Bữa trưa hôm nay bé con ăn hơi nhiều nên hẳn giờ chưa đói.”
Sau đó, bà quay sang nói với cô: “Bây giờ, chúng ta đi lên lầu hai ăn cơm thôi.”
Thương Ngôn có thể cảm nhận được không khí khác lạ trong nhà.
Trên bàn cơm, Tần Mục và ba anh không nói với nhau lời nào.
Cùng lắm là Tần Tử Văn hỏi anh vài câu về công việc Tần Mục chỉ khách khí trả lời.
Nhìn họ không giống các cặp cha con bình thường còn chẳng thân thiết bằng cách Lương Lam Lam nói chuyện với cô.
“Dì đã sớm nghe qua Tần Mục nói về con, Ngôn Ngôn ở thành phố B đúng không? Mấy ngày trước dì mới để đầu bếp học làm vài món đặc sản nơi đó, con mau nếm thử xem.”
Thương Ngôn thụ sủng nhược kinh, chậm rãi gắp một chút tương thịt băm nếm thử.
Tuy rằng hương vị không giống nhưng cô vẫn nói: “Món này rất ngon.”
Dương Lam Lam nở nụ cười: “Vậy con ăn nhiều một chút, dì biết nghệ sĩ nữ phải ăn uống điều độ nhưng để vài lần thả phanh cũng không sao đâu.”
Hai người đều là nghệ sĩ cho nên có nhiều đề tài nói chuyện hơn, cô và mẹ anh vừa ăn vừa nói sau một bữa cơm tình cảm gia tăng không ít.
Dương Lam Lam để Tần Mục và Tần Tử Văn ở lại phòng khách, dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện với họ: “Lâu lắm hai người mới gặp nhau không biết khi nào mới gặp nhau lần nữa nên ở đây nói chuyện đi.”
Dứt lời, bà thân thiết xoa vai Thương Ngôn: “Con cùng dì lên thư phòng tán ngẫu.”
Thương Ngôn ngoan ngoãn đi theo bà lên thư phòng tầng ba, sau mang hai ly trà lên người làm liền lui xuống.
Lương Lam Lam nhấp một ngụm trà, ánh mắt toát ra vẻ phiền muội sầu não: “Con hẳn đã nhìn ra quan hệ giữa Tần Mục và ba nó không tốt?”
Thương Ngôn thành thật gật đầu.
Trầm mặc một hồi, Lương Lam Lam mới chậm rãi nói: “Thật ra tình huống gia đình dì hơi phức tạp nhưng người trong giới thượng lưu ai chẳng có chuyện khó nói.”
Bà nở nụ cười tự giễu, buông chén trà xuống: “Con là người đầu tiên Tần Mục đưa về nhà ra mắt gia đình, có thể thấy thằng bé thực lòng thích con cho nên dì cũng không gạt con.
Dì và ba thằng bé đều có lỗi với nó.”
Thương Ngôn lơ đãng nhíu mày rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt ban đầu.
“Thật ra, ba mươi tuổi dì đã gặp ba Tần Mục.
Năm đó dì vừa đạt giải nhì trong cuộc thi diễn xuất ở Hương Cảng.
Lúc tổ chức tiệc mừng, dì đã gặp ông ấy.
Không bao lâu sau chúng ta quyết định hẹn hò.
Nhưng người trong gia đình Tần Tử Văn không chấp nhận dì nên dì chỉ có thể cùng ông ấy bí mật hẹn hò.”
“Sau này dì mang thai Tần Mục, ông ấy nói sẽ nói với gia đình.
Khi ấy dì tràn ngập vui vẻ tuy nhiên cuối cùng lại thấy trên TV thông báo ông ấy cùng đại tiểu thư Trần gia làm đám cưới.
Tần Tử Văn đưa dì một số tiền nói dì đi phá thai.
Lúc đó dì vẫn không hết hy vọng chờ đợi ông ấy đến tận ngày Tần Tử Văn bước vào lễ đường dì mới hạ quyết tâm đi đến bệnh viện chỉ là lúc ấy đã quá trễ.”
Bà thở một hơi thật sâu, mặt mày hiện lên chút mệt mỏi.
“Dì không còn cách nào khác chỉ đành phải lựa chọn hạ sinh Tần Mục.
Nhưng khi ấy để cho người khác biết dì không chồng mà có con thì sự nghiệp sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Mẹ dì sống bên Đại Lục nên dì đã giao thằng bé cho bà ngoại nuôi dưỡng.
Bởi vì dì oán hận Tần Tử Văn lại sợ bị người khác phát hiện nên đến năm Tần Mục mười ba tuổi, ngoại trừ cấp tiền nuôi dưỡng dì không đến thăm thằng bé nữa.
Cho nên nguyên nhân Tần Mục lạnh nhạt với gia đình là vì vậy.”
Thương Ngôn nghe bà kể xong, tâm tình có chút phức tạp muốn mở lại an ủi lại không biết nói gì cho phải chỉ có thể rút khăn giấy đưa cho bà.
Im lặng một hồi, Lương Lam Lam bỗng nhiên mỉm cười chua xót: “Hiện tại Tần Mục đã tìm được người mình thích, dì và bố thằng bé đều rất vui đương nhiên không vì vấn đề môn đăng hậu đối mà có ý kiến.
Con đừng lo lắng về chuyện này.”
Bà đứng lên, mở ngăn kéo lấy ra một hộp gỗ tinh xảo.
Bên trong là một chiếc vòng phỉ thúy tinh xảo, “Đây là lễ vật gặp mặt của dì tặng con.”
Thấy Thương Ngôn có ý từ chối, bà trực tiếp đeo chiếc vòng lên tay cô: “Chúng ta nói nhiều như vậy hẳn Tần Mục rất lo lắng.
Vẫn nên đi xuống thì hơn.”