Ngày nào hàng xóm cũng muốn "thịt" tôi

Các em học sinh ba chân bốn cẳng bế bà vào phòng cấp cứu của bệnh viện, một lúc sau ba Lâm cũng chạy sang, Bạch Hán Anh đã giúp mẹ Lâm băng bó xong xuôi, bà bị gãy xương nhẹ.
Mẹ Lâm đau đến sắc mặt nhợt nhạt, nhưng giữa hàng lông mày lại lộ ra vẻ sầu muộn, bà vốn định dùng số tiền dạy phụ đạo này để trả tiền đặt cọc, do vẫn còn thiếu ba đến sáu mươi triệu, tiền dạy phụ đạo vừa hay đủ để bù vào khoản này. Lúc này, các em học sinh đều hỏi lớp phụ đạo còn có thể tiếp tục nữa không.
Mẹ Lâm nghỉ ngơi một lát rồi nói: “Sáng mai cô sẽ đến bệnh viện kiểm tra xem sao, nếu có thể thì chúng ta tiếp tục, trước trưa mai cô sẽ báo lại cho tụi em biết nha.”
Lâm Yêu Yêu hớt ha hớt hải chạy đến, bởi vì bệnh viện quá gần nhà, nên sau khi mẹ Lâm được băng bó xong đã nhảy lò cò về nhà, cau mày cằn nhằn về chuyện của lớp phụ đạo, cứ cho là có thể đến lớp, mỗi ngày đi đi về về cũng hết hai bận, hoặc là ở nhà để tiện chăm sóc, vậy thì cũng cần có người.
“Hay là con đạp xe đưa mẹ đi nhé?” Lâm Yêu Yêu ngây người hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Lâm xua tay: “Con chở chó còn ngã, con chở mẹ được thì mẹ sớm đã không phải rầu vậy rồi.”
Buổi tối ba Lâm phải tăng ca, Lâm Yêu Yêu lo liệu cho mẹ Lâm xong xuôi rồi ra ngoài mua bánh bao, vừa ra đến cửa thì gặp ngay một luồng hơi nóng, mùi mồ hôi ẩm nóng phả vào mặt, cả người cô cũng đầy mùi mồ hôi, phần trán thì bóng loáng, đôi mắt ướt át phút chốc nhấc lên, vừa hay va phải người đàn ông mới đi từ ngoài về.
Trình Du ăn mặc giản dị, một tay ôm lấy mũ bảo hiểm xe máy, một tay cầm thuốc hút, vừa thấy cô thì bỗng giật mình, anh vô thức giữ chặt cổ tay cô gái đang chạy lướt qua, rũ mắt nhìn cô một cái, giọng nói vừa thấp vừa ồ ồ: “Sao lại gầy đi rồi?”
Vốn đã gầy rồi.
Nếu mặc áo hai dây, xương quai xanh sẽ lộ ra khiến cô trông gầy hơn.
Lâm Yêu Yêu đang vội nên hất tay anh ra rồi đi xuống lầu, chợt nhớ ra điều gì liền quay đầu nói: “Đừng gửi tin nhắn cho em nữa.”
Đến tối Trình Du mới biết chuyện mẹ Lâm xảy ra chuyện.
Anh ra ngoài đổ rác, vừa hay đụng phải ba Lâm cũng đi vứt băng gạc, sắc mặt của ba Lâm không mấy tự nhiên, ông lịch sự gật đầu chào anh.  
Trình Du giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói: “Lớp phụ đạo của cô Viên ở huyện Bình Phòng phía xa lộ bên kia phải không? Chiều nào cháu cũng đến đó, lớp của cô ấy bắt đầu lúc mấy giờ?”
Ba Lâm ngẩn người một lúc.
“Hai giờ.” Ông không nhịn được nói.
Nếu đi từ đây qua đó, ít nhất một giờ bốn mươi là phải xuất phát, ngoài trời thì nắng nóng, nhưng phàm là những người đi làm bình thường đều lười quan tâm đến vấn đề này, ba Lâm nói cũng chỉ là nói bâng quơ, chưa từng nghĩ Trình Du sẽ giúp đỡ.
Trình Du gật đầu, rít một hơi thuốc rồi nói: “Có thể đi sớm hơn chút được không? Một giờ rưỡi cháu đi, chú bảo cô Viên đi sớm một xíu, cháu chở cô ấy một đoạn.”
“...”
Chuyện này tốt khỏi bàn, nhưng ông không quyết ngay được, nhất thời không dám tiếp lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Du cười nói: “Ngày mai cháu sẽ đến gõ cửa, nếu được thì đi chung luôn.”
