Ánh mắt Trình Du khẽ biến, buông cô ra, khóe miệng vẫn treo nụ cười xấu xa nhưng nhạt nhẽo, anh lau miệng, xoay người tiếp tục tán gẫu với bọn họ.
Cừu Anh nhìn Lâm Yêu Yêu với ánh mắt kỳ lạ, đột nhiên cảm thấy cô thực sự rất thú vị.
Buổi tối khi về nhà, Lâm Yêu Yêu không chịu nổi nữa, cô nhất quyết muốn đi bộ về, Trình Du đưa những người đó lên xe rồi rời đi cùng cô, cô gái nhỏ cảm thấy tối nay không biết vì sao mình lại tùy hứng như thế, đi được nửa đường, Lâm Yêu Yêu giật nhẹ góc áo của anh nói: "Được rồi, em không cãi nhau với chú nữa, hôm nay em cố ý muốn làm cho chú khó xử, ai bảo chú suốt ngày bắt nạt em, chẳng qua là em đùa giỡn với chú thôi. Bây giờ chân của em hơi mỏi rồi, đôi giày này không vừa lắm, bọn mình gọi xe taxi đi."
Trình Du hút một hơi thuốc và nói, "Mười phút nữa chúng ta sẽ đến."
Cô gái nhỏ dừng lại, lần đầu tiên bị cự tuyệt, Lâm Yêu Yêu ngơ ra, cau mày nói: "Trình Du, chú đang cố ý trả thù em đúng không? Em thật sự rất mệt mỏi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Trình Du lại tự mình đi về phía trước.
Sắc mặt Lâm Yêu Yêu hơi đỏ lên, tính tình cũng nổi lên, tự mình đi đến ven đường bắt xe taxi.
Trình Du thật sự không thể nhịn cười khi nhìn thấy một chiếc taxi đậu trước mặt cô, chủ nghĩa đàn ông? Là chủ nghĩa cô gái nhỏ của Lâm Yêu Yêu mới đúng, một lúc sau cô cũng không thể đổi ý, anh đi lên đỡ cửa xe Lâm Yêu Yêu đang định đóng vào, nói: “May mà vào lúc này chú vẫn có thể trị em được, nếu không chú thật sự không còn chút mặt mũi nào, Lâm Yêu Yêu, em thật sự giỏi đó."
Cô gái nhỏ ngồi trong xe nóng hết cả mặt, lúc này cũng cảm thấy bản thân có chút không đúng, nhưng cũng không thể nói lý lẽ phân biệt đúng sai với Trình Du được, đành phải hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, xoa đôi chân mềm mại rồi nhẹ nhàng nói với anh: "Chân của em thật sự rất đau. Thật xin lỗi Trình Du. Thật xin lỗi. Là em, Lâm Yêu Yêu, thật sự xin lỗi chú. Như vậy có được không?"
“...”
Đánh một bạt tai rồi tặng một trái táo ngọt.
Xảo quyệt.
Nhưng quả táo này rất ngọt.
Trình Du híp mắt vào một lát, nhấc chân của Lâm Yêu Yêu lên nhìn, quả nhiên, thì ra cô không hề nói dối, gót chân bị giày cọ đến chảy máu, dây giày cũng đã nhuộm đỏ, thảo nào dáng vẻ của Lâm Yêu Yêu không thể đi được, đánh giá vết thương này xong, chính Trình Du cũng không nói lên lời chứ đừng nói là Lâm Yêu Yêu quá mỏng manh.
“Em không thể nói sớm hơn sao?” Anh tức giận nhìn vết thương.
"Lâm Yêu Yêu, chú nghĩ... " Trình Du híp mắt, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị một bàn tay che kín miệng.
Hai mắt cô gái nhỏ sáng ngời nhìn anh, theo bản năng trở nên có chút cảnh giác, ra hiệu cho anh chú ý tới tài xế phía trước, đừng nói chuyện không lựa lời ở nơi công cộng như vậy, những lời Trình Du vừa nói rất dễ khiến cho người ta liên tưởng.
Trình Du dứt khoát dùng một tay ôm Lâm Yêu Yêu vào trong ngực, vùi đầu vào cổ cô rồi cắn hai cái, hít sâu một hơi mới thả ra, bờ môi dán vào lỗ tai Lâm Yêu Yêu, khàn khàn nói với cô: "... Đêm hôm nay chú nhất định phải chơi chết em, chuẩn bị sẵn sàng cầu xin ông đây nhẹ một chút chưa?”
-
Hai ngày nữa sẽ có một lớp trại hè mẫu giáo, buổi chiều bảo mẫu sẽ đưa Trình Tử Đồng đến đó, trong thời gian đó đã gửi tin nhắn cho Trình Du, nên lúc này, ở trong nhà không có một người nào cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo mẫu là một người siêng năng, trước khi đi còn dọn dẹp phòng vệ sinh, giặt sạch quần áo và khăn trải giường rồi phơi khô, cả căn phòng đều có mùi nước xà phòng tươi mát, khi hai người bước vào, cơ thể của họ đã áp sát vào nhau, Lâm Yêu Yêu đang định thay giày ở gần tủ giày thì có một bàn tay chạm vào mông cô.
