“Ai bảo huynh là hết động phòng hoa chúc thì nghỉ chuyện phòng the?”
***
Hoang Tịch khóa cửa xong thì đứng bên ngoài, cố gắng đè nén giọng mình, nói thật dịu dàng: “Bé cưng, em gắng nhịn chút, ngủ một mình đêm nay nhé … Sáng, sáng mai ta lại qua với em!”
Minh Sơ không rõ vì sao đêm nay Hoang Tịch lại khác thường như thế, y đứng trong phòng kéo cửa vài lần: “Sao phải khóa cửa phòng? Thả ta ra!”
Hoang Tịch không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng đành cố đấm ăn xôi nói: “Bởi vì, bởi vì bên ngoài có bi3n thái đấy! Ta sợ hắn ăn hiếp em, nên đêm nay em ngoan ngoãn ở trong ấy nhé, coi như ta van em vậy!”
Minh Sơ tiếp tục kéo cửa, giọng điệu ngập vẻ bối rối khó hiểu: “Huynh đang nói gì thế, mau mở cửa ra!”
“Không được, ta chỉ muốn tốt cho em thôi! Dù sao, về sau bé cưng đừng ăn mấy loại quả kỳ quái kia nữa!”
Quả kỳ quái ư?
Minh Sơ ngoái lại nhìn đống trái cây trên bàn, bát này toàn là…
Chẳng lẽ…
Một lát sau, không biết có phải Minh Sơ kéo mệt rồi không, mà trong phòng lặng ngắt như tờ.
Hoang Tịch đứng ngoài bỗng thấy bất an: “Bé cưng, em ổn chứ? Sao không lên tiếng?”
Minh Sơ: “Ừ, hơi nóng, muốn c ởi quần áo.”
“Cái gì?!” Hoang Tịch vội ngăn cản, “Đừng cởi, trời rét thế này, em mà cởi là nhiễm lạnh đổ bệnh đấy!”
“Cởi rồi.”
Cởi… rồi?
Cởi luôn rồi?
Vậy thì bây giờ…
“…” Hoang Tịch nuốt nước miếng, bắt đầu thả trí tưởng tượng bay xa, ký ức về thân thể ai kia từ mười mấy năm trước dường như lập tức thức tỉnh…
Gã nhớ mỗi lần va chạm, mái tóc bạc ướt át rối bời và cần cổ nghểnh cao vì khó chịu của Thiên Lũng Cảnh, biểu cảm nhớp nháp tuyệt mỹ ấy…
Chỉ mới hồi tưởng thôi, mà thân thể gã đã phản ứng rất thành thật.
Gã đã không được chạm vào sư tôn suốt 18 năm trời.
Mười tám năm qua, tuy gã luôn ở cạnh thi thể Thiên Lũng Cảnh, coi cái xác ấy như người yêu mình, tự tay chăm sóc tỉ mẩn cẩn thận, nhưng gã chưa bao giờ làm điều gì bất kính với thân thể sư tôn.
Không phải gã không muốn, cũng không phải gã không dám, gã chỉ sợ vấy bẩn người mà mình yêu nhất mà thôi…
Thủa y sinh thời, gã đã ép buộc y tới bước đường này.
Nay y về nơi chín suối, sao gã có thể tiếp tục cưỡng ép y.
Gã không nỡ, gã sợ sư tôn sẽ giận, sẽ không muốn quay về nữa.
Nhưng hôm nay, Thiên Lũng Cảnh còn sống sờ sờ đang ở ngay trong ấy, chỉ cần đẩy cửa là có thể chiếm được y, làm sao gã không phản ứng cho đặng? Làm sao gã tiếp tục sắm vai một thánh nhân không hề có tạp niệm được đây?!
“Vậy em mau chui vào chăn đi… kẻo ốm đấy…” Giọng gã đã khác hẳn ban nãy, miệng khô lưỡi khô, hoàn toàn không còn vẻ thong dong như trước nữa.
Giọng gã trầm và kìm nén khủng khiếp.
Trong người gã như có ngàn vạn con thú hoang đang bị vây khốn, thét gào đòi thoát ra, nhưng gã lại phải dồn nén chúng, để chúng không sổ lồ ng chạy loạn.
Không có tiếng động gì trong phòng.
“Bé cưng?
“Sao em không nói gì, em thấy khó chịu à?”
Tiếng ghế đổ chợt vang lên trong phòng, nghe đánh két, như đang thụi một đòn đau điếng vào cửa tim Hoang Tịch!
Gã rốt cuộc không nhịn nổi nữa, vội vàng mở cửa, bàn tay nắm ổ khóa trượt ra mấy lần…
Nếu bí quá, thì gã sẽ giải quyết bằng tay hộ sư tôn trước.
Cố nhịn cũng hại thân, sức khỏe của sư tôn là quan trọng nhất! Còn về phần gã thì, cùng lắm gã đi ngâm suối băng trong tông một lát, kiểu gì chả xìu!
Có điều nếu hai người có hành động vượt quá giới hạn với nhau thế này, không biết về sau phải chung sống làm sao nữa…
Gã hoảng loạn mở cửa phòng ra, những tưởng mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng quyến rũ k1ch thích gì.
Nào ngờ gã phát hiện Thiên Lũng Cảnh… à, lộn tiệm, Minh Sơ vẫn ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn, vừa ăn hoa quả vừa đọc sách.
Chiếc ghế đẩu tròn có vẻ đã bị y cố ý đá ngã ra, vẫn đang lăn qua lăn lại kế chân y…
Không biết tại sao, trong khoảng khắc bước vào phòng, gã tưởng như mình lại thấy Thiên Lũng Cảnh trong quá khứ đang ngồi đó.
Vẫn thần sắc ấy, và biểu cảm thờ ơ như không có gì sau khi chòng ghẹo người ta.
“Em… chẳng phải vừa nói cởi hết rồi sao?”
Thấy Hoang Tịch mắt chữ A mồm chữ O, Minh Sơ thả sách xuống: “Hoang Tông chủ đang buồn bực vì ta không nhào vào lòng ngài luôn hả?”
“Ơ… Không, ta chỉ… lo em bị làm sao thôi!”
Minh Sơ cầm “quả Mê Hoặc” trên bàn lên, khoan thai giảng giải: “Quả này là quả Thảo Cam, không phải quả Mê Hoặc.
Trông chúng hơi giống nhau, nhưng quả Thảo Cam cuống dài có hạt, quả Mê Hoặc không hạt, hơi lõm đoạn đuôi.
Quả Thảo Cam không có tác dụng phụ, vị hơi chua, tuy thường thấy nhưng rất ít người hái làm trái cây để ăn.
Quả Mê Hoặc thì hiếm hơn nhiều.
Dẫu là kẻ tu đạo Vô Tình, ăn phải quả Mê Hoặc thì cũng như trúng thuốc kích d*c, phải làm chuyện phòng the mới đỡ được…”
Đôi mắt xinh đẹp vô song của y nhìn thẳng vào gương mặt thấp thỏm của ai đấy: “Cho nên, huynh bị lừa rồi đúng không?”
Hoang Tịch: “…”
Gã quên khuấy mất, học thức của Thiên Lũng Cảnh phải đứng số một số hai cả giới Tu Chân, làm sao y có thể ăn linh tinh mà không phòng bị gì được…
Ầy, lũ ngu kia bị bọn bán hàng giả lừa là cái chắc! Quan trọng là bị lừa thì thôi, còn liên lụy đến cả gã nữa!!! Sư tôn nhất định sẽ cảm thấy mình có mục đích đen tối, có mưu đồ khác đây!!!
Minh Sơ ngồi gác chân đến là duyên dáng, một tay chống trán tựa bàn, khẽ hếch cằm như Thiên Lũng Cảnh ngày xưa: “Nói đi, huynh muốn làm gì ta?”
Hoang Tịch ngẩn ngơ bước đến, vô thức nhũn chân quỳ sụp trước mặt y: “… Nếu ta nói không phải tại ta, mà là lũ thuộc hạ của ta hiểu lầm, tự quyết định đẩy đưa cho ta và em làm chuyện ấy với nhau, thì bé cưng có thể tha thứ cho ta được không? Ta thật sự không có ý định làm gì em hết!”
Minh Sơ nhìn gã, bỗng nhiên giẫm nhẹ mũi chân lên th@n dưới của Hoang Tịch.
Mắt Hoang Tịch lập tức trợn tròn!
Sau đấy Minh Sơ cười khẽ như đã nhìn thấu tất cả: “Với trạng thái hiện giờ của Hoang Tông chủ, lời ngài nói thật sự kém thuyết phục lắm.”
Người còn?! Bạo gan vậy sao!!!
Hoang Tịch suýt không kiềm lòng nổi mà túm mắt cá chân vô cùng mảnh khảnh của ai kia, kéo y vào lòng mình.
