Hôm nay Bạch Hán Anh lại đến đơn vị làm thêm giờ, khi đi ngang qua tầng dưới, ông ấy nghe thấy tiếng chửi bới, còn có cả tiếng ném đồ đạc. Ông ấy nghĩ thầm, vợ chồng bác sĩ Lâm bình thường rất tình cảm, hôm nay lại xảy ra chuyện gì vậy.
Ông ấy do dự một lát rồi tiến lên gõ cửa, cánh cửa mở ra, mẹ Lâm đang ngồi trên sô pha lau nước mắt, vẻ mặt bác sĩ Lâm tức giận, còn cô gái ăn mặc chỉnh tề đang đứng đó, quay lưng về phía ông ấy, sống lưng thẳng tắp.
"Hán Anh, có chuyện gì không?"
"À, tấm che mưa của nhà tôi có một lớp dầu, anh thử kiểm tra xem máy hút mùi nhà anh có vấn đề gì không." Bạch Hán Anh nhìn bên trong thấy có mấy chiếc cốc và phích nước bị vỡ, nói: "Anh đang mắng đứa trẻ không hiểu chuyện à, hãy mắng ít thôi, trẻ con cũng cần phải giữ thể diện."
"Tôi biết rồi." Lâm Tử Sinh cũng không muốn giải thích với Bạch Hán Anh, ông đóng cửa lại với vẻ mặt u ám, nói: "Có thời gian chúng tôi sẽ xem lại cái máy hút mùi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cánh cửa được đóng lại.
Ở bên này, chiếc váy sơ mi trên người Lâm Yêu Yêu đã bị ướt một mảng lớn, là do cốc trà rơi vào người cô. Cô nắm chặt tay, trên má trái còn hằn rõ dấu tay đỏ rực.
Lâm Tử Sinh đóng cửa lại và hỏi: "Hai người đã đến mức nào rồi? Có phải cậu ấy đã dụ dỗ con trước không?"
“Lâm Yêu Yêu, con đã bị cậu ta tẩy con mẹ nó não rồi, con có thực sự hiểu Trình Du không?”
Từ nhỏ đến lớn cô bé chưa bao giờ bị ba mẹ đánh đòn, đây là lần đầu tiên cô bị tát vào mặt, cô quay đầu lại nói: "Ai cặp kè với ai thì sao ạ? Đến mức nào thì sao ạ? Con có phải là trẻ vị thành niên không? Con bị cưỡng ép mà đầu óc không biết gì sao? Con bị thiểu năng trí tuệ không có năng lực hành vi dân sự sao? Con đã lớn như vậy rồi nhưng không thể làm trái tính toán của hai người sao? Cho dù là ba mẹ thì hai người có thấy như vậy là can thiệp quá sâu không?"
"Can thiệp quá sâu? Con có bản lĩnh thì đừng ăn uống đồ của ba mẹ, cũng đừng lấy tiền của ba mẹ đi ra ngoài học nữa, còn chưa đủ lông đủ cánh mà đã muốn ra ngoài bay lượn, con có bản lĩnh đó sao?"
Mẹ Lâm tức giận đến mức lại đánh rơi một chiếc cốc khác, sắc mặt tái nhợt nói với cô.
Lâm Yêu Yêu tức giận cười nói: "Nếu là như vậy, mẹ có thể nói cho con biết liệu gia đình chúng ta có phải một gia đình cổ hủ? Bởi vì con là con nên hai người có quyền quyết định mọi thứ. Vậy khi hai người điền vào tờ đơn lại hỏi nguyện vọng của con làm gì? Lúc ăn cơm sao lại hỏi con muốn ăn gì, không phải con không có quyền quyết định sao?”
"Con không muốn bị kiểm soát? Con chê ba mẹ đã dạy bảo con quá nhiều sao?"
Lâm Tử Sinh thực sự tức giận, ông cầm túi xách và điện thoại di động của cô ném ra ngoài cửa, nói: "Vậy thì cút ra ngoài, muốn đi đâu thì đi, muốn gặp ai thì gặp, cút ngay."