Cô gái nhỏ tức giận đến nỗi đỏ cả mặt, gạt tay anh sang một bên, ngẩng đầu nhìn Trình Du, cố nén sự run rẩy trong giọng nói: “Trình Du, hai ngày nay em ở lại Phan Dương là vì em vẫn chưa tiêu hóa được chuyện ở Đảo Tân, trong lòng em rất khổ sở, em sợ trở về để ba mẹ thấy nên em mới ở lại đây, chứ không phải là để làm chuyện này với chú, chú hiểu chưa!! Nếu chú không muốn thu nhận em thì em sẽ đi!!!”
Trình Du híp mắt nhìn cô, trước khi về nhà anh đã dập điếu thuốc rồi, phía dưới cũng đã trướng lên, Trình Du cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “... Ồ."
... Ồ?
Cô gái nhỏ nản lòng trước thái độ mềm mỏng của anh, nhưng Trình Du ồ cái gì?
Muốn thật sự hiểu xem anh cứng cái gì à?
Trong nháy mắt khi nhìn thấy đũng quần phồng lên, cô gái nhỏ càng tức giận hơn, đôi mắt cảnh giác nhìn anh, cực kỳ sợ mình trở nên vô dụng, Trình Du còn đang cởi quần và áo sơ mi của anh ra, cô gái nhỏ sửng sốt, khoảnh khắc nhìn thấy bộ ngực màu lúa mạch của Trình Du, Lâm Yêu Yêu đã ngơ ngác, cô nhanh chóng quay đi với khuôn mặt đỏ bừng, anh thực sự có cơ bụng.
“Hình như hành động sờ mông và xem ngực cũng giống nhau, có phải em cũng nên tự giác một chút đừng nhìn chú không.” Trình Du híp mắt hỏi cô.
“Chú muốn cởi quần đây, Lâm Yêu Yêu, bây giờ em đi vào trong được không?” Thấy cô không có phản ứng, anh lại nói.
Lâm Yêu Yêu tức chết rồi.
Cô lại bị Trình Du làm cho tức chết rồi.
Lâm Yêu Yêu dứt khoát nhào thẳng lên, giống như một con gà chọi, chống hai tay lên hông anh, ngẩng đầu đỏ mặt nói với Trình Du: “Chú nói chú không có suy nghĩ, vậy có bản lĩnh thì chú đừng cương!”
Người đàn ông cười lớn.
Lồng ngực bị tiếng cười làm cho rung lên, thật sự rất khó có thể kiềm chế, qua một lúc lâu Trình Du mới ngừng cười, ném chiếc áo sơ mi xuống đất, bế cô gái trước mặt lên, mặc kệ sự chống cự của Lâm Yêu Yêu, lột thẳng cái quần lót ở dưới váy của cô xuống, bàn tay trực tiếp chạm vào nơi riêng tư của Lâm Yêu Yêu một cách thô bạo.
Nghe thấy tiếng kêu êm ái cùng lời đe dọa vô cùng hoảng loạn của cô, anh khẽ cắn ngón tay đang bối rối của Lâm Yêu Yêu, mơ hồ nói: "Em nói không có suy nghĩ... Vậy thì em đừng ướt..."
Trong cái khe nhỏ hẹp của cô, mật hoa nhớp nháp nóng hổi đã chảy đầy ra rồi, chiếc quần lót mỏng manh khó có thể che được, dính vào hai bên đùi, bàn tay Trình Du không tốn sức đã sờ soạng được, bôi lên da thịt non nớt và cúc hoa của cô.
Mặt cô gái đỏ bừng, không có tư cách cãi lại anh, đành phải kiếm cớ quát: “Chú còn chưa rửa tay!!!”
Trình Du lại cười ha hả, thả ngón tay đặt giữa đầu lưỡi của mình ra, thấp giọng nói: “Ừ, chú còn chưa đánh răng, hôm nay nếu em không thích phòng tắm, chúng ta có thể ra ban công, nhà kho, phòng đồ chơi hoặc phòng khách đều được, nhưng với chủ nghĩa đàn ông của chú, dùng tư thế nào và bao lâu nên tùy thuộc vào chú, Lâm Yêu Yêu, em nói có đúng không?”
“Trước tiên chú có thể đưa em đi rửa tay được không?” Cô gái nhỏ cảm thấy trong cuộc đời này, mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy, nên cô giả vờ bình tĩnh và thương lượng với anh.
“Cho em đi rửa tay, em khóa cửa lại thì chú tìm ai?”
Trình Du cười như con sói cái đuôi to, lần này anh đã biết Lâm Yêu Yêu là người có mồm mép lanh lợi, Trình Du ôm cái mông nhỏ của cô không buông tay, nói: "Yêu Yêu, vu khống người ta đều phải trả giá lớn, đặc biệt là chú, Trình Du, là một tên khốn nạn, bị vu khống thì chú phải làm được..." Anh dừng lại, dán vào tai cô, gằn từng chữ một, "Hôm nay ông đây phải chơi em đến mức em muốn nói cũng không được.”