Có bệnh.
Biểu hiện của Trình Du không được đúng cho lắm, nghĩ tới chuyện trong tay mình, dừng một chút rồi rời khỏi cửa nhà cô.
-
Thời điểm bố mẹ Lâm đến là rạng sáng, khi đó Lâm Yêu Yêu đã tỉnh lâu rồi, hơn 5 giờ, hai người một trước một sau đi vào, mẹ Lâm oán giận nói nếu ba Lâm ban đêm đã đến rồi thì nên về nhà sớm một chút, ở nhà chỉ có một mình Yêu Yêu. Ba Lâm không nói câu nào, sau một lúc lâu mới phản bác, “Anh nghe nói xe của đơn vị các em cũng đang trên đường rồi nên mới định đợi một chút, ai biết lại đợi hơn bốn tiếng đồng hồ chứ.”
Mẹ Lâm biết ông muốn cùng về với mình, lại lại nhải tiếp, hai người đi nghỉ ngơi một lát, sau đó phòng bếp đã truyền đến âm thanh làm bữa sáng quen thuộc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hai ngày nay Yêu Yêu cũng ngoan đó, đều tự nấu cơm, em thấy con bé dùng bếp không ít đâu.”
“Lớn rồi, dù sao cũng vào đại học rồi, sau này kết hôn sinh con các thứ nữa, ngày tháng sau này cũng không phải chỉ có một mình.”
Rất quen thuộc.
Quen thuộc giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Cô gái ôm một con gấu Teddy hơi bẩn mà bản thân đã yêu thích vuốt ve từ hồi cấp ba, bây giờ cô rất muốn bổ nhào vào trong lồng ngực của cha mẹ kể ra những oan ức và nhớ mong, nhưng quá mệt mỏi nên không thốt lên được. Cô khóc một trận xong thì đi ngủ, giấc ngủ này kéo dài đến hơn 9 giờ sáng.
Lúc tỉnh dậy đi ăn cơm, cô vẫn còn hơi đau đầu.
Hôm nay mẹ Lâm không đến lớp tiếng Anh, buổi chiều ngày mai mới tiếp tục mở lớp, ăn cơm xong trở về ngủ bù, một mình Lâm Yêu Yêu ngồi trên sô pha ôm đầu gối xem TV, không biết nhớ ra điều gì mà nhìn ban công một cái, đoạn đi vào phòng ngủ nói: “Mẹ, mua cái sào phơi đồ tự động để treo ở trên ban công đi.”
Mẹ Lâm ngủ tới nỗi mơ màng, nghiêng người đi nói: “Biết rồi, để ba con lo.”
Cô gái chần chừ một lúc, lại tiếp tục xem TV.
Giữa trưa, lúc nhận được điện thoại của Lộ Hiểu Mạn, Lâm Yêu Yêu mới khẽ sửng sốt, nhìn qua đồng hồ một cái, dưới chân hơi lảo đảo.
Thế mà cô đã quên mất chuyện này rồi.
“Xe chạy lúc hai giờ, tớ đến sớm rồi, cậu đã xuất phát chưa vậy? Nhà cậu gần, cậu lên xe muộn một chút đi, tớ gửi biển số xe cho cậu, chờ cậu đến nhà ga thì tới tìm tớ, tớ giữ vị trí bên cạnh lại cho cậu.”
Lộ Hiểu Mạn lải nhải, sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng đáp thì nhíu mày: “Cậu sẽ không quên đấy chứ? Hôm nay đi ga xe lửa Phan Dương đó.”
Cô bé sửng sốt một chút, đột nhiên đi vào phòng: “Từ từ đã, tớ lập tức ra ngay.”
-
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Yêu Yêu và Lộ Hiểu Mạn là bạn bè đại học, cùng quê, nhưng ở huyện thành khác nhau, nhiệm vụ thực tiễn lần này, các cô được xếp chung một tổ, hai người họ sẽ ở trên cùng một xe, ôm đống tài liệu khảo sát trắc nghiệm ra ga xe lửa phát. Lộ Hiểu Mạn thấy trang phục của Lâm Yêu Yêu, thắt lưng đeo thêm áo chống nắng, phía dưới còn có quần cao bồi dài rộng, con gái gầy nhìn đẹp ghê.
Hai người họ phát hơn nửa tiếng đồng hồ mới được một nửa, thời tiết cực kỳ nóng.
Lâm Yêu Yêu cầm bọc nhỏ, không bỏ di động xuống được, chỉ có thể cầm trong tay, Lộ Hiểu Mạn chỉ vào bên kia nói: “Xe tắc xi bên kia có nhiều người, đi.”
Hai cô gái cùng đi sang hướng bên kia, đột nhiên bên tai họ truyền đến tiếng gầm rú của xe máy.
Là âm thanh của cái xe máy đã từng được “độ” lại, cực kỳ to, lúc chạy ở trên đường có thể khiến cho cả phố quay đầu, Lộ Hiểu Mạn bị va phải, kêu “a!” một tiếng. Khi một tiếng hét chói tai phát ra, Lâm Yêu Yêu mới chợt hoàn hồn, nhất thời mới nhớ ra trong đầu cô đang nghĩ tới gương mặt mơ hồ kia của Trình Du. Kế đó, Lâm Yêu Yêu bị đẩy ngã, Lộ Hiểu Mạn bị đâm nện vào người cô, lúc Lâm Yêu Yêu ngã xuống, cơ thể cô lơ lửng trên không, vốn dĩ có thể sử dụng tay để chống xuống đất thì đồ vật trong tay đột nhiên bị cướp mất.