Cô gái nhỏ nhất thời không nói lên lời.
Cô không muốn cãi nhau đến mức như thế này, nhưng cả hai người này đều không có người nào muốn nghe cô giải thích, hiện giờ ba còn đuổi thẳng cô đi.
Mẹ Lâm nháy mắt với bố Lâm, chỉ là muốn dạy dỗ con gái chứ sao có thể đuổi cô đi được.
Lâm Tử Sinh thật sự tức giận, sắc mặt tái nhợt nói: "Đừng có nhìn mẹ con, con muốn tự do thì cút luôn đi, nhanh lên, nếu không đứng trách ba đạp con ra ngoài."
Mẹ Lâm vội vàng nói: “Con đừng nghe ba con nói, ông ấy chỉ muốn nói là con đang không biết tự bảo vệ mình. Trình Du đâu phải là người tốt đẹp gì, sao con có thể sống phóng đãng với cậu ta được. Nếu con nói là con bị ép buộc thì ba mẹ sẽ làm chủ cho con."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Yêu Yêu cảm thấy bị sỉ nhục, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Không. Con rất tỉnh táo. Con tình nguyện."
Vốn dĩ trước đó Lâm Yêu Yêu không cảm thấy kiên định với tâm nguyện này như vậy, nhưng khi bị ba mẹ một mặt thì thúc ép, mặt khác lại ngăn cản khiến cô cũng không biết là thời kỳ nổi loạn của mình chưa qua hay là như thế nào mà buột miệng nói ra.
Mẹ Lâm sa sầm cả mặt.
Lâm Tử Sinh mỉm cười: "Hãy nhìn xem bà dạy con gái giỏi chưa, rất có bản lĩnh, từ nói dối đến lừa gạt đều có thể học được. Bà có còn là một giáo viên nữa không, còn không thể dạy được con gái của mình, chúng ta về lò nấu lại đi thôi."
Ông đang xúc phạm ai vậy?
Da mặt con gái vốn mỏng, Lâm Yêu Yêu nghe thấy điều này thì lập tức tức giận, cô không tranh cãi nữa, đi rửa mặt, lấy điện thoại di động và túi xách, mang theo bộ sạc và rời đi.
"Lâm Yêu Yêu, đi rồi thì đừng quay trở lại."
Viên Bội Hoa không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, bà đau lòng hét lên với cánh cửa đang mở. Mọi người trong hành lang đều có thể nghe thấy tiếng người nhà họ cãi vã nhưng bà cũng không quan tâm nữa. Con gái bà quá tự do phóng khoáng, không muốn chịu bất kỳ uất ức nào, tính cách này bà tuyệt đối không thể chiều theo được.
Cô gái nhỏ tức giận đến mức thở hồng hộc, cô quay đầu lạnh lùng nói: "Con có thể nói tiếng người, chỉ là tiếng người không có nghĩa là dễ nghe, không giống như ba mẹ lớn như vậy rồi nhưng mà không nói chuyện được, mở miệng ra là nhục mạ người khác. Chờ đến khi hai người bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện. Con có chân có tay sẽ không đến nỗi chết đói, không được đi học thì thôi không học nữa, không được về nhà thì thôi không về nhà nữa, con có thể chết sao?"
Cô tức giận đến mức đập chiếc cặp sách của mình vào cửa, quay đầu bỏ đi.
Lâm Yêu Yêu cực kỳ tức giận, cơn tức giận này gần như khiến cô nổ tung, cô có thể hiểu được tại sao ba mẹ mình lại phản ứng quyết liệt như vậy, nhưng sau đó có phải nên bình tĩnh lại một chút không. Chuyện này làm gì có đúng hay sai, bây giờ là thời đại nào rồi, còn tát cô bắt cô nhận sai, liệu cô có phải viết bản kiểm điểm rồi đọc dưới cột cờ không?
Lâm Yêu Yêu nhớ rõ ràng rằng trước khi đi, Lâm Tử Sinh không thèm quan tâm, mẹ Lâm thì hận không thể rèn sắt thành thép, cô thực sự không muốn nói chuyện với họ nữa.