Đúng vậy.
Giá trị thị trường của ngành có lợi nhuận cao nhất do địch thủ sở hữu đã vượt quá 100 tỷ, nó là một trong những ngành tốt nhất cả nước, không thể so sánh.
Sau khi Lâm Yêu Yêu quay trở lại nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen ở phía đối diện, có vẻ như khả năng chống trinh sát rất mạnh, Phó Kiên đã dạy cô điều này, hơn nữa còn quen thuộc với đồn cảnh sát như vậy, có lẽ là người trong cuộc, người đàn ông đeo kính chắc là bác sĩ, còn có một thanh niên đang nghịch ipad… Hacker? Từ vựng chuyên môn trong miệng của hai người nước ngoài khác giống như máy tính, nghiên cứu khoa học hoặc lập trình viên.
Cô có cảm giác chú ấy sắp làm gì đó, nhất định có liên quan đến năm năm chú ấy biến mất.
Cô gái uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, hoàn toàn không biết rằng rượu này đến 30 độ, vì có vị ngọt trái cây nên cô không cảm nhận được dư vị, khi uống vào, ngón tay cô hơi tê dại, trong lòng có chút khó chịu, còn tưởng rằng mình đang quan sát người khác, lại không ngờ rằng mình hình như đã bị ai đó hạ gục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Du bên kia luôn nói chuyện với bác sĩ, khi anh nhận thấy bóng dáng bên cạnh hơi rung lên, liền đưa tay đỡ lấy cô.
Anh giơ tay ngăn cản lời nói của người kia, cau mày, thấp giọng gọi: "Yêu Yêu?"
"Yêu Yêu?"
Tuy rượu này có đủ độ nhưng khi uống vào cũng không đến mức khó chịu, Lâm Yêu Yêu lúc này đang cau mày xoa trán, đôi mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm mặt bàn, móng tay không ngừng bấu vào mặt bàn, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở cũng có chút không đều.
Bác sĩ kia đẩy mắt kính, một lúc sau mới nói: "Cậu có xác định người của cậu canh giữ ở bên ngoài không? Trong đồ ăn có cái gì?"
Với tư cách là một bác sĩ khiến anh ta tự giác cảm thấy rượu hoặc đồ ăn có vấn đề.
Trình Du cau mày, ôm cô gái vào lòng, nhìn về phía sau như chợt nghĩ ra điều gì đó. Ở đằng kia, Bố Lan đang thờ ơ chống nạnh đứng ở cửa, khi bắt gặp ánh mắt của Trình Du, cô ta sợ hãi cau mày một lúc, sau đó bình tĩnh nhìn lại anh.
Như đang nói.
“Thế nào, đây không phải là điều anh muốn sao?”
Huyệt thái dương của Trình Du nổi lên.
"Tôi xin lỗi, nếu anh muốn ở lại một đêm thì có thể ở lại một đêm, nếu anh không muốn ở lại, hãy đi ra ngoài trước, tôi có chút việc phải đi trước."
Anh đỡ thân thể mảnh mai gần như không thể đứng vững trong lòng, có trời mới biết anh đang ôm eo cô đỡ cô, nếu không cô đã trượt chân ngã vào giày anh.
Gương mặt cô gái mềm như nước vô cùng bỏng rát, thuốc này khiến người ta mất sức trước, sau đó tác dụng mới từ từ phát tác, anh phải đưa cô về trước khi thuốc phát huy tác dụng.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen, đội mũ trùm đầu, nhìn chằm chằm Lâm Yêu Yêu, đột nhiên nhếch miệng cười cười, nói: "Kiềm chế chút đi."
Trình Du hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta, đột nhiên không biết vì sao sắc mặt lại trầm xuống, nói: "Cút."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông không hề sợ hãi, bước tới vỗ vai anh rồi cười rời đi.
Ai cũng có thể thấy rằng anh quan tâm đến Lâm Yêu Yêu, Bố Lan cũng có thể thấy điều đó, cho nên, bỏ thuốc? Chẳng lẽ cô ta cảm thấy tính cách ương ngạnh của Lâm Yêu Yêu không thể chủ động phục tùng anh, cho nên mới đánh thuốc cô sao?
Cô ta còn bày ra vẻ mặt "Không cần cảm ơn tôi", Bố Ni có biết rằng em gái mình là một con ngu như vậy không?
Trình Du tức giận đến mức lập tức gọi điện yêu cầu anh chàng này đưa hai cô em gái của mình đi, bế cô gái đã mềm nhũn thành vũng nước trong lòng lên xe.
Lâm Dã ngậm điếu thuốc đuổi theo, nói: "Anh Trình, anh Trình, em xin lỗi… Em đã dặn Bố Lan đừng bỏ thuốc, cô ta cũng đồng ý, em không phát hiện ra cô ta đã rắc bột vào chén của người phụ nữ kia, nếu cô ấy không uống rượu thì cũng không sao… Em xin lỗi…"
"Còn cái gì khác ngoài thuốc không?" Vẻ mặt Trình Du như mưa núi sắp ập đến, nếu như để anh biết rằng Bố Lan động vào ma túy, cô ta không thể sống.
"Không có."
"Tuyệt đối không có." Lâm Dã lắc đầu, mở hai tay ra nói: "Chỗ này một chút ma túy cũng không thể chạm vào, như anh đã nói với em."
Trình Du đạp ga một cái.
Anh không nên mong đợi bất kỳ sự khôn ngoan nào từ những thổ dân man rợ vốn sống ở đây, phẩm chất nổi bật nhất của họ chính là ngu ngốc.
Chết tiệt.
Trình Du chưa bao giờ hoảng loạn như vậy kể từ khi về nước, ngay cả ngày biết rằng ba mẹ của Lâm Yêu Yêu đã qua đời, anh tràn đầy tuyệt vọng, nhưng cũng không rơi vào tình trạng hỗn loạn như vậy, điều duy nhất anh có thể an ủi chính là chuyện đã trôi qua năm năm rồi, trong năm năm đó Lâm Yêu Yêu không hề tìm chết, chứng tỏ rằng cô gái nhỏ của anh đã vượt qua được, nhưng nếu như sau đêm nay cô tỉnh lại, biết được hai người bọn họ đã làm chuyện gì, anh không dám nghĩ tới hậu quả.
Anh không biết Bố Lan đã bỏ bao nhiêu thuốc, anh chỉ biết thuốc này là thuốc dành cho động vật, uống vào một chút đã khó chịu đến không chịu được.
Tối nay có rất nhiều rắc rối.
Trên đường đi, Lâm Yêu Yêu liên tục cuộn tròn như quả bóng và run rẩy, trán nóng như sốt cao, khi Trình Du bế cô ra khỏi xe, gọi cô hai lần cũng không có động tĩnh gì, anh đặt cô lên giường, lấy nước cho cô, nhưng cô vẫn vùi đầu không nhúc nhích.
"Yêu Yêu."
"Lâm Yêu Yêu, em có nghe thấy chú không? Em còn tỉnh táo không?"
"Em có thể trả lời chú. Không sao, chú là Trình Du."
Giọng nói của người đàn ông đúng là có sức trấn an, nhưng cô gái lại càng ôm anh chặt hơn, khi cô dễ bị tổn thương nhất, hai từ cô không thể nghe thấy nhất chính là Trình Du.
Môi cô gần như bị chính mình cắn đứt.
Trình Du cau mày, đặt ly nước xuống, anh ôm lấy cô: "Em đừng sợ, lát nữa chú giúp em gây nôn, đưa em đến bệnh viện tiêm thuốc an thần, sau đó có thể sẽ có chút tác dụng phụ, một hai ngày nữa sẽ ổn thôi, chú đã tìm được người đến đón Bố Lan đi rồi, em sẽ không gặp lại cô ta nữa, là lỗi của chú không quan tâm đến cấp dưới nên họ mới dám động vào em. Đều là lỗi của chú, Yêu Yêu, nói chuyện với chú, được không?"
Cô gái cảm thấy cực kì khó chịu, cảm giác bụng quặn đau thật khó chịu, cô cau mày ngẩng mặt lên, nhìn Trình Du, thở hổn hển mấy lần mới nói: "Em sẽ không nôn…"
"Em sợ nôn nhất… Em có thể tiêu hóa… Có thể không gây nôn không…"
Cơ thể mỗi người đều có điểm mà bản thân không chịu nổi, Lâm Yêu Yêu có hơi kì lạ, cô không thích nôn, như vậy so với bị dao đâm còn khó chịu hơn.
Trình Du ngẩn người, ôm chặt lấy cô: "Được, em đi tiêm được không?"
"Được."
Trình Du lại gọi điện thoại kêu người tới, cô gái nằm ở trong lòng anh, cau mày nói: "Sau khi dùng thuốc an thần em sẽ ngủ thiếp đi sao?"
"... Sẽ bớt kích thích hơn."
"... Em cũng không có đủ sức để chống lại khi chú chạm vào em, phải không?"
"..." Trình Du không nói nên lời, một lúc sau mới nói: "Ừ."