Cả người cô bị kéo ra ngoài, lúc ngã xuống va vào một lan can sắt, xước mang rô thiết kế bên trên chọc vào từ khuỷu tay xuống tới mu bàn tay của Lâm Yêu Yêu!!
Lộ Hiểu Mạn tức giận tới mức hùng hổ đứng dậy, khi nhìn về phía Lâm Yêu Yêu thì lập tức há to miệng, thấy cô che cánh tay, vết máu từ khuỷu tay chảy dọc xuống tay, tràn cả ra, điện thoại di động trong tay Lâm Yêu Yêu bị băng đảng xe máy kia cướp mất rồi.
Nửa tiếng sau.
Đồn cảnh sát.
Lúc gọi hai cô gái xuống khỏi xe máy, cảnh sát nhìn thoáng qua Lâm Yêu Yêu, chỉ vào tay cô: “Có sâu không? Trung tâm y tế cách đây hai cây số, đi khâu một chút trước đi.”
Lâm Yêu Yêu liếc nhìn cánh tay mình, thật ra không sâu, chỉ là không cầm máu được thôi. Cô khẽ cắn môi, bực bội nói: “Có thể tìm lại di động không? Bên trong có khá nhiều thứ, một ít tư liệu của lớp chúng tôi, còn có số liệu thực nghiệm của tôi nữa.”
Còn có một ít ảnh khỏa thân tự chụp và video đáng xấu hổ, tóm lại là rất phiền toái.
Lộ Hiểu Mạn an ủi: “Ghi biên bản trước đi.”
Hai cô gái đi vào, trong phòng mở điều hòa rất mát mẻ, cảnh sát nào cũng đang bận rộn, không ai nhìn sang bên họ. Lộ Hiểu Mạn không ngờ lúc phát bài khảo sát trắc nghiệm còn phát sinh chuyện này, ở nhà thì thôi đi, lúc này còn ở Phan Dương, có thể tìm về được mới lạ ấy.
Phiền ghê.
Trình Du xuống xe, đi tới cửa của đồn cảnh sát, một vị cảnh sát nhân dân đang chờ anh, nhìn Trình Du từ trên xuống dưới một cái, nói: “Trình Du đúng không? Được rồi, anh tới đây đi, đoạn video kia do một người dân cung cấp vào giữa trưa ngày hôm qua, chúng tôi đi truy tìm manh mối nhưng đã bị chặt đứt, vốn dĩ không cần phải cho anh xem, nhưng anh nói có chút manh mối thì liên hệ với anh, nên cho anh xem thử.”
Cảnh sát nhân dân vừa đi vừa nhìn tư liệu của người đàn ông trầm mặc này, khi nhìn thấy một hàng nào đó thì giật giật mí mắt, nhìn về phía anh: “Mới ra ngoài à?”
Trình Du không để ý tới, nhàn nhạt gật đầu: “Ừm.”
Trong nháy mắt đi vào, Trình Du cảm thấy căn phòng này có ý gì đó không ổn, cảnh sát nhân dân đang đối chiếu tư liệu và trò chuyện với đồng nghiệp ở phòng. Trình Du châm một điếu thuốc, vô thức nhìn lướt qua bên cạnh, một khuôn mặt lạnh lùng và rõ ràng của cô gái hiện ra ở trước mặt, ngón tay tinh tế che đi cánh tay bị thương, nhìn ngắm máu trên tay, đang chờ bạn mình ghi chép cho xong.
Nữ cảnh sát lại đi tới nhìn Lâm Yêu Yêu một cái, nhíu mày nói: “Không khâu vào thì cũng băng bó một chút đi, trung tâm ý tế hơi xa, song đi hai mươi phút cũng đến, để bạn của cô ghi chép xong rồi đưa cô đi băng bó… Ai da, mọi người đều ra khỏi sở cảnh sát rồi, gần như vậy cũng không đưa cô đi được, đi thôi, nếu không người đau là cô đó, miệng vết thương nhiễm trùng cũng không tốt, trời nóng ghê như vậy mà.”
Lâm Yêu Yêu cảm thấy rất phiền, nhưng cũng không nể mặt cô ấy thì cũng không tốt, bèn khẽ đáp một câu: “Không cần.”
Lại hỏi, “Di động của tôi có thể tìm về được không?”
Mới mua một năm. Bảy triệu đồng, để ba mẹ biết thì họ lại dành tiền ra bù cho cô, nhà bọn họ đang tích cóp tiền để mua nhà mới đấy, phiền lắm.
Một thân hình đứng ở trước mặt Lâm Yêu Yêu.
Cô bé ngơ người, ngẩng đầu.
Là một khuôn mặt quen thuộc có chút chói mắt, nhất thời hô hấp của cô hơi dừng lại, hít một hơi khí lạnh, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn về phía cảnh sát nhân dân ở bên cạnh.
Chú ấy tới đây làm gì?
Trình Du kéo cánh tay của cô nhìn thoáng qua, không nghiêm trọng, không cần khâu lại, nhưng thật sự cần phải băng bó, anh vân vê ngón tay Lâm Yêu Yêu, nói: “Chú có lái xe đến đây, đi băng bó một chút trước đã.”