Cô gái sửng sốt, vừa định giãy giụa thì ngón tay và đôi môi nóng bỏng kia đã rời khỏi.
Trình Du híp mắt nhìn cô một cái, khóa cửa bên ngoài.
Nếu Lâm Yêu Yêu biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cô ấy nhất định sẽ nghe lời.
Sau khi khóa cửa Trình Du cầm chìa khóa rời đi, cô gái nhỏ ở bên trong điên cuồng gõ cửa, người của quán trà sữa cũng lộ vẻ tức giận khó hiểu, nhưng Trình Du đã đi rồi.
Một vài đồng nghiệp bên ngoài — đặc biệt là những nam sinh kia đang nói với Lâm Yêu Yêu ở bên trong đừng sợ, đợi lát nữa bọn họ xong việc sẽ kêu thợ khóa tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm phút sau.
Đột nhiên.
“Rầm!” Khi một tiếng động lớn phá vỡ tấm kính khổng lồ ở tầng hai của trung tâm mua sắm, tất cả mọi người đều bị tiếng động đó làm cho giật mình đến mức ôm lấy đầu hét chói tai, Lâm Yêu Yêu ở trong phòng chứa đồ buồn bực rầu rĩ, rất nóng, cũng bị tiếng động này làm cho hoảng sợ.
Cô ngơ ngác, chỉ cảm thấy mọi người bên ngoài đột nhiên la hét chạy tán loạn, không biết đã xảy ra chuyện gì, rất nhiều người đang la hét, khóc, tiếng gào thét của trẻ con rất thê thảm, tiếng gầm nhẹ ẩu đả của những người đàn ông đang đánh nhau rất kinh tâm động phách*.
(*)Kinh tâm động phách: Mất hồn mất vía: sợ hãi, không còn khả năng suy nghĩ gì nữa.
Cô gái nhỏ sợ hãi sắc mặt tái nhợt, đột nhiên nhớ tới lời Trình Du nói, nhất thời không dám đứng dậy, một lúc lâu sau, mới đưa tay đặt ở trên cửa, nhưng cửa bị khóa chặt, thậm chí ngay cả khe hở cũng không có.
Tiếng động bên ngoài cuối cùng đã làm cho cảnh sát chú ý.
Lúc đó quán trà sữa đã không còn một bóng người, đồ đạc của khách hàng bỏ lại vương vãi khắp sàn, cảnh sát đến kéo dây để phong tỏa, điều chỉnh lại trật tự, trấn an khách hàng, người phụ trách trung tâm mua sắm nghe tin chạy tới, trong vòng năm phút toàn bộ trung tâm mua sắm ngay lập tức bị phong tỏa, tất cả khách hàng ngoại trừ nhân viên cửa hàng đều bị đuổi ra ngoài, cảnh sát đã đưa ra một số câu hỏi, cuối cùng mang đi một vài kẻ tình nghi.
Vào buổi chiều cuối tuần, trung tâm mua sắm rơi vào tình trạng ảm đạm.
Trình Du dựa vào bồn hoa bên cạnh, có nhân viên công tác đến đuổi anh đi, anh thản nhiên nói một câu "con tôi ở trong", nhân viên công tác không ngăn anh lại nữa, điện thoại di động đổ chuông, anh cầm lên xem, Hoàng Mao nói với anh đã nhận được đứa trẻ, rất sợ hãi, ở trong lòng bọn họ nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích, bọn họ đã đi đến trung tâm thành phố trước.
Trình Du yên tâm tắt điện thoại di động, đi đến quán trà sữa, đến trước cửa phòng chứa đồ mở cửa.
Bên trong.
Một cô gái mảnh mai với mái tóc rối bời cuộn tròn trên mặt đất, ánh mắt cảnh giác, trên tay cầm bàn phím đã ấn số 110, đầu ngón tay phủ lên nút gọi màu xanh lục, lúc nào cũng sẵn sàng gọi đi.
Nhìn Trình Du một lúc, cô im lặng.
Một đôi mắt khô khốc chớp chớp, nhịp tim đập loạn bình ổn lại: "...Chú đã làm chuyện đó sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ừm."
"Chú đang làm gì vậy?"
"Tìm người."
"...Lúc nãy là tiếng súng đúng không? Ai đã nổ súng? Chú?"
"Nổ súng chỉ là hù dọa người khác thôi, những người không nên chạy đã bị cảnh sát bắt rồi." Trình Du thản nhiên giải thích, kéo cô lên, thấy lý trí cô tuy rằng tỉnh táo nhưng tay chân mềm nhũn, thản nhiên khẽ cười nói: "Hôm nay có lẽ em không đi làm được, đi vào trung tâm thành phố với chú, hay đi với nhân viên cửa hàng của em để bị cảnh sát thẩm vấn?"
