Ngày nào hàng xóm cũng muốn "thịt" tôi

"..."
Người đàn ông sau lưng thật sự rất cao, trước đây cô không nhớ anh cao như vậy, cô đi bốt mà cảm thấy gáy của mình chỉ chạm vào ngực anh, cô gái mím đôi môi tái nhợt, gỡ tay anh ra nhưng tay anh quá mạnh, không thể nào di chuyển được, cô vừa quay đầu lại thì môi đã kề sát vào mặt người đàn ông.
Hơi thở hòa quyện.
Lâm Yêu Yêu híp mắt: "Chú có thể trói em ở đây cả đời sao? Còn người phụ nữ kia thì sao? Hình như cô ấy rất thích chú."
"Mấy con chó cái ở dưới tầng cũng rất thích chú, chẳng lẽ lại để cho chúng ngủ với chú vào buổi tối sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời nói của anh lạnh lùng nhưng đầy khiêu khích, khiến cô gái nghe xong cảm thấy cáu kỉnh.
Buổi sáng ở thành phố rất lạnh, Trình Du vẫn ngang ngược bế cô lên xe như xưa, sau khi Lâm Yêu Yêu ngồi xuống, cô thở dài, nhìn anh: “Dù sao chú cũng phải cho em biết một số chuyện, như vậy em mới biết làm thế nào để tồn tại ở đây, làm sao mới có thể không làm mất lòng chú và những người xung quanh chú, em nói muốn chết cũng chỉ là nói suông thôi, ai không muốn sống tốt chứ, Trình Du."
"Em đã nghĩ kỹ rồi, chuyện xảy ra với cha mẹ em nhất định không phải do chú làm, cùng lắm là có liên quan đến chú, chú hãy nói cho em biết là ai, em đi báo thù sẽ ghi nhớ điểm tốt của chú, sẽ không làm phiền chú."
Những ngón tay mảnh khảnh và trắng trẻo của cô gái đang lúng túng nghịch chiếc tua rua trang trí trên xe, nhưng giọng điệu của cô rất lưu loát tự nhiên.
Trình Du đặt tay lên vô lăng, sững người.
Ngay sau đó anh cười nhạt, lái xe đi: "Một mình em thì làm được gì? Em cũng phải dựa vào việc giúp bạn trai bắt chú để đổi lấy sự giúp sức của lực lượng cảnh sát, nhưng Yêu Yêu, bọn họ sẽ không báo thù cho em, bọn họ chỉ làm vì công lý, mà đôi khi công lý lại không hề đứng về phía em."
Lâm Yêu Yêu cười khẩy.
Tay cô buông tua rua ra.
"Được."
"Nói rõ ra như vậy từ sớm sẽ tốt hơn, em biết, em hơi ngốc khi trông cậy vào cảnh sát, nhưng trông cậy vào chú còn ngu ngốc hơn phải không? Bọn họ sẽ không dốc toàn lực để giúp em còn chú thì sao? Nếu chú chịu giúp em... Mấy năm qua chú đã chết dí ở chỗ nào?"
Trình Du không nói gì, một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng nói: "Được rồi. Hãy suy nghĩ kỹ, cho dù chú có giúp em, thậm chí giết chết kẻ thù thay em, Lâm Yêu Yêu... Cuối cùng em có thể ở bên chú mà trong lòng không có khúc mắc gì không? Sẽ không, nửa đêm nằm mơ em cũng vẫn oán trách chú, oán trách chính mình, chú giúp em làm gì? Chú chỉ muốn sống thật tốt, đảm bảo có thể đâm em cả đời."
Lâm Yêu Yêu tái mặt vì tức giận.
Cô chưa bao giờ thấy một người đã từng phạm sai lầm lại cây ngay không sợ chết đứng như vậy, thật sự không có khái niệm đúng sai, không có tam quan.
Cô giận đến run cả người.
Bọn họ đến nơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Du ôm cô xuống, chăm chú nhìn cô, khẽ cười nói: "Mà em vừa mới nói gì? Mấy năm nay chú đã đi đâu? Nghe có vẻ như hơi oán trách, mấy năm nay em thật sự nghĩ đến chú, trông cậy vào chú sao? Nếu thật sự như vậy, bé cưng, ông xã có cảm giác thành tựu đấy."
Lâm Yêu Yêu lạnh lùng đẩy anh ra, tức giận đến ngạt thở, cô hít một hơi thật mạnh để có thể nhịn xuống, nói: "Cút đi!"
Trình Du sẽ không rời đi, kể từ khi nhìn thấy cô, anh đã không nghe thấy cô phàn nàn, ngay cả mắng chửi anh, khóc lóc với anh thì càng tốt nhưng không hề, Lâm Yêu Yêu dường như đã trở thành một cỗ máy lạnh nhạt, không có tình cảm, không có cảm xúc, cũng không có mềm yếu, cô chỉ biết đi tìm kẻ thù, muốn báo thù, muốn hắn chết, về phần sau khi đạt được mục đích sẽ như thế nào, cô không nói nhưng anh có thể nhìn thấy được.
Lâm Yêu Yêu tuyệt vọng muốn chết.
Nhưng anh sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy.
Bé cưng, em phải sống thật tốt.
