Bàn tay bé nhỏ cứng nhắc nắm chặt lấy bên cửa sổ nhà mình, có một loại cảm giác luống cuống lại cực kỳ sợ hãi.
“Nếu em báo cảnh sát rồi thì chú sẽ trả thù em sao?” Cô lúng túng hỏi. Người đàn ông này không gì không làm được, lại còn cực kỳ hung ác, cô không báo án có phải cũng có thể coi như lựa chọn sáng suốt nhất thời không.
Trình Du ngừng một chút, cười nói: “Yêu Yêu, em luôn nghĩ nhiều như vậy, xem quá nhiều phim truyền hình rồi, chú chẳng có lý do gì để trở thành kẻ thù của nhà em cả, chú chỉ là muốn làm Yêu Yêu mà thôi, vừa nãy nói với em cũng chẳng phải chỉ là nói không thôi đâu, em chuẩn bị chút đi, vốn dĩ sáng nay chú không nên đi, tạm thời có việc gấp, từ trước đến nay chú không phải là thằng chơi xong thì mặc quần rồi đi mất, hơn nữa còn chưa làm xong.”
Vốn dĩ định hai ngày hai đêm làm cho cô không xuống giường, cho nên lúc đó rời đi Trình Du lo lắng không thôi, cũng may cô nhóc không xảy ra chuyện.
Cô gái run lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chú còn không hối cải, không cảm thấy bản thân rất quá đáng sao? Ai cho chú dũng cảm mà kiêu ngạo vậy hả, nhà chú mở cục cảnh sát sao? Trình Du, tục ngữ nói, con người đều có chuyện bản thân sợ hãi, chú mới ngồi tù sáu năm, cuộc đời sau này còn nhiều thời gian, làm chuyện gì cũng còn kịp, vì sao phải vào lần nữa chứ.”
Trình Du cảm thấy miệng khô, liếc cô một cái, đáp: “Ừm.”
Khai thông tư tưởng không nổi rồi.
Cô gái nhỏ ngồi co rúm trên sô pha, ôm lấy đầu gối, đột nhiên cảm thấy bản thân yếu đuối đến mức chẳng làm được gì cả, Trình Du cũng không ngăn cô lại, không tiêu hủy chứng cứ cũng chẳng ngăn cản cô báo cảnh sát, cô có thể lựa chọn, là bản thân cô yếu đuối.
Cô mới mười chín tuổi, kinh nghiệm sống quá ít, cô không thể nào suy nghĩ được sự khác nhau của việc báo cảnh sát hay không báo, cái nào sẽ tốt hơn.
Cái nào cũng không tốt.
Không xảy ra mới là tốt nhất.
Nhưng anh quá đáng như vậy.
Lúc Trình Du đi tới, cô gái nhỏ đã cắn cổ tay sắp chảy máu, nhìn có vẻ đang ngấm ngầm chịu đựng, anh đi tới kéo cổ tay cô ra, thở dài một tiếng, bé cưng nghĩ quá nhiều, anh hôn lên môi cô, sau một lúc lâu rầu rĩ cất tiếng: “Yêu Yêu, cắn chú, giận thì cắn chú, đừng cắn bản thân, nhé?”
Nước mắt Lâm Yêu Yêu rơi xuống.
Cô thật vô dụng.
Đáng đời cô.
Cô lắc đầu, nhổ cái lưỡi lớn của anh đưa vào giữa răng miệng cô ra, khóc không ngừng đặt điều kiện: “Đừng ở đây, Trình Du, nếu chú muốn ức hiếp em, đừng ở trong phòng ba mẹ em, em ra ngoài với chú là được, đi.”
Trình Du cười nhạt, vuốt ve mái tóc của cô: “Đi nơi khác để có thể trì hoãn chuyện em bị chú chơi ư? Được, được rồi, Yêu Yêu…chú đồng ý với em, đóng cửa lại, cố gắng hết sức không để em nhớ tới ba mẹ em, chuyện này là lỗi của chú, em phải hiểu, không cần tìm nguyên nhân từ trên người mình, được không? Em đau khổ bởi vì do chú là tên khốn khiếp, không liên quan đến Yêu Yêu đâu.”
Loại dịu dàng này là chuyện gì thế này?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Yêu Yêu không kịp nghĩ nhiều, không ngờ được bản thân có thể đàm phán thành công, sửng sốt một chút, không mở mắt vội, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Chỗ đó không được, Trình Du, ba em làm việc ở bệnh viện, em hiểu chuyện đó, đấy không phải là nơi để làm loại chuyện này…chú dám quá đáng với em, em chết cho chú xem.”
Trình Du không để ý cái “chết” mà cô nói rốt cuộc nghiêm trọng thế nào, chỉ nhìn nhìn thân thể nhỏ bé của cô, run rẩy dữ dội hơn, dáng vẻ quả thật rất sợ hãi, anh biết, với kích cỡ của mình đã đủ để hôm qua bé cưng sợ hãi rồi, nhất thời cho nhiều quá chắc cô thật sự không chịu nổi, không thể thương lượng.
Trình Du híp mắt, bổ nhào tới hôn cô, đè cô lên trên sô pha, chặn lại hai chân, hôn đến không thở được, hai tay nắm lấy bầu vú nhỏ của cô nhào nặn làm thay đổi hình dạng, nuốt giọng vào lại bật ra, giọng nói khàn khàn: “Được, đều nghe theo Yêu Yêu, nhưng chú muốn chơi khác một chút, Yêu Yêu, sẽ thoải mái hơn hôm qua rất nhiều, chú lấy gậy thịt của mình ra đảm bảo với em, không sướng thì cả đời này chú sẽ không làm em nữa.”
Cô gái nhỏ chóng mặt, chỉ cảm thấy an tâm một chút, loại cảm giác sa vào này không tốt một chút nào, rất tệ, vẫn rất tệ như cũ, nhưng chẳng tệ hơn được so với việc công khai chuyện cô bị cưỡng ép này.
Ngây ngốc ăn xong một bữa cơm, Trình Du mang ra một chút đồ từ cách vách, là công cụ rất đơn giản, không có gì không ổn thỏa, ánh mắt sưng đỏ như quả hạch đào của Lâm Yêu Yêu nhìn nhìn, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, rốt cuộc anh muốn thế nào?
Đợi ba mẹ cô về, anh sẽ không còn kiêu ngạo được như vậy nữa.
Sau này cũng sẽ chẳng còn nữa.
Sau này chẳng có gì từng xảy ra cả, cả năm cô đi học đại học ở bên ngoài, trở về tổng cộng ba bốn tháng.
Tất cả đều sẽ tốt thôi.
Bởi vì căng thẳng, bé cưng đợi ở trên sô pha một lát đã ngủ rồi, cũng bởi vì đợi Trình Du quá lâu, mà anh lại nhận được một cuộc gọi rất lâu, lúc quay lại đã nhìn thấy cô bé ngã trái ngã phải nằm trên sô pha, quần năm phân vén tới phía trên đùi.
Trình Du híp mắt, ngồi xổm xuống sờ sờ chân cô, lấy dương vật của mình ra, đã rất là cứng rồi.
Anh lại liếc ban công bên ngoài một cái, thấp giọng cất tiếng: “Yêu Yêu, thật tốt, chú có thể chơi em thoải mái rồi.”