"..."
Một vị bác sĩ già nói tiếng dân tộc đã đến rất nhanh, nói với Trình Du về liều lượng thuốc, cô gái nhìn thấy kim tiêm liền rùng mình co rúm lại, choáng váng quay cuồng một lúc, cơ thể đột nhiên tê dại run rẩy, cô bỗng cảm thấy rất sợ hãi, khàn giọng nói: "Không tiêm, không tiêm nữa, đi!! Để ông ta đi!!"
Trình Du quay đầu nhìn cô gái đang khóc lóc la lối làm loạn ở kia, để thuốc xuống, cho bác sĩ đi trước.
Lâm Yêu Yêu không thích cảm giác mất kiểm soát khi tỉnh táo, cô nghe nói thuốc an thần khiến người ta mất cảm xúc và sự xấu hổ, cô không muốn.
Nhưng tại sao loại thuốc này…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tại sao... Nó giống như khiến Lâm Yêu Yêu động dục với Trình Du ngay cả khi cô đang tỉnh táo...
…
Trình Du bước tới với vẻ mặt lo lắng, giọng nói của anh còn dịu dàng hơn bình thường gấp vạn lần: “Em xác định là không cần chứ?”
“Em không cần.”
Giọng cô gái đều đều, rõ ràng, cực kỳ bình tĩnh, cô tỉnh táo như không uống rượu, nhưng cô nghe thấy giọng nói trong thân thể của chính mình, Lâm Yêu Yêu dựa vào Trình Du, cô muốn nhào vào lòng anh mà khóc lóc, mắng mỏ anh, mạnh mẽ tố cáo hành vi phạm tội của anh, cô muốn nghe anh dỗ dành mình, làm mình một cách dịu dàng nhất, không được làm nhục cô nữa, phải đối xử cực kỳ dịu dàng và tử tế với cô.
Lâm Yêu Yêu điên rồi.
Là do thuốc có vấn đề.
Lẽ ra cô phải được dùng thuốc an thần.
Cô gái cắn môi, chỉ vào lọ thuốc trên bàn, kìm lại tiếng rên rỉ muốn thoát ra khỏi miệng, nói: "Em hối hận rồi, tiêm cho em đi."
Trình Du: "..."
Anh đi đến sát trùng cánh tay cho cô, nhìn thấy cánh tay trắng nõn tuyết của cô đã ửng hồng, lúc thoa thuốc sát trùng còn run rẩy, dáng vẻ khiến người ta rất đau lòng, động tác của Trình Du thành thạo chuyên nghiệp, cô gái buông bờ môi đang bị cắn dở ra, khàn giọng chuyển đề tài sang chuyện khác: “Chú từng học cái này rồi à? Thoa đỡ đau hơn bệnh viện nữa, Trình Du, rốt cuộc thì trước đây chú làm gì?”
Trình Du cũng thấy rằng Lâm Yêu Yêu đã thực sự tỉnh táo bình tĩnh lại, anh ăn ngay nói thật: “Chú học mọi thứ nhanh hơn những người bình thường, được xem như là một thiên tài."
Dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cô gái, người này là đang tự luyến với cô đấy à?
Lâm Yêu Yêu nhìn Trình Du bằng một đôi mắt mê hoặc, cô không nhận ra rằng khuôn mặt của mình đang ửng hồng như hoa đào, trong mắt gợn sóng quyến rũ, Trình Du nhìn cô một lúc, sau đó quay mặt đi, nói: "Tắm xong rồi ngủ hay là bây giờ đi ngủ? Ăn no chưa? Muốn uống nước không?"
Cô gái lắc đầu, lên giường cuộn tròn lại: "Không cần, không uống."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mười phút sau.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Cô gái lập tức bỏ tay cầm điều khiển xuống, nhìn chằm chằm về hướng đó, Trình Du thay một bộ quần áo rồi mới đi ra ngoài, anh không thay áo choàng tắm vì sợ cô sẽ xảy ra chuyện bất ngờ, cần đến trung tâm ý tế bất cứ lúc nào. Trình Du thay một chiếc áo sơ mi đen, rất đẹp trai, bên dưới là chiếc quần màu xám khói phẳng phiu, trên đầu tóc có nước nhỏ giọt xuống, anh nhìn chằm chằm vào cô thật sâu, đưa tay lên muốn sờ trán Lâm Yêu Yêu, ánh mắt của cô gái hơi mê lý, không trốn tránh.
Khi Trình Du đưa tay ra, cô nghe thấy âm thanh trong mạch máu của anh, ùng ục ùng ục, dồn dập một cách thèm khát.
Lâm Yêu Yêu nuốt nước bọt.
“Lâm Yêu Yêu,” Trình Du nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Ở đây em chỉ biết một mình chú, cho nên mặc kệ em có hận chú đến đâu, nếu cảm thấy không thoải mái thì nói cho chú biết ngay lập tức, mạng sống của em quan trọng hơn bất cứ ai, chú cũng không tốt bằng em, vì vậy hãy nói cho chú biết tất cả mọi thứ, hiểu không?"
Tại sao lời nói của anh giống tán tỉnh như vậy.
Cô gái vùi hai tay vào trong ống tay áo hoodie, thèm thuồng nuốt một ngụm nước miếng xuống, bàn tay Lâm Yêu Yêu nâng khuôn mặt nhỏ hồng như hoa anh đào, thở hổn hển nhìn Trình Du, một lúc sau mới nói ra một câu mà cô không thể tin được:
“Em rất muốn chú, Trình Du."
Em rất muốn chú.
Trình Du.
Muốn chú.
Trình Du bị những lời này làm chấn động, đầu óc trống rỗng, trống rỗng đến mức anh liên tục nhắc lại xem hai từ này có ý nghĩa gì khác không, không có.
Cô muốn anh.
Khuôn mặt kiên nghị của Trình Du khẽ nhúc nhích, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "... Hiệu quả của thuốc quá mạnh phải không? Thuốc an thần cũng không áp chế được. Em có biết rõ là bây giờ mình đang nói gì không? Lâm Yêu Yêu."
Cô gái ngẩng đầu nhìn Trình Du, một hàng nước mắt không hiểu tại sao lại rơi xuống, gật đầu nói: “Tỉnh táo. Biết. Em giống như uống say, rượu mạnh khiến con người can đảm, lời nói sau khi uống rượu mới là sự thật, trời ạ, khi em tỉnh rượu chắc chắc em sẽ hối hận, nhưng em rất nhớ chú, Trình Du, năm năm rồi, mỗi ngày, em đều nghĩ đến chú.”
…
Trình Du sững sờ tại chỗ.
Anh cũng không biết mình sững sờ bao lâu, lâu đến nỗi cô gái chủ động ngồi dậy ôm lấy cổ anh, cứ thèm khát ôm anh cọ xát như vậy, tư thế yếu đuối vừa đáng thương vừa chật vật. Vạt áo hoodie mỏng manh đung đưa liên tục dưới mí mắt, để lộ vòng eo thon thả nhỏ bé, hai bàn tay nhỏ mát lạnh sờ lên cổ anh, thèm khát vuốt ve vị trí từ gáy đến tóc Trình Du, môi cô chạm vào da thịt anh loạn xạ.
Trình Du tỉnh táo lại trong cơn đờ đẫn mãnh liệt, hít một hơi thật sâu ôm lấy cô, lại vô tình chạm vào eo Lâm Yêu Yêu, cô thoải mái thì thầm một tiếng, sau đó dùng đầu lưỡi liếm qua yết hầu của anh, Trình Du run lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trong cổ của cô, ép buộc bản thân phải lý trí hơn một chút, nhưng Trình Du vẫn nghe thấy âm thanh của lý trí đang dần vỡ vụn trong đầu.
Hít một hơi thật sâu, anh quay đầu vuốt tóc cô gái một chút, khàn giọng nói với cô: “Phải không… Là loại muốn nào… Muốn chú làm em, hay là em muốn chú hôn thôi?"
"Em muốn chú ôm em." Cô gái sững người một lúc, ôm lấy anh, nước mắt lưng tròng nức nở nói, giờ phút này trong lòng cô tủi thân vô hạn, vô hạn, muốn nói cho Trình Du nghe, cô lau nước mắt nói: “Không đúng, cũng không thể không làm gì được.”
“Vậy Yêu Yêu hi vọng chú làm gì làm gì?” Anh trầm giọng hỏi.
Cô gái dừng lại một chút, một lát sau, cô cảm thấy đầu lưỡi sắp bị chính mình cắn đứt, xấu hổ vô cùng, cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chết, cô khóc lóc nói: “... Hôn em một chút có được không?"
Cô gái nhỏ của anh bất lực, rất tủi thân.
Trình Du nghe được lời này, trong lòng đau xót, không ép buộc cô nữa, thấp giọng thì thầm một tiếng "Được", sau đó hôn lên môi cô.
Đôi môi mềm mại đẫm nước mắt, lạnh lẽo và mặn đắng, anh liếm sạch nước mắt rồi hôn vào, cô gái chồm lên cắn anh một cách thèm khát, khe hở giữa hai hàm răng dường như hơi kháng cự dưới sự chỉ huy của lý trí. Ngón tay của người đàn ông bao lấy Lâm Yêu Yêu, bóp lấy cằm cô, kẽ răng run rẩy nới lỏng ra, chào đón anh tiến vào.
…
Một nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng lan ra từ đầu lưỡi của họ, Trình Du kéo kín quần áo của cô lại, ôm Lâm Yêu Yêu vào lòng, vừa hôn cô, anh vừa đưa tay xuống, cố gắng giải tỏa cho cô một chút, Trình Du hiểu rằng cô chỉ tạm thời phá vỡ sự phòng thủ thôi, ngày mai khi Lâm Yêu Yêu thức dậy, cô sẽ hận bản thân mình vì đã nói ra sự thật.
Cô gái cảm nhận được điều đó, bàn tay nhỏ bé mềm mại lạnh lùng đẩy anh ra.
Đưa đầu lưỡi vào trong.
Trình Du hưng phấn tới mức khẽ run lên, rên rỉ một tiếng, dùng sức mút lấy gốc lưỡi của cô, hung hăng hôn liếm một phút đồng hồ, cô bé trong lòng anh mềm nhũn thành một bãi nước, Trình Du từ từ tỉnh táo lại, ấn cái gáy của Lâm Yêu Yêu xuống, khàn giọng nói: "Ngoan, như vậy cũng sẽ thoải mái..."
"Không đâu, không cần dùng tay." Cô gái bĩu môi từ chối.
Không cần tay thì còn muốn cái gì nữa?