-
Bộ lạc lại có khách đến thăm vào ban đêm.
Lâm Yêu Yêu bị gọi đi ăn, mái tóc dài của cô rối bù, cô cau mày dùng máy sấy tóc sấy khô bộ quần áo mới mua, mặc một chiếc áo len bình thường và quần jean, cô đi xuống cầu thang gác mái, bị Trình Du kéo lên xe của anh. 
Xe chạy được ba bốn cây số, bên ngoài hiện ra một cao ốc ba tầng đang sáng đèn, Lâm Yêu Yêu chống cằm, ngước đôi mắt trong veo như nước thờ ơ nhìn nó, sau khi xuống xe, cô đột nhiên sững người, bên trong là một người đàn ông ăn mặc theo kiểu dân tộc quấn khăn đang uống bia, anh ta nhìn thấy cô cũng hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, khóe mắt hơi đỏ lên, lại bật cười.
“Em gái, lâu rồi không gặp.” Thù Anh mỉm cười chào cô, anh ta ăn mặc như đang chạy trốn nạn đói.
Lâm Yêu Yêu chỉ sững sờ trong giây lát, hoàn toàn không để ý đến anh ta, cô bị Trình Du dẫn vào như một con vật cưng.
Nhóm bọn họ dường như đang ăn đồ Nhật Bản, trước mặt mỗi người đều có một chiếc bàn nhỏ, sau đó có rất nhiều người đến, cô không biết ai ngoại trừ Thù Anh. Có khá nhiều người nước ngoài, một số ít mặc vest và thắt cà vạt, tất cả họ đều nói những từ mà cô không hiểu, cái gì mà gien, kỹ thuật, hơn nữa họ còn dùng tiếng Anh, tiếng Anh của cô trước đây hơi tệ, khó khăn lắm mới qua được CET-6 (*), những người này lại còn đang nói từ ngữ chuyên ngành nên cùng lắm cô cũng chỉ hiểu được ngữ pháp.
(*) Kỳ thi tiếng Anh đại học ở Trung Quốc
Chết tiệt.
Sau đó Bố Lan Bố Đạt và Lâm Dã cũng đến, nhưng rõ ràng họ chỉ thân thiết với bà chủ, ngoài việc gọi đồ ăn và chào hỏi khách dọc đường, họ không tham gia bất cứ việc gì khác.
Có vẻ Lâm Yêu Yêu cũng hiểu được rằng những người nói tiếng Anh trước mặt cô là những người biết thân phận thật sự của Trình Du.
Lúc này có một người đàn ông đeo kính đi tới, cầm tay của Trình Du lên xem, vết sẹo giống như trứng côn trùng màu đỏ tím sâu hơn, anh ta ngẩng đầu hỏi Trình Du: "Sau lần phẫu thuật trước có bị ảnh hưởng gì không? Gân cốt có bị đau không, khả năng chịu lực thế nào?"
"Không có cảm giác gì" Trình Du nói.
Người đàn ông thở dài: "Kỹ thuật cấy ghép ở đó thật sự đã phát triển rất cao, không có gì lạ khi họ có thể cấy ghép tim, cấy ghép não, cấy ghép gien, những người có kỹ thuật như vậy phần lớn đều sẽ nghĩ cách làm giàu, dù sao cũng là cuộc cách mạng gien có ý nghĩa mang tính thời đại và có thể mang lại khối tài sản khổng lồ, điều mà rất nhiều dự án sinh lời hiện nay không thể so sánh được."
Trình Du nhìn vết sẹo, cười khẩy, anh nắm chặt tay không nói gì, uống cạn ly rượu.
Cô gái bên cạnh cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình ở mức thấp nhất có thể, nhưng vẫn có người chú ý đến cô, một người đàn ông mặc đồ đen chỉ vào cô, nói: "Tôi đã nhìn thấy cô ấy ở tỉnh bộ, cô ấy rất nguy hiểm, xem ra cảnh sát đã dựa vào cô ấy để tìm anh nhiều năm như vậy, sửa đổi thân phận của cô ấy cũng là để dụ anh ra ngoài, sao anh có thể đưa cô ấy đến đây?"
Anh ta vừa nói xong, rất nhiều ánh mắt đề phóng đều hướng tới cô.
Thù Anh vội vàng cười cắt ngang: "Yêu Yêu không phải người ngoài. Nhà em gái trước đây bị tai nạn là do lão Trình, lão Trình cũng..."
"Nếu mấy người đang muốn làm điều gì phạm pháp thì tốt nhất nên dừng lại sớm."
Cô gái bên cạnh Trình Du đột nhiên mở miệng nói, đôi mắt trong veo cụp xuống, cô đặt ly rượu sake trong tay xuống, đặt tay lên đầu gối, nói với bọn họ: "Bạn trai tôi là cảnh sát, tôi cũng là một công dân đàng hoàng tuân thủ pháp luật, nếu tôi phát hiện ra những gì các anh đang làm, một ngày nào đó tôi sẽ tự tay bắt giữ các anh. Cha mẹ tôi không phải là bị tai nạn mà đã bị giết chết, hiểu không? Cho nên dù chết, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho những người có liên quan đến cái chết của họ. Chết cũng không tha."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui