Cô gái nhỏ chuyển điện thoại sang tay khác, cô đang ở trong ngân hàng làm một số thủ tục tài chính.
“Phan Dương?”
Bờ môi khô nẻ của cô mấp máy, cô nhẩm đọc tên thành phố này, khóe môi lạnh nhạt cong lên rồi lại hạ xuống, cô xoay cây bút đang cầm trong tay, khàn khàn nói: “Được. Vừa hay em cũng có chút chuyện phải tới Phan Dương. Em biết các anh sẽ phải tìm em vì chuyện liên quan tới Trình Du nên đã chờ điện thoại của anh rất lâu rồi.”
Đôi mắt trong veo của cô gái trẻ ngước lên, bình tĩnh nhìn một góc nào đó rồi nở nụ cười: “Kể ra rất cảm ơn anh, cảnh sát Phó.”
Phó Kiên sợ cô nhận ra thái độ gấp gáp của mình nên nhanh chóng cúp máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở bên cạnh.
Bùi Trí Viễn chắp tay sau lưng cau mày nghe cuộc nói chuyện điện thoại, chỉ vào cháu ngoại của mình, một lúc lâu sau mới nói: “Cô gái này thông minh, chắc đã biết trước chuyện chúng ta cần cô ấy tiết lộ thông tin về Trình Du. Muốn phá vụ án giết người trước đó thì cần phải phá vụ án của ba mẹ cô ấy trước, cháu ơi là cháu, có chút chuyện nhỏ này cũng không làm nên hồn thì sao làm cảnh sát được đây.”
Phó Kiên là kiểu người tính tình hiền lành, hoàn toàn không biết che giấu, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, một lúc sau anh ấy mới nói: “Xin lỗi dượng.”
“Cháu mới vừa tốt nghiệp, dượng có thể trông chờ gì vào cháu chứ, lần trước cháu phạm lỗi cũng vậy, quá ngay thẳng, không biết vòng vo chút nào. Cháu phải theo sát vụ án này, nhất là theo sát Lâm Yêu Yêu. Nếu như cháu có thể bắt được Trình Du thì ghế của cháu trên sở cũng sẽ được đảm bảo, cháu hiểu chưa?”
Bùi Trí Viễn chỉ bảo cho anh ấy mấy câu, vỗ vai anh ấy rồi đi.
Phó Kiên sắp xếp lại công việc của mình ngày hôm nay. Hiện giờ anh ấy phải thừa nhận rằng cô gái tên là Lâm Yêu Yêu này khá giỏi mánh khóe, có điều… Thân phận của Trình Du không phải chỉ đơn giản là người từng đi tù mấy năm trước, tuy nhiên hồ sơ về vụ án trước đây của Trình Du được lưu ở sở, làm sao cô biết anh ấy có quan hệ với người trên sở?
Hôm về nhà phát hiện ra thi thể của ba mẹ, cô gái nhỏ quỳ dưới đất khóc xé gan đứt ruột.
Cô nghe thấy hai cảnh sát đứng bên cạnh nói chuyện.
“... Sao Phó Kiên chẳng làm gì cả vậy, anh ấy không hiểu là mình bị lưu đày xuống huyện nhỏ của chúng ta hay sao?”
“Cậu mới là người không hiểu đấy, dượng của anh ấy là người có quyền lực cao thứ nhì ở sở, sớm muộn gì cũng quay về thôi, cậu nghĩ anh ấy xuống đây để học hỏi thật đấy à? Cái huyện rách này có chó gì mà học, anh ấy chỉ đi nghỉ thôi, chờ người ở Phan Dương quên lỗi lầm anh ấy phạm phải là anh ấy sẽ quay về ngay, anh ấy chỉ cần ăn một bữa cơm với phó giám đốc sở, thuận miệng nói một câu là có lệnh thuyên chuyển nhân sự ngay, cậu lại dám quản lý cả Phó Kiên à.”
Lâm Yêu Yêu nghe vậy mới biết người cảnh sát trẻ tới xin quét QR của mình là người có ô tô.
Cô rưng rưng lệ đứng dậy, vội mở miệng run rẩy quét mã QR kia.
Trình Du.
Người này không phải người đàn ông duy nhất từng ra vào cơ thể trẻ trung của cô, không phải là ánh trăng sáng hay giọt máu muỗi, mà là một vết thương đau thấu tim, khắc vào xương, cả đời này cũng không thể lành lại được.
Cô không biết anh có lừa cô hay không. Cô chỉ biết rằng đời này Lâm Yêu Yêu sẽ không yêu ai khác nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
---
Một tháng sau.
Trong tòa nhà văn phòng của đại học Nam, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc trang phục thường ngày đi dọc theo hành lang, gõ cửa, nói với người ra mở cửa: “Xin chào, tôi tới lấy hồ sơ của Lâm Yêu Yêu, trước đó tôi có gọi điện liên lạc trước với anh rồi.”
Người có dáng dấp sinh viên kia cho anh ta vào, mở hồ sơ tài liệu để đối phương xóa thông tin trên hệ thống, sau đó đưa tài liệu giấy cho anh ta, tỏ ra đau buồn: “Cũng coi như là bạn học một năm của tôi, còn trẻ như vậy đã… Thật đáng tiếc.”
Tay của người đàn ông trẻ tuổi khựng lại, anh ta ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái rồi lại cụp mắt xuống: “Đúng vậy. Thật đáng tiếc.”
Anh ta lấy được tài liệu.
Trong máy vi tính, trong kho tài liệu chung của cả nước, hồ sơ liên quan đến người tên là Lâm Yêu Yêu nhanh chóng bị xóa đi, cuối cùng biến thành trạng thái “đã chết”. Kể từ nay, Lâm Yêu Yêu trở thành cát bụi tan đi theo gió, không còn ai hỏi đến.
---
Năm năm sau.
Thành phố Ly Thủy.
Nơi này là một thành phố phương nam cách thành phố Phan Dương ở phương Bắc hơn một ngàn cây số, có nhiều dân tộc thiểu số định cư, du lịch phát triển, sản phẩm nông nghiệp và các công trình vui chơi giải trí khá đa dạng, từng được bình chọn là một trong những thành phố đáng sống nhất cả nước.
Trong một góc khuôn viên của đại học Nam.
Trời chiều bóng ngả về tây, mấy sinh viên ngó nghiêng đi vào trong tòa nhà văn phòng, tìm tới văn phòng công tác chính trị sinh viên, gõ cửa hỏi: “Cô Lâm, bọn em vào được không?”
Một cô gái có bóng lưng dịu dàng ngồi trên ghế xoay sửa mấy chữ cuối của bản thảo, gõ xong thoải mái nói: “Vào đi.”
Mấy người sinh viên đi vào, trong số họ, một sinh viên nam nhìn chằm chằm cô bé ngồi trên ghế, phải, anh ta thích gọi đối phương là một cô bé. Mặc dù Lâm Yêu Yêu luôn ăn mặc theo kiểu trưởng thành nhưng anh ta luôn cảm thấy tận sâu trong lòng, thực ra cô là một cô bé có trái tim nhiệt tình như lửa. Lâm Yêu Yêu tắt máy tính, liếc mắt nhìn qua, anh ta vội cúi đầu xuống.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có một vài nội dung bình bầu của khóa cần có chữ ký của cô, ngoài ra còn có một số ảnh chụp tài liệu cần mở cửa văn phòng của ủy viên khóa…” Tổng thư ký hội sinh viên Lý Mật để tài liệu xuống trước mặt cô.
Lâm Yêu Yêu đọc vài lượt rồi cầm bút lên ký tên, lấy chìa khóa ra, nói: “Tám giờ cô về, trả lại cho cô trước giờ đó là được.”
“Dạ, cảm ơn cô Lâm.” Lý Mật hỏi thêm: “Sao cô Lâm về muộn vậy ạ? Lại phải tăng ca ạ?”
Lâm Yêu Yêu chớp mi.
Cô đóng ngăn kéo lại, xương vai đẹp hoàn hảo, sống lưng thẳng tắp, cô cười dịu dàng một tiếng, đáp: “Ủy viên khóa sắp hết nhiệm kỳ rồi, cô phải đi cửa sau với thư ký Đàm.”
??
Mấy người sinh viên ngẩn người trước câu nói nửa đùa nửa thật của cô, còn đang ngẩn người thì cô gái trước mặt đã cười gian, cầm áo khoác đứng dậy: “Cô để chìa khóa trên bàn nhé, cô đi trước đây.”
Lý Mật hoàn hồn: “Dạ.”
Người sinh viên nam đứng gần bàn làm việc nhất hoàn hồn, kinh ngạc nhìn bóng lưng Lâm Yêu Yêu một cái, đột nhiên gọi cô lại: “Cô Lâm, gần đây bọn em nhìn thấy trên mạng có một nữ vlogger rất giống cô, nickname là Yêu Yêu Đào Chi, xin hỏi có phải là cô không ạ? Trong khóa cũng có rất nhiều người đồn đó là cô, em chỉ muốn nhắc nhở một chút, đồng thời xác nhận lại với cô.”
Yêu Yêu Đào Chi.
Lâm Yêu Yêu vươn bàn tay ra khỏi tay áo, bóng lưng thoáng khựng lại, cô nhíu mày quay lại nhìn sinh viên nam kia, cười một tiếng, nói: “Sao lại phát hiện ra được vậy… Cô còn tưởng là mình giấu giếm giỏi lắm chứ, hiện tại, chỉ có mấy người bọn em biết thôi phải không? Chắc là sẽ càng ngày càng có nhiều người biết.”
“Chuyện này bắt đầu lan truyền từ khoảng tối qua, giờ thì,” sinh viên nam đó nhếch miệng, ánh mắt tỏ ý khiêu khích: “Chắc hẳn cả khoa đều đã biết rồi.”