Trình Du khẽ mỉm cười nói: "Yêu Yêu, em có thể nghe thấy những gì chú nói đúng không? Chú không muốn lợi dụng em, cũng không muốn sau này em phải tự trách mình. Chuyện của ba mẹ em đã khiến em tự trách đủ rồi, thực ra thì không cần phải như vậy, em có thể dùng hết sức để hận chú nhưng đừng tự làm ảnh hưởng chính mình. Những lời này chú đã nói không chỉ một lần, em không sai, Lâm Yêu Yêu, em không hề sai, là chú đã sai."
"Không phải chú."
Cô rất tỉnh táo.
Đúng vậy, đêm nay cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cô nhẹ nhàng xuống khỏi người anh, hai tay buông thõng bên hông, cúi đầu nên nhìn không rõ vẻ mặt, chỉ thấy nước mắt rơi xuống, dồn dập giống hệt như ngày ba mẹ cô qua đời. Cô không muốn nói những lời này với bất cứ ai, chỉ muốn nói cho chính bản thân mình. Trình Du nghe được cũng không sao, cô chỉ muốn nói ra mà thôi, nói ra để mình không thể quên được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Em đã nói với ba mẹ em rằng em yêu chú và em ở bên chú là do em tự nguyện. Bọn họ đã nổi giận."
"Không có dụ dỗ, không có ép buộc, không có tẩy não, chỉ có em thích chú."
"Cho nên dù có thế nào cũng không liên quan gì đến em."
"Phó Kiên nói đó là vì thân phận của chú không sạch sẽ nhưng chú là do em chọn."
"Là em đã chọn."
"Em không nói dối, cũng không lừa chú, em thực sự muốn ở bên chú. Em đã nghĩ dáng vẻ của chú đẹp trai như vậy, sau này khi mà chú muốn có con thì đứa trẻ của chúng ta sẽ có hình dáng như thế nào, rất buồn cười có phải không? Nhưng thực sự là em đã nghĩ tới chuyện đó."
"... Sau đó, suốt năm năm liền em đều không dám nghĩ đến nữa, mỗi lần nghĩ đến em lại tự cho mình một cái tát."
"Người bị dao đâm phải chắc là rất đau. Chết vì mất máu hay là vì đau? Chết vì vỡ nội tạng là cảm giác như thế nào? Có khó chịu hơn ngạt thở không? Có đau khổ hơn bị lửa thiêu không? Em không biết nhưng ba mẹ em thì có. Mỗi lần nghĩ đến đêm hôm đó em lại không dám nghĩ nữa, thật đáng sợ.""
Cô run rẩy đưa đôi tay mảnh khảnh trắng nõn chằng chịt những vết đỏ ngang dọc lên che mặt.
Lâm Yêu Yêu không kiềm chế được, khóc òa lên: "Em không thể chỉ trách mỗi chú, mặc dù em thực sự đã trách chú, nhưng em cũng có tội, em không dám chết, Trình Du, em sợ rằng mình chết đi xuống dưới đó bọn họ sẽ trách em, em sợ em cũng chẳng còn có nhà để về…”
Dưới ánh đèn vàng nhạt, cô gái khóc thảm thiết, khóc đến không phát ra tiếng, ga trải giường đã ướt một mảng lớn. Trình Du yên lặng lắng nghe, một lúc sau mới vỗ nhẹ vào lưng cô. Những lời này, chắc chắn khi tỉnh táo Lâm Yêu Yêu sẽ không nói cho anh nghe.
Cô thấy tội lỗi của mình quá lớn nên cô mới lựa chọn cái chết.
Ban đầu khi trở lại và phát hiện ra rằng thông tin của Lâm Yêu Yêu là "đã chết", trái tim Trình Du thực sự trống rỗng. Nhưng mấy phút sau anh đã chợt nhận ra, nếu chết đuối thì mọi người trên thế giới này đều sẽ tin rằng cô đã tự tử, nhưng chỉ có Trình Du biết rằng cô sẽ không như vậy, trước khi tìm ra sự thật, Lâm Yêu Yêu sẽ không cho phép mình chết.
Đôi mắt người đàn ông đỏ hoe, đôi môi mím chặt, không nói tiếng nào.
