Ngày nào hàng xóm cũng muốn "thịt" tôi

"Trên đời này, ngoại trừ Trình Du, không còn ai khác quan tâm tới Trình Tử Đồng.” Phó Kiên nhìn cô, ánh mắt thoáng tối xuống, có phần buồn phiền: “Có điều sau đó điều tra ra được người đánh cắp tài liệu là thế lực ở nước ngoài, trình độ của hacker rất giỏi, lấy trộm tài liệu xong là biến mất ngay, chúng tôi không lần theo được.”
Nước ngoài.
Thân phận của Trình Du thực sự rất huyền bí.
Lâm Yêu Yêu không muốn nghe, cô đi thẳng lên trên tầng, Phó Kiên đi theo cô.
Lâm Yêu Yêu có một căn hộ hai phòng giản dị, phòng ngủ rất rộng, ngoài giường ra còn có các vật phẩm thiết yếu dùng để livestream như thiết bị ghi hình, thiết bị lọc tiếng và ánh sáng, một chiếc máy tính hai màn hình rất lớn và tai nghe. Cô để đồ xuống kiểm tra số liệu. Hôm nay xếp hạng tài khoản của cô nằm trong khoảng từ 10 đến 20, cũng tạm ổn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Yêu Yêu cởi áo len ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao màu đen, tóc rối, môi đỏ mọng, chiếc váy xòe làm toát lên vẻ đẹp gợi cảm của cô, cô nhấp chuột mấy lần rồi đi về phía phòng tắm.
"Khụ."
Phó Kiên thay giày đi vào nhìn thấy cảnh này thì sững người, anh ấy cúi đầu lấy nắm tay che miệng, ho một tiếng.
Cô sững người.
Cô đeo dây cột tóc vào cổ tay, lạnh nhạt hỏi: “Vẫn chưa về đi à? Muốn ở lại qua đêm sao? Bạn, trai.”
-
Thân phận bạn trai này là do có một lần Lâm Yêu Yêu phát hiện ra nó rất hữu ích trong việc giúp cô từ chối các bữa tiệc liên hoan ở chỗ làm. Lúc cô nghĩ ra cái cớ này, Phó Kiên nghe xong cũng đồng ý ngay. Từ đó, lúc ở trước mặt người khác, thỉnh thoảng anh ấy cũng làm một số hành động với cô như với một người “bạn gái”.
Ôm vai, khoác thêm áo, cầm tay, thậm chí hôn phớt một cái.
Quan hệ giữa Lâm Yêu Yêu và Trình Du mãi hai năm sau Phó Kiên mới đoán ra, khoảnh khắc biết được điều này, đầu óc anh ấy ong lên.
Hôm đó, anh ấy thổ lộ với Lâm Yêu Yêu.
Cô mới vừa học xong tiết điền kinh, đầu mướt mồ hôi, trông hết sức xinh đẹp căng tràn sức sống, cô uống một ngụm nước, nói: “Trình Du từng cưỡng hiếp em. Sau đó em yêu tên tội phạm cưỡng hiếp này. Hôm ba mẹ em mất, em cãi nhau với ba mẹ vì anh ấy nên mới bỏ nhà đi.”
"Phó Kiên, cảnh sát Phó, anh có chắc là anh vẫn thích em chứ?”
Đêm hôm ấy, Phó Kiên nghiến răng phát đau.
Đôi mắt của cô trong veo như một chiếc giếng cổ nhưng trong giếng lại là một vũng nước đọng. Khoảnh khắc ấy, Phó Kiên bắt đầu hiểu vì sao cô lại có chấp niệm mạnh như vậy về Trình Du, về cái chết của ba mẹ, anh ấy hiểu.
Thích một người có lẽ là bắt đầu từ thương tiếc. Phó Kiên rất thương cô, thậm chí từng muốn dùng tình cảm ấm áp của mình để làm cô tan chảy nhưng sau đó anh ấy nhận ra Lâm Yêu Yêu không cần người khác thương tiếc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chỉ cần trả thù.
-
Muốn qua đêm không?
Bạn, trai.
Mấy chữ hời hợt này được bật ra từ miệng cô, Phó Kiên cảm giác thái dương mình đập thình thịch.
Anh ấy mặc đồng phục cảnh sát trên người, không cần soi gương anh ấy cũng biết lúc này trông mình điển trai cỡ nào, là kiểu đẹp trai đầy chính trực, hoàn toàn không thua Trình Du, thậm chí so về tuổi tác, anh ấy còn xứng với Lâm Yêu Yêu hơn nhưng trong mắt cô gái này chưa từng có tình yêu với anh ấy, đôi khi, Phó Kiên cảm thấy thậm chí đôi mắt ấy còn không có lấy một chút quan tâm nào dành cho mình.
Anh ấy nhẹ nhàng lại gần, chống tay lên khung cửa, cất giọng trầm ấm: “Không được à?"
Lâm Yêu Yêu cảm thấy mí mắt của mình giật một cái, một vài ký ức chôn vùi rất sâu bỗng dâng trào, cô hơi xúc động, lông mi run rẩy, cô cột tóc lại, đôi tay trắng trẻo ôm cổ Phó Kiên, nói khẽ: “Được thôi. Với ai chẳng được, huống hồ còn là anh.”
Nếu như Phó Kiên chưa từng thấy dáng vẻ mấy năm qua của cô thì có khi còn bị sự dịu dàng và cuốn hút trong giọng nói của cô lừa.
Anh ấy biết đây là giả.
Nhưng anh ấy vẫn bị lừa.
Lúc đôi môi mềm của cô áp tới, anh ấy siết chặt nắm đấm, cẩn thận từng li từng tí hôn đáp lại cô, không khí rất lạnh, da cô rất lạnh, Phó Kiên đau lòng ôm lấy cô, ghì cả người cô lên cửa, gấp gáp hôn dịch xuống dưới.
Mùa thu rất lạnh, phòng cô không bật sưởi, cô lại mặc phong phanh như vậy, tay Phó Kiên vuốt ve làn da trần của cô, vừa xoa vừa sưởi ấm cho cô, anh ấy muốn cô, rất muốn, nhưng bàn tay bất giác không dám đụng tới những nơi nhạy cảm, sợ cô nhạy cảm, sợ cô từ chối, sợ gợi lại những ký ức không đẹp của cô.
Lâm Yêu Yêu ngẩn người, cảm giác được hôn rất dễ chịu, Phó Kiên rất lịch sự, vừa lịch sự lại có phần hoang dại, người đàn ông này ở trên giường hẳn là rất tuyệt, cô nghĩ.
“Ưm..." Phó Kiên hơi mạnh tay, cô bị đau, khẽ kêu một tiếng.
Phó Kiên bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt tỉnh táo trở lại, hôn phớt môi cô một cái, hỏi khẽ: “Sao vậy?”
Ánh mắt cô ngơ ngác, cô nhìn một lúc lâu mới nói: “Không sao.”
Phó Kiên lại thở dồn dập, muốn hôn cô.
Cô bỗng nói: “Em có hẹn lúc nửa đêm, lát anh nhẹ thôi nhé, mang cả người toàn dấu hôn đi gặp người khác mất lịch sự lắm.”
Cô không nói dối.
Cô nói thật. Buổi tối cô có hẹn thật.
Phó Kiên có cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh.
-
Hai người thân mật ôm nhau, Phó Kiên để tay ngang eo Lâm Yêu Yêu, bàn tay còn lại giữ gáy cô, một tư thế hoàn toàn chiếm hữu. Thế nhưng, lúc này anh ấy lại cảm thấy đầu óc ong ong, có gì đó đang gặm nhấm trái tim của anh ấy.
Anh ấy lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, lạnh giọng: "Lâm Yêu Yêu..."
"Ừm." Cô uể oải đáp.
Anh ấy tức quá bật cười, xoa tóc cô, nói khẽ: “Anh cũng có tôn nghiêm, không dễ bắt nạt đâu nhé, em ngoan ngoãn như vậy, anh muốn thì đã làm từ lâu rồi, anh không muốn nhìn dáng vẻ nửa chết nửa sống của em, em diễn cho ai xem vậy?”
Cô bật cười, ôm vòng eo rắn rỏi của anh ấy, nói: “Em cũng rất mong chờ mà, nghe nói ở cục cảnh sát, cảnh sát Phó xếp nhất nhì trong huấn luyện thể lực, sao em lại không muốn anh chứ. Sao nào, lịch lãm lâu quá nên muốn chơi trò cưỡng ép à? Được thôi, cũng đâu phải em chưa từng trải qua, hơn nữa chưa biết chừng em lại thích trò đó đấy, hay là tối nay anh thử xem?”
Ánh mắt cô thoáng ánh lên vẻ nóng lòng muốn thử.
Đầu óc Phó Kiên nguội lạnh.
Lý trí chiếm thế thượng phong.
Anh ấy vẫn chưa quên chuyện cô từng kể, trước đây Trình Du từng cưỡng hiếp cô, thái độ của Trình Du với cô vẫn luôn là trạng thái trên cơ so với cô.
Ánh mắt Phó Kiên lập tức trở nên rất phức tạp.
Anh ấy trở nên buồn bực, một lúc sau, sự hối hận hiện rõ trên khuôn mặt Phó Kiên, anh ấy nói khẽ: “Yêu Yêu, xin…”
"Đừng nói xin lỗi." Cô cười, sờ môi anh ấy, nói: “Thật đấy, Phó Kiên, anh là người trọng tình trọng nghĩa nhất em từng gặp, anh cảm thấy em có bóng ma tâm lý nên luôn đối xử với em như thể em được làm bằng pha lê vậy, thực ra chúng ta không ai nợ nhau điều gì, không có ai lại dịu dàng với người khác chỉ vì người ta từng trải qua đau khổ như anh, trái tim anh mềm yếu lắm, anh phải sửa đi, thật đấy.”
"Xin lỗi, có lẽ là em nói làm anh mất hứng, giờ anh còn muốn không?”
Dáng vẻ của cô vẫn xinh đẹp như cũ, đũng quần của Phó Kiên cũng cứng sắp phát nổ nhưng anh ấy không muốn tiến thêm bước nữa, cô nói đúng, anh ấy đối xử với cô tựa như pha lê.
Nhưng đó là vì thích.
Không phải vì anh ấy mềm lòng.
Làm việc nhiều năm như vậy, mọi người đều công nhận tác phong quyết đoán, cứng rắn của anh ấy.
Phó Kiên anh chỉ đối xử như vậy với mình cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui