Phó Kiên thoáng ngẩn người, kịp hoàn hồn khỏi ảo giác vừa rồi, đúng vậy, Lâm Yêu Yêu đã chết rồi.
Cô gái trước đây có thể yêu kiều thẹn thùng với anh ấy đã không còn nữa rồi. Cô gái hiện tại này mới là Lâm Yêu Yêu.
Cô ngồi bên ghế lái phụ, ngón tay mềm mại kẹp một điếu thuốc đưa lên miệng. Phó Kiên lãnh đạm nhíu mày đưa tay qua giật lấy điếu thuốc, lạnh nhạt nói: “Sao lại hút thuốc trong xe.”
Cô lạnh nhạt liếc nhìn anh ấy, không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Công việc của anh không thuận lợi à?”
Tự nhiên trút giận lên người cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Kiên tức nghẹn lời. Hôm nay anh ấy tới đây gặp Lâm Yêu Yêu đúng là vì chuyện công việc. Bình thường nếu dùng lý do khác, chắc chắn không thể hẹn được cô, câu trả lời của cô bao giờ cũng là “Có việc gì à?”. Đôi khi, Phó Kiên nghi ngờ không biết có phải mình chưa từng thổ lộ với cô hay không, hay là đã thổ lộ rồi nhưng cô quên mất. Không, rõ ràng là anh ấy đã thổ lộ rồi, cũng đã khuyên cô nhiều lần rồi, nhưng Lâm Yêu Yêu là một tảng đá không thể ủ ấm.
Năm năm.
Ngoại trừ chuyện vụ án của ba mẹ, cô không hề buồn nói chuyện với anh ấy thêm một câu, cũng không thèm đáp lại bất kỳ tình cảm nào trên đời này.
Phó Kiên từng mời bác sĩ tâm lý khám cho cô, cũng từng khuyên nhủ cô nhiều lần, lần nào Lâm Yêu Yêu cũng nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng Phó Kiên chọn không khuyên nhủ cô nữa. Hôm đó cô uống hơi quá chén, xòe ngón tay ra đếm, ngẩng đầu lên yếu ớt nói với anh ấy:
“Phó Kiên, anh có biết em đã vượt qua 1348 đêm kể từ ngày ba mẹ tôi đi như thế nào không? Mỗi đêm trước khi ngủ, em đều đặt tay lên trái tim mình nói với mẹ em rằng, mẹ ơi, con vẫn đang sống tiếp. Vì họ nên em mới không chết. Vì em không chết nên em nhất định phải làm gì đó để an ủi họ.”
Giấc mơ Lâm Yêu Yêu hay mơ thấy nhất là khi còn bé, tan học, cô bị lạc đường trên đường về nhà, dù làm thế nào cũng không tìm được đường về nhà, có rất nhiều chuyện ngăn cản cô, lần nào cô cũng nóng ruột đeo cặp sách ngồi xuống lề đường khóc òa lên, cứ thế khóc cho tới khi tỉnh lại.
Thỉnh thoảng cô cũng mơ thấy Trình Du.
Khuôn mặt của Trình Du trẻ mà lại già, anh luôn sờ mặt cô và nói, Yêu Yêu, em đừng sợ.
Em không sợ.
Em có thời gian cả đời để chờ chú.
Nhưng sao chú vẫn chưa xuất hiện.
... Chú chết rồi sao?
-
Liên quan tới chuyện có khả năng Trình Du đã chết, hai năm trước, Phó Kiên lại điều tra một manh mối khác rơi vào ngõ cụt, anh ấy nói với cô như vậy.
Ồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiều năm điều tra về chuyện của Trình Du giúp Lâm Yêu Yêu có thể chắp vá lại được quá trình trưởng thành của Trình Du.
Phải.
Rất thê thảm.
Một câu chuyện cực kỳ thảm khốc.
Ít nhất thì câu chuyện về cuộc đời anh kể từ khi anh dùng cái tên “Trình Du” này rất thê thảm.
Trước năm ba tuổi, không ai biết lai lịch của “Trình Du” là gì nhưng sau đó anh được một cặp vợ chồng họ Trình nhận nuôi. Họ đối xử với anh không tốt lắm, tình cảm cũng rất hờ hững. Họ kiếm sống nhờ nghề đi biển ở một thôn trấn nhỏ ven biển tên là Đảo Tân, cho nên có thể xem như Đảo Tân là quê hương của Trình Du. Năm mười ba tuổi, ba nuôi bỗng nhiên nói có một gánh xiếc tới đây, bảo anh đi với bọn họ, hằng tháng bọn họ sẽ cho nhà họ tiền. Trình Du đi xem thử, nói rằng gánh xiếc đó có vẻ không đàng hoàng nhưng hôm sau ba nuôi vẫn đưa anh tới đó.
Chủ gánh xiếc cũng là một cặp vợ chồng nuôi một nhóm người và động vật. Ngày đầu tiên Trình Du mười ba tuổi tới đó, anh cảm thấy rất bất an. Nửa đêm, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng vợ chồng nhà đó nói chuyện, bọn họ muốn khoét xương đầu gối của anh, lột móng tay móng chân của anh, đến lúc đó, một bé trai kháu khỉnh què quặt ngồi ở cửa gánh xiếc nhất định sẽ thu hút được rất nhiều người.
Cậu bé mười ba tuổi tỉnh táo nghe xong chuyện này, hôm sau anh chạy về kể chuyện này cho mẹ nuôi nghe, mẹ nuôi hờ hững liếc anh một cái rồi bảo làm gì có ai lại ác độc như thế, mau quay lại đi.
Trình Du nhìn mẹ một cái, xoay người bỏ đi. Hôm sau, nửa đêm, đôi vợ chồng kia bắt đầu mài dao, sau đó cậu bé mười ba tuổi khỏe mạnh trói họ lại.
Hai vợ chồng này đều là những kẻ từng trải, bọn họ không tin Trình Du dám làm gì mình, chờ bọn họ được cởi trói, bọn họ sẽ vẫn hành hạ anh, lần này bọn họ sẽ khoét mắt anh, đánh gãy nửa người từ eo trở xuống. Trình Du gọi điện cho mẹ nuôi ngay trước mặt họ, bảo bọn họ nói lại lần nữa, bọn họ nói lại thật nhưng mẹ nuôi nghe xong chỉ im lặng rồi cúp máy.
Đêm hôm đó, Trình Du dùng dao lột hết móng chân, móng tay, khoét xương bánh chè của hai người đó, hai người đó vẫn mạnh miệng, lạnh lùng nhìn anh, tuyên bố trừ phi bọn họ chết, nếu không bọn họ nhất định sẽ lấy mạng Trình Du.
Cậu bé mười ba tuổi cười nhạt, bổ nát sọ người chồng ngay trước mặt bà vợ.
Đó là lần đầu tiên Trình Du giết người. Sau này vụ án này trở thành một vụ án thảm khốc không phá được ở vùng ấy.
Sau đấy, anh không về nhà ba mẹ nuôi nữa mà biến mất. Phó Kiên và Lâm Yêu Yêu đi tìm gặp cặp vợ chồng đó. Mấy năm trước, người ba nuôi của anh đi biển bị cá ăn mất chân, đi đứng bất tiện, mẹ nuôi vẫn cứ hùng hổ nói uổng công nuôi Trình Du chục năm, cuối cùng anh lại chạy mất, đúng là loại sói phản bội.
Lâm Yêu Yêu nghe xong lạnh toát từ trong ra ngoài, nhanh chóng bỏ đi.
Sau đó là tới chuyện của Trình Nhiễm. Thân phận của Trình Nhiễm cũng được làm giả cùng lúc với Trình Du nhưng Trình Nhiễm may mắn hơn, gặp được một cặp ba mẹ nuôi rất tốt, sau khi Trình Nhiễm mất, ba mẹ nuôi còn đau lòng một thời gian, khi Trình Du muốn báo thù cho Trình Nhiễm, họ đã từng khuyên nhủ.
Đương nhiên là không khuyên được.
Họ cũng từng đi gặp Cừu Anh.
Lúc đó, Cừu Anh vừa mới rời khỏi một buổi trình diễn thời trang, anh ta mặc đồ tây đi giày da, khác hẳn so với lần ăn cơm với Lâm Yêu Yêu. Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Yêu Yêu khiến cô phải dời mắt nhìn đi chỗ khác, sau đó anh ta phủ nhận hoàn toàn chuyện mình quen biết Trình Du, Lâm Yêu Yêu cũng không có chứng cứ gì cả.
Sau này, khi gặp riêng, Cừu Anh cũng chỉ nhìn cô cười một tiếng, nói: “Trông cô em này quen mắt quá, có phải từng gặp ở đâu không nhỉ?”
Lâm Yêu Yêu cười lạnh.
Cô không biết họ đang bảo vệ cô hay bảo vệ Trình Du.
Không quan trọng.
Cô phải biết được hung thủ nên dù có phải đào sâu ba thước đất cô cũng phải tìm cho ra Trình Du.
-
Nguyên nhân phía sở muốn tìm Trình Du là vì vụ án chưa phá được kia, có điều Lâm Yêu Yêu cảm thấy đây chỉ là cái cớ. Đúng vậy, quả thực cô đã lợi dụng thân phận của Phó Kiên, lợi dụng quan hệ của anh ấy với sở nhưng người trên sở cũng lợi dụng cô.
Ít nhất, theo những gì Lâm Yêu Yêu biết, hiện tại bọn họ không nói thật với cô.
Đôi bên lợi dụng lẫn nhau, phía sở cần dựa vào cô để nắm được thông tin về Trình Du, Lâm Yêu Yêu cũng phải dựa vào họ mới có thể nắm được trong tay một nhân vật nguy hiểm như vậy.
Cô chỉ không ngờ lại mất nhiều thời gian như thế.
Năm năm.
Năm năm trước, ngày cô “chết”, cô về đại học Nam thu dọn đồ đạc, nói với bạn bè cùng phòng là nhà cô xảy ra chuyện nhưng trên thực tế cô chỉ thay đổi thân phận thành cô sinh viên tên là “Lâm Yêu Yêu”, vẫn tiếp tục học tiếp ở đại học Nam.
Nếu có ngày Trình Du trở về, nhất định anh sẽ tìm cô.
Một cô gái trùng tên trùng họ trùng quê quán với cô mới là người ít gây chú ý nhất.
Phó Kiên đưa Lâm Yêu Yêu tới dưới ký túc giáo viên cách trường học năm cây số, rất nhiều giáo viên của đại học Nam thuê nhà ở đây, trên đường đi anh ấy nói cho cô biết nguyên nhân anh ấy tới gặp cô là vì có người động tới tài liệu của “Trình Tử Đồng” ở chỗ bác sĩ tâm lý.
Lâu lắm rồi không nghe thấy cái tên này, cô thoáng dừng động tác tháo dây an toàn lại, hỏi: “Điều này có nghĩa là gì?”