Anh ôm cô gái đang khóc đến tàn tạ vào lòng và nói: "... Em thật sự hận chú đến chết phải không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Lâm Yêu Yêu cảm thấy toàn thân như bị chiên trong chảo dầu vậy, mỗi tế bào trong cơ thể đều sôi trào và đau dữ dội. Cơ thể Lâm Yêu Yêu khẽ run lên, cô nhìn anh bằng vẻ đầy kháng cự, đôi mắt đỏ hoe đáng sợ, khàn giọng hỏi: "Chú nghĩ sao? Đổi lại là chú, Trình Du, chú có hận em không?"
-
Anh dừng lại rất lâu, một lúc sau mới cất giọng khàn: “Xin lỗi Yêu Yêu, nếu như chú biết... lúc đó chú đã không bỏ rơi em."
-
Anh vẫn không nói thật, nghĩ một đằng nói một nẻo cũng không sao. Song Lâm Yêu Yêu không cần biết gì cả, tất cả những chuyện này quả thực là do anh mà ra. Trình Du không hề muốn trốn tránh trách nhiệm nhưng anh áy náy, áy náy là một loại cảm xúc vô dụng. Nếu như áy náy mà có tác dụng thì muốn luật pháp gì, muốn trả thù gì, muốn có thù thù tất báo gì đó, cứ theo tội mà trừng trị.
Trước đây mạng sống của anh không hề có giá trị, nhưng từ nay về sau anh sẽ cho Lâm Yêu Yêu mọi thứ mà cô muốn.
-
Lâm Yêu Yêu lạnh lùng lau nước mắt, nói: "Bây giờ chú nói những lời này thì có ích lợi gì. Lúc Trình Nhiễm chết chú đã tức giận như thế nào? Tức giận sao? Chú còn mặt mũi xin lỗi em sao, có ích lợi gì chứ."
“Chát.” Một cái tát nảy lửa giáng vào mặt người đàn ông. Cả đời Trình Du chưa bị ai tát cả, hóa ra cảm giác đó lại sảng khoái như vậy, anh quay mặt đi, không buồn nhìn cô.
Lâm Yêu Yêu cũng cảm thấy sảng khoái, có thể cho anh một cái tát, cô có chết cũng đáng. Cô nghĩ vậy nên lại vòng tay từ bên kia sang tát thêm một cái thật mạnh vào mặt anh. Lòng bàn tay cô nóng như lửa đốt, rất đau, nhưng Trình Du vẫn không có phản ứng gì.
Cô ngã vật xuống giường, toàn thân mất hết sức lực, miệng khô khốc.
Trình Du dừng một chút, sau đó lấy ra một con dao từ trong đôi bốt quân đội, ném tới bên cạnh cô, nắm vào trong tay cô, nâng mặt cô lên và nói: "Đã hả giận chưa? Nếu chưa hết giận thì, thân phận của chú hiện giờ không thuộc quốc gia này, em giết chú thì cũng sẽ không có ai tới làm phiền em. Chú đã dặn mọi người là không được làm phiền em, lát nữa em hãy lấy điện thoại liên lạc với Cừu Anh, trưa mai anh ta sẽ đến đưa em rời khỏi nơi này. Ra tay đi."
Nghe những lời này, Lâm Yêu Yêu nhìn con dao quân đội nặng trịch lạnh buốt như băng trong tay, tức giận khóc nấc lên.
"Chú thừa biết giết người không nằm trong phạm trù đạo đức của em."
"Giết ba mẹ của một người cũng không nằm trong phạm trù đạo đức, sao lại không được chứ?"
"Chú nghĩ em không dám?"
"Chú mong rằng em có thể dũng cảm hơn, như vậy chú cũng sẽ yên tâm."
Vừa dứt lời, con dao nhanh chóng vung ra, Lâm Yêu Yêu dùng hết sức mạnh chém con dao một nhát. Lúc đầu cô còn tưởng là nó quá cùn không cắt được, nhưng đột nhiên vai trái của Trình Du bắt đầu rỉ máu, cái áo thủng một lỗ lớn, máu nhanh chóng thấm ra ngoài, nhoáng cái đã đẫm nửa ống tay áo.