Ba Lâm trở về nói chuyện này với mẹ Lâm và Lâm Yêu Yêu, mẹ Lâm do dự một lúc rồi hỏi Lâm Yêu Yêu: “Cậu ấy có thật là chiều nào cũng ra ngoài không? Lúc ngủ trưa mẹ hình như nghe thấy tiếng cậu ấy đi ra ngoài, nhưng chưa từng đụng mặt lần nào, hóa ra còn đi sớm hơn cả mẹ. Yêu Yêu, con biết phải không?”  
Sắc mặt của cô gái lúc đỏ lúc trắng: “Con không rõ nữa.”
“Lúc trước con không phải hay chạy đến chỗ cậu ấy sao?”
“Trai chưa vợ gái chưa chồng, chạy cái gì chứ? Sau này con không chạy sang nữa.” Cô bé đứng dậy quay về phòng.
Mẹ Lâm cảm thấy có chút kỳ lạ: “Lúc không cần nó thì nó cứ kiếm chuyện mãi, lúc cần tới nó, mới hỏi được hai câu thì đột nhiên lại giở chứng.”
Một giờ rưỡi ngày hôm sau, cửa nhà Lâm Yêu Yêu vang lên tiếng gõ cửa.
Buổi sáng trước khi ra ngoài, ba Lâm có nói, nếu buổi trưa Trình Du đến, mẹ Lâm xem xem nếu anh chở đi được thì đừng già mồm, tệ lắm thì đợi đến khi lớp phụ đạo kết thúc rồi mời người ta một bữa.
Lâm Yêu Yêu đoán được là anh sẽ qua, nhưng không nghĩ anh thực sự tiện đường như vậy.
“Nếu chú không tiện thì đừng mở lời bảo chở mẹ em, em sẽ không đi cùng đâu.” Cô gái mở cửa he hé ra, chỉ để lộ nửa khuôn mặt rồi nói một câu.
Trình Du mỉm cười, nhìn cô chằm chằm, nói với giọng điệu nhã nhặn: “Cô Viên có ở nhà không?”
... Có chút tức giận.
Cuối cùng, mẹ Lâm cũng đi chung với Trình Du, yên sau xe máy của Trình Du rất rộng rãi, mẹ Lâm ngồi nghiêng thì sẽ không bị cọ vào chân, Lâm Yêu Yêu gọi cho ba Lâm rồi quay sang dặn dò Trình Du: “Buổi tối lúc tan làm thì chú không cần lo nữa, ba em nói ông ấy sẽ đến đón, còn không thì để dì Hai em đi đón.”
Trình Du gật đầu, ngậm điếu thuốc lên rồi rời đi mà không ngoảnh lại.
Buổi tối, lúc mẹ Lâm về nhà, bà bắt đầu kể rằng yên sau xe máy của Trình Du rất thoải mái, thoải mái hơn nhiều so với yên sau xe đạp của ba Lâm.
Ba Lâm liền tức giận: “Vậy thì cũng không thể để người ta đưa em rồi lại đón em về hoài vậy được.”
Mẹ Lâm hiển nhiên nói: “Yên sau của cậu ta dù sao cũng để trống, anh hỏi cậu ta thử xem tối mấy giờ cậu ta về chẳng phải được rồi sao? Yêu Yêu, hay là con đi hỏi đi.”
“Con không đi.”
“Hai cha con anh cái nết y chang nhau.” Mẹ Lâm thấy thế thì vô cùng lo lắng: “Lâm Tử Sinh, anh có biết tại sao anh làm việc ở khoa ngoại nhiều năm như vậy mà vẫn không được thăng lên làm chủ nhiệm không? Anh căn bản không biết xã giao gì cả, anh cứ chui rúc mãi trong cái đơn vị đó làm một con chim cút thì ai nhìn thấy anh chứ, Yêu Yêu chính là học cái tính này của anh, chỉ sợ là cả đời này cũng chẳng có tiền đồ gì!”
Ba Lâm không giỏi mấy chuyện tự nhiên như xã giao tiếp khách, dẫn đến tính tình của Lâm Yêu Yêu cũng kỳ quặc giống vậy.
Nghe vậy, Lâm Yêu Yêu rất bối rối, cô tất nhiên không muốn bị mẹ mắng, càng không muốn cả nhà vì chuyện vặt vãnh như vậy mà buồn lòng, nghĩ tới đây, cô gạt bỏ lòng tự trọng, đi sang gõ cửa nhà Trình Du.
Người đàn ông kéo quần lên rồi mở cửa ra, tay đặt ngay thắt lưng, ánh mắt sâu thẳm mê ly.
Cô gái bỗng giật mình, nhìn xung quanh, một lúc sau mới nói với giọng khàn khàn: “Chú mở cửa mà không mặc quần à?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui