Ngày nào hàng xóm cũng muốn "thịt" tôi

Ba ngày sau, Phó Kiên tìm được thêm manh mối mới về vụ án này.
Từ hôm sau khi từ tòa nhà ấy về, mới đầu các cảnh sát rất phấn khởi vì cuối cùng cũng có việc để làm, Phó Kiên cũng vậy. Nhưng sau khi điều tra chưa đầy một ngày, người nào người nấy đều ỉu xìu, quan hệ xã hội của hai nạn nhân rất đơn giản. Một người là bác sĩ, một người là giáo viên, trường học và bệnh viện chỉ cách nhau khoảng một cây số. Hằng ngày, hai người cũng chỉ thường hoạt động trong vòng bán kính chưa tới năm cây số.
Hầu hết họ hàng sống ở nông thôn, chỉ có vài người sống ở thành phố, ngoài ra không có gì khác.
Không có kẻ thù.
Cô con gái duy nhất vừa mới học hết đại học năm nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàn toàn không có bất kỳ manh mối gì.
Rốt cuộc hung thủ là ai, vì sao giết người, họ hoàn toàn không nghĩ ra nổi.
Hơn nữa thân phận của hung thủ cũng khá kỳ lạ, có vẻ như đó là sát thủ chuyên nghiệp. Ra tay sạch sẽ như vậy, Phó Kiên chỉ mới nhìn thấy trong tiểu thuyết và phim truyền hình. Thủ pháp gây án gọn gàng, linh hoạt, không chút do dự giống như một cỗ máy. Nếu không, người bình thường không thể giết người chính xác, lưu loát, không hề gặp chút rào cản tâm lý nào như vậy.
Hiện trường không có dấu vết ADN.
Tình trạng tinh thần của cô con gái duy nhất không được ổn định, mấy ngày nay cô còn đang ở quê lo tổ chức tang lễ.
“Yêu Yêu Đào Chi” gửi lời mời kết bạn với bạn.
Lúc nhìn thấy thông báo này, Phó Kiên quen tay định bỏ qua nhưng đột nhiên anh ấy lại cảm thấy hai chữ Yêu Yêu này rất quen mắt. Phó Kiên lập tức bấm đồng ý, nhìn thấy vòng bạn bè của đối phương bị xóa sạch, bài mới nhất được đăng cách đây một ngày có hình một lá cờ trắng viết to ba chữ “Lâm Yêu Yêu”.
Đúng là điềm gở.
Làm vậy chẳng phải là rủa mình chết hay sao?
Có lẽ anh ấy nên giới thiệu bác sĩ tâm lý cho cô.
Phó Kiên định gửi tin nhắn cho cô nhưng bất ngờ cô lại gọi cho anh ấy.
“Cảnh sát Phó phải không ạ?” Giọng của cô gái trẻ khàn khàn như thể khóc quá nhiều bị mất tiếng, giọng mũi rất nặng, ngữ điệu lại lạnh giá xa cách, hỏi đầy kiên định và rõ ràng.
Phó Kiên sững sờ: “Anh là Phó Kiên.”
“Anh đem theo tất cả dụng cụ thu thập chứng cứ tới nhà em nhé.”
Trong lòng Phó Kiên căng thẳng: “Em có manh mối gì muốn tố giác à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em cần anh giúp.”
Cô gái nhỏ thở hắt ra một hơi, nói với anh ấy bằng đôi mắt trong veo.
-
Phó Kiên đứng trước cửa nhà.
Lâm Yêu Yêu tới không sớm cũng không muộn, gần như là vừa vưa đúng giờ. Chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, giờ đây cô gái trẻ cảm thấy lạ lẫm khi trở về nhà mình. Cô nghĩ đi nghĩ lại xem rốt cuộc chuyện bắt đầu bất thường từ giây phút nào. Hôm trước, cô đã cầm điện thoại tới quầy điện thoại hỏi xem số điện thoại trước đây của Trình Du là số ở đâu nhưng người ta nói số của anh là số điện thoại giả, chặn truy vết, không thể điều tra ra được thân phận và số điện thoại thật của anh.
Tuyệt thật.
Biến mất không còn dấu vết.
Trước đây, Lâm Yêu Yêu không muốn gặp cảnh sát là vì sợ liên lụy đến Trình Du. Lúc đưa cha mẹ tới nhà tang lễ, cô mới quyết định phải điều tra rõ ràng. Cô buộc phải tự mình thay quần áo cho cha mẹ, nhìn thấy thi thể đã bắt đầu có mùi, những vết thương rách nát và khuôn mặt rất đỗi quen thuộc của ba mẹ. Nhiều lần, cô đã cảm thấy suy sụp.
Cô hối hận vì sự ngu xuẩn của mình, cô yêu cầu bạn tốt trông chừng cô, đừng để cô tuỳ tiện tìm tới cái chết.
Oan khuất chưa giải, sao cô dám chết.
Trên đầu cô thắt một chiếc khăn trắng, trên người vẫn còn mặc đồ tang, thời tiết đang đầu thu nhưng mặt cô nóng toát mồ hôi, cô thấy Phó Kiên đã tới bèn gật đầu với anh ấy, chìa tay ra: “Đưa cho em.”
“?”
“Túi bọc giày.”
“...”
Phó Kiên đưa bao tay, bao chân cho cô, liếc nhìn cô một cái, cảm thấy cô đúng là chuyên nghiệp, anh ấy đang định đi vào nhà thì cô lại mở cửa căn nhà đối diện.
Mấy ngày rồi không bước vào căn nhà này, lúc đi vào đây, cô bất giác đi về phía bên phải, Phó Kiên cũng đi theo cô. Sau mấy ngày, nền nhà đã khô hẳn. Phó Kiên nhìn trái nhìn phải không nhận ra có gì bất thường, anh ấy hỏi: “Căn nhà đối diện nhà em có vấn đề gì vậy? Ai ở chỗ này?”
“Tìm được người này, anh sẽ tìm ra được hung thủ.”
Cô gái nhỏ nói một câu dụ Phó Kiên rồi chỉ xuống nền nhà: “Ngoài ban công có một chiếc bình phun, anh lấy chút nước xịt vào đây là thấy.”
Phó Kiên thực sự không thích cảm giác bị người khác chỉ huy nhưng vẫn bất giác làm theo. Sau khi xịt nước vài lần, anh ấy phát hiện ra chiếc bình này phun ra những giọt nước rất nhỏ, phun xong, dấu chân hôm trời mưa hiện ra toàn bộ.
“Những dấu chân này giống hệt những dấu chân ở cửa ra vào nhà em, những người đó tới căn nhà này tìm người này nhưng không tìm thấy nên mới sang nhà em. Không phải các anh suy đoán là bọn họ gõ cửa vào nhà sao? Phải, cha mẹ em không biết chuyện này nên mở cửa cho bọn họ.”
Đôi mắt của cô gái nhỏ nhìn về phía Phó Kiên, cô nói: “Em thấy anh rất trẻ, có vẻ giống một cảnh sát có khao khát muốn làm nên sự nghiệp, anh có thể giúp em không? Ba mẹ em chưa từng làm bất kỳ chuyện xấu gì vậy mà lại bị chết thảm, còn phải chịu nhiều uẩn khúc như vậy, chắc chắn không thể nhắm mắt, cuộc đời em chỉ vừa mới bắt đầu, cuối cùng lại bị hủy hoại như vậy, nếu không làm rõ được chuyện này, em không thể cam lòng. Em nhất định phải tìm ra người đó, tìm ra đáp án mà mình muốn.”
Phó Kiên nhíu mày.
Anh vừa làm việc, chụp ảnh, thu thập chứng cứ, vừa trầm giọng, bảo Lâm Yêu Yêu: “Yêu Yêu, anh gọi em như vậy được không? Phá án là chuyện của cảnh sát, mỗi người chỉ cần chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình là được rồi. Em không thấy tin nhắn cuối cùng mẹ em gửi cho em sao? Ý bà là muốn em bình an, vui vẻ sống tiếp phần đời còn lại. Bọn anh nhất định sẽ cố gắng hết sức tìm ra hung thủ nhưng đây không nên là mục tiêu của cuộc đời em sau này.”
Cô gái nhỏ cong môi cười trào phúng.
Cô ôm vai nhìn anh ấy: “Người chết có phải ba mẹ anh đâu, anh nói sao chẳng được.”
Phó Kiên: “...”
“Đúng rồi, vừa rồi em nói em sẽ tìm ra anh ta, em quen biết anh ta à? Chuyện này có liên quan với anh ta sao? Em có thể cung cấp manh mối có liên quan với anh ta được không?”
“Anh không đảm bảo có thể giúp em phá án, em cho anh biết để làm gì?” Cô gái nhỏ cười lạnh một tiếng: “Biết trước anh vô dụng như vậy, em đã đi gặp đội trưởng Thẩm của bọn anh rồi, lát em còn phải về khóc tang nữa, anh đúng là làm lãng phí thời gian của em.”
Phó Kiên: “...”
Anh ấy gọi điện thoại cho đồng nghiệp gọi họ tới đây rồi lại nói với cô: “Em không nói thì bọn anh cũng vẫn có thể tìm được thông tin của người này.”
“Cảnh sát bọn anh cũng chỉ đi làm vì đi làm vậy thôi chứ cũng chẳng phải vì vụ án, đáng ra em phải biết sớm hơn mới phải.”
Ở huyện lỵ nhỏ không có những cảnh sát sôi sục nhiệt huyết như trong phim truyền hình, cả đời họ chỉ mong làm sao để an cư lạc nghiệp, không có khát vọng gì lớn lao, đáng ra cô phải biết từ trước mới phải, huyện Lợi là một chiếc lồng giam, không gì có thể thoát ra được.
Lâm Yêu Yêu đạp xe từ quê lên rồi lại đội trời nắng chang chang đạp xe trở về.
Ngày hôm sau.
Thi thể không thể để lâu hơn được nữa, ba Lâm mẹ Lâm được đưa đi chôn cất.
Cả đám họ hàng đứng bàn tán nói ba Lâm không biết nghĩ, chỉ sinh một đứa con gái rồi thương vợ nên không sinh tiếp nữa. Giờ chết trẻ như thế, không có ai đập chậu (1) cho. Người nhà vốn nói để anh họ đập chậu giúp nhưng Lâm Yêu Yêu giành lấy, đường hoàng đi tới đằng trước đoàn người.
Người nông thôn đều khó chịu khi thấy cảnh này, ông bà tức xanh mặt, Lâm Yêu Yêu mặc kệ.
Ai cướp đồ trong tay cô, cô sẽ nhào tới cắn chết người đó như chó dại.
Mấy ngày tổ chức tang lễ, Lâm Yêu Yêu gầy đi rất nhiều, vốn chỉ hơn bốn mươi cân, giờ thậm chí còn không được nổi bốn mươi cân.
Năm ngày sau, Phó Kiên gọi tới.
“Lâm Yêu Yêu phải không?” Anh ấy nói năng không lưu loát, thoáng dừng lại một chút rồi nói: “Ừm... Anh rất muốn điều tra vụ án này nhưng anh cần em giúp đỡ. Thực ra, không chỉ mình anh, trên sở cũng có một số người cần sự trợ giúp của em. Họ đã điều tra Trình Du nhưng thông tin họ điều tra được chỉ có hạn. Lần trước em nói em có thể giúp tìm ra anh ta, anh… Ừm, em có tiện tới Phan Dương một chuyến không?”
Chú thích:
(1) Đập chậu: là một phong tục tang lễ quan trọng, ngày nay chỉ còn phổ biến ở nông thôn miền Bắc Trung Quốc. Khi quan tài được nhấc lên (để di quan), chiếc chậu (thường bằng gốm) được dùng để đốt vàng mã sẽ được đập nát, mục đích là để “mong người sống bớt đau buồn, cố gắng sống thật tốt”. Việc đập chậu do con trai trưởng làm, nếu không có con trai trưởng thì cháu trai đích tôn làm, nếu cả con trai trưởng lẫn cháu đích tôn đều không còn thì con trai thứ làm, nếu nhà không có con trai thì cháu trai trong họ hoặc con rể làm thay. Người được giao đập chậu sẽ đóng vai trò như “con trai ruột”, theo lệ cũ sẽ được hưởng phần lớn tài sản của người mất.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui