Hôm nay lập thu, trời tiếp tục mưa.
Tiếng mưa rơi tí ta tí tách nghe rất phiền muộn.
Lâm Yêu Yêu đi ra ngoài không mang theo ô cũng không muốn quay về lấy. Trình Du về lại Phan Dương rồi, hình như còn công chuyện gì đó. Cô cũng không muốn hễ gặp một chút chuyện là lại đi tìm anh. Cô vào một quán cà phê ngồi tới tận trưa, trong lòng rất chua xót, cô vẫn còn mang theo người mười lăm triệu tiền đặt cọc chụp ảnh lúc trước, không đến nỗi phải chết đói nhưng cô cũng không muốn chơi trò bỏ nhà ra đi.
Tại sao ba mẹ lại không thể bình tĩnh trò chuyện với cô chứ?
Khách sạn ở trong thị trận không mấy an toàn. Lâm Yêu Yêu chọn khách sạn đắt nhất, mỗi ngày tốn hơn ba trăm ngàn, nghiên cứu khóa cửa một chút, qua cửa hàng kim khí mua một cái khóa thật lớn về khóa lại, như vậy mới an toàn tuyệt đối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Cô gái nhỏ thu xếp xong xuôi đi xuống ăn trưa, một bữa toàn các món đơn giản làm từ bột mì. Cô nhắn cho Trình Du một dấu chấm, Trình Du không trả lời.
Cô gái nhỏ gọi điện cho cô bạn thân Lục Thi Vũ.
“Lâm Yêu Yêu, sao cậu còn có mặt mũi bỏ nhà ra đi vậy, nếu là mẹ tớ thì đã đánh chết tớ từ lâu rồi! Cậu thích gì ở Trình Du mà yêu đương với anh ta vậy? Thích… Phải, đúng là anh ta đẹp trai thật, vóc dáng các thứ không thua gì nam chính phim thần tượng. Thế nhưng anh ta là tội phạm giết người đó, cậu có biết không vậy? Sao cậu lại yêu đương mù quáng như thế?”
Lục Thi Vũ nghe xong mắng xối xả.
“Không phải vậy. Mọi người không hiểu rồi. Trình Du không phải đơn thuần là tội phạm giết người đâu.”
“Ai nói với cậu? Anh ta nói với cậu à?” Lục Thi Vũ thấy sốt ruột thay: “Cậu còn bảo cậu không bị tẩy não à? Như cậu bây giờ chính là bị tẩy não đấy cậu biết không? Cậu từng xem phim chưa? Các cô gái trẻ bị lừa trông như thế nào thì bây giờ trông cậu y như vậy đó, cậu có biết không?”
Lâm Yêu Yêu tức giận tới độ muốn nghỉ chơi với cô ấy.
Lục Thi Vũ thấy cô không nói gì thì nói tiếp: “Người lớn biết nhiều hơn chúng ta nhiều. Mặc dù người lớn rất phiền phức, giáo điều cứng nhắc nhưng dù sao cũng không ngây thơ như chúng ta. Hiện giờ cậu nghĩ là có thể mọi chuyện Trình Du làm đều có nguyên nhân bất khả kháng, có thể là một lần lầm lỡ, hoàn toàn không đáng trách. Nhưng dưới góc nhìn của cha mẹ, những người chăm bẵm cậu từ bữa ăn giấc ngủ nuôi cậu lớn khôn, cậu có rất nhiều lựa chọn khác, không thể chọn một người như vậy. Trình Du đáng thương, chẳng lẽ cậu thì không đáng thương hay sao?”
Cô gái nhỏ thấy cay xè đôi mắt, cô dụi mắt, đáp: “Tớ biết rồi.”
“Tớ hiểu tất cả những gì cậu nói nhưng có nhiều điều cậu không biết. Trình Du từng cứu tớ, cũng không hề đề phòng tớ, tớ không có cách nào giải thích cho cậu hiểu, thôi cậu cứ coi như là tớ bị tẩy não đi, tớ rất tin tưởng anh ấy.”
Lục Thi Vũ thở dài.
Sau này cô ấy nhất định sẽ không sinh con gái, thật mệt mỏi.
“Lâm Yêu Yêu, tớ hỏi cậu, quê Trình Du ở đâu, số căn cước công dân là bao nhiêu, gia đình có những ai, từng học ở trường nào, học bạ lưu ở đâu, có manh mối nào để lần ra không, cậu có biết không?”
Ngoài trời đổ mưa, giọng Lục Thi Vũ như vang lên từ ngoài không gian.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt trong veo của cô mở to mang theo đôi chút bối rối, mắt đảo qua đảo lại một lúc lâu, sắc mặt dần tái đi, ngồi dậy.
Lục Thi Vũ nói: “Cậu hiểu vì sao tớ hỏi cậu như vậy chứ? Nếu như Trình Du chỉ là một tên gạ tình, một ngày nào đó anh ta biến mất thì cậu hoàn toàn không thể tìm ra anh ta, người này sẽ như chưa từng tồn tại, ba mẹ cậu không chê xuất thân của anh ta không tốt hay lý lịch có tì vết, mà là sợ cậu chịu ấm ức, cậu có hiểu không? Những điều tớ vừa hỏi cậu có biết rõ không?”
“...” Cô không biết.
Cô từng nghĩ tới chuyện xem căn cước công dân của Trình Du nhưng cô chưa xem. Thoáng chốc, trong lòng cô bỗng hơi hoảng hốt. Bên ngoài, trời tối dần, cô cảm thấy rất thiếu an toàn, lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn trong khách sạn.
Phải.
Cô hoàn toàn không biết gì về Trình Du.
Anh quá thần bí.
Câu trả lời của anh cũng lập lờ nước đôi.
Rốt cuộc anh là ai??
“...”
Lâm Yêu Yêu đi dạo đêm ngoài phố phường một vòng, cô không biết làm thế nào trở về nói chuyện với ba mẹ, cô sợ về nhà sẽ bị mắng chửi nhục nhã nên định ở lại khách sạn một đêm, chờ ba mẹ hết giận mới về. Cho dù Trình Du thật sự có vấn đề, hiện tại cô cũng chưa chịu thiệt thòi gì. Lục Thi Vũ nói rất đúng, giận ai thì giận chứ không thể giận ba mẹ, cô cần phải có thái độ mềm mỏng hơn, về nhà nhận lỗi trước để xoa dịu cảm xúc của ba mẹ trước đã.
Ba mẹ có làm gì sai đâu.
Cô đúng là không hiểu chuyện.
Nửa đêm, tiếng mưa rơi vẫn tiếp tục ầm ĩ, Lâm Yêu Yêu nhắn tiếp cho Trình Du một tin nữa, không thấy trả lời, cô bèn gọi điện, điện thoại kêu “tút tút tút tút”, không có ai nghe máy.
“Trình Du, chú đừng lừa em.” Cô gái nhỏ lau nước mắt, quá nửa đêm mới ngủ, nỉ non nói: “Nếu chú lừa em, cả đời này em sẽ không để ý tới chú nữa.”
Mưa thu rả rích.
Trong bóng đêm, máu chảy xuống từng giọt từng giọt, nhỏ xuống màn hình điện thoại hết sáng lại tắt ghi chú “Cô gái nhỏ của tôi”. Giữa màn đêm cô quạnh, chiếc điện thoại bỗng bị ai đó giẫm lên, ánh sáng tắt ngấm, không còn sáng lên lại nữa.