“Em không thể đi với chú.” Cô gái nhỏ vừa phản ứng lại đã lắc đầu, cô còn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, lời Trình Du nói, không thể tin, tìm người làm sao tiếng động có thể lớn như vậy, hơn nữa tìm ai mà cần dùng đến súng?
Có lẽ cha mẹ cô chưa biết chuyện này.
Trình Du không đơn giản chỉ là một tên tội phạm bốc đồng làm người khác bị thương.
Tuyệt đối không.
Cô gái nhỏ đứng ở đó cúi đầu như chim cút, cố nén cơn run rẩy trong lòng, không nhìn anh.
Trong lòng Trình Du rất khó chịu, anh không ngờ sẽ gặp cô ở đây, gặp phải đã không muốn buông tha, nhưng cô không chịu đi.
"Được."
"Vậy thì chú đi trước, ngoan, buổi tối chú đến tìm em."
Cô gái nhỏ hoàn toàn phớt lờ anh ta, xoa xoa thái dương đau đớn, nhíu mày lùi vào trong quầy bar bừa bộn.
Trà sữa bên trong đổ khắp sàn, đồ đạc cũng bị bừa bãi lộn xộn, bên ngoài ồn ào ầm ĩ, nhất định vừa rồi xảy ra chuyện lớn, chờ đến sau khi biết chuyện gì đã xảy ra thì cô quan tâm đến anh cũng không muộn.
Trình Du bước tới xoa xoa mông cô, hôn lên miệng cô, ánh mắt không nỡ, rời đi.
Sau đó Lâm Yêu Yêu mới biết ở đây đã xảy ra một vụ "cướp trẻ em."
Vào những ngày cuối tuần, trung tâm mua sắm đông kín người, gần quán trà sữa thường xuyên có một nhóm trẻ em ăn xin, mọi người cũng quen với việc đó rồi. Chiều hôm nay, đột nhiên có một người lao ra ôm lấy một đứa trẻ, vốn dĩ đứa nhỏ kia cũng không có giãy giụa, nhưng đột nhiên mấy người lớn từ bốn phía lao ra ngăn cản, mà đối phương cũng không phải tới có một mình, đôi bên nổ ra xung đột.
Một bên lấy ra vũ khí sắc bén để hại người, bên kia lại không đánh gì cả, bắn vài phát súng để uy hiếp đối phương, đánh đối phương một trận, cướp đứa trẻ, bỏ chạy.
Sau đó cảnh sát đã đến, khống chế những kẻ buôn người đó, họ cũng tìm thấy một nhóm trẻ em bị lừa bán, nhưng những kẻ gây chuyện lại không để lại dấu vết gì.
“Tôi cảm thấy, có thể là có người ở trên đường đột nhiên thấy đứa trẻ nhà mình lúc trước mất tích, muốn cướp về, nhưng biết một người đấu không lại, cho nên tìm thêm vài người đến gây chuyện, sau đó báo cảnh sát, kiểu chiến đấu chống lại thế lực đen tối này, không chuẩn bị trước không được”.
"Mày có thể kêu mấy người tới bắn mày sao? Mày có lai lịch gì?" Mấy người sau khi trở về cửa hàng, nói chuyện lung tung, "Rõ ràng là hôm nay đen* ăn đen."
(*)黑 - đen: giống kiểu xã hội đen vậy á.
"Tại sao đen lại ăn đen? Để giành lấy địa bàn ăn xin? Hơn nữa, ngươi không nghe nói sao, một đứa trẻ bị đưa đi."
"...Nó thực sự rất bí ẩn."
Đi làm là không thể nào, trung tâm mua sắm đã bị phong tỏa, nhân viên cửa hàng đi rồi, sau giờ làm việc quản lý cửa hàng đi cùng với vợ con, Lâm Yêu Yêu có mức lương cao nhất, được yêu cầu ở lại trông cửa hàng, chờ cảnh sát nghe tin.
Thực sự là, năm mới không thuận lợi.
Sau khi cô gái nhỏ chắc chắn rằng lương hôm nay của mình sẽ không bị trừ đi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ, đứa trẻ mất tích là bọn Trình Du muốn cướp đi? Tại sao chú ấy lại cướp một đứa trẻ? Sao lần trước chú ấy lại xuất hiện ở đồn cảnh sát? Là đi báo cảnh sát con mình bị lừa bán?... Chú ấy có con sao?