Nhưng gã biết mình không thể, một khi gã làm gì với Minh Sơ hiện tại, thì sẽ không thể giải thích được nữa!
“Phản ứng bản năng của đàn ông trước sắc đẹp thôi, dù sao em cũng giống hệt người đó mà.” Gã cố gắng để giọng mình có vẻ bình tĩnh, “Nếu ta thật sự có ý định làm gì em, thì cũng chẳng cần viện đến mấy thứ này.
Hẳn em cũng biết với thực lực bây giờ, em không thể phản kháng ta được.”
Minh Sơ cười lạnh lùng: “Ồ? Biết đâu Hoang Tông chủ chán trò cưỡng ép rồi, muốn nếm của lạ thì sao?”
Hoang Tịch nhìn thẳng vào y: “Sao em biết trước kia ta từng cưỡng ép người ấy? Ta chưa bao giờ đề cập đến chuyện ép buộc người ấy thế nào với em đúng không?”
Minh Sơ khựng lại, môi mím chặt.
“Sao nào, lần này không cần viện cớ sư phụ em từng kể với em hả?”
Minh Sơ nói: “Hoang Tông chủ chớ có đánh trống lảng…”
“Ta không đánh trống lảng.” Hoang Tịch nhìn thẳng vào mắt Minh Sơ.
Vẻ hung hãn trong đôi mắt gã như muốn đối thoại cùng linh hồn trong mắt y, “Dù ta có phản ứng với em, thì cũng là vì Thiên Lũng Cảnh, chỉ vì người thôi, em đã hiểu chưa?”
Minh Sơ lập tức đỏ mặt, vô thức lảng tránh ánh nhìn dữ dội của gã.
Thật ra y cũng không rõ mình đang nghĩ gì nữa.
Trong khoảng thời gian chung đụng này, y luôn cho là Hoang Tịch không có ý khác với Minh Sơ.
Nhưng chuyện vừa rồi lại khiến y nghĩ rằng tất cả những gì Hoang Tịch làm, thật ra chỉ vì muốn có được thân thể Minh Sơ… Bỗng dưng, cơn ghen của y trào dâng điên cuồng, tựa như một con rắn đen vặn vẹo túm lấy lý trí y.
Y bị giằng xé giữa hai thân phận Thiên Lũng Cảnh và Minh Sơ, không thể phân biệt nổi rốt cuộc ai là ai!
Thiên Lũng Cảnh đang ghen, Thiên Lũng Cảnh đang ghen với Minh Sơ!
Rõ ràng Minh Sơ chính là Thiên Lũng Cảnh, phải tội, khi thấy Hoang Tịch có phản ứng với Minh Sơ, y lại có cảm giác mình bị phản bội!
Nhưng câu nói cuối cùng của Hoang Tịch, dường như đã mở toang trái tim phủ đầy bụi bặm của y, giằng xé đảo lộn, khiến trái tim y điên cuồng xao xuyến vì gã!
Vào thời khắc ấy, y cảm nhận được một nỗi niềm xúc động mình chưa từng trải nghiệm bao giờ, thậm chí y còn không dám nhìn thẳng vào mắt gã.
Hoang Tịch thấy Minh Sơ không nói gì nữa thì cũng chẳng định giải thích nhiều thêm, gã vừa đứng lên tính rời đi, thì bỗng bị Minh Sơ gọi lại: “Huynh đi đâu đấy?”
Hoang Tịch không ngoái đầu, chỉ đứng tại chỗ đáp: “Đi giải quyết vấn đề riêng tư.
Yên tâm, ta sẽ về với em ngay, không để em một mình đâu.”
Minh Sơ: “Chờ chút!”
“Sao vậy?”
Minh Sơ nhìn theo bóng lưng Hoang Tịch, trái tim nảy thình thịch.
Y vô thức gọi gã về, nhưng câu nói sắp vuột miệng khiến y ngại ngùng khôn cùng.
“Ta… không có gì, huynh đi đi.”
Hoang Tịch nghe vậy thì rời khỏi phòng.
Minh Sơ cuống hết cả lên.
Câu nói luôn lặp đi lặp lại trong đầu y, khiến y cực kỳ xấu hổ kia là –
Ta có thể giúp huynh.
Y bốc đồng quá.
Chắc chắn y điên rồi, nên mới muốn nói thế với Hoang Tịch.
Thậm chí y còn hồi tưởng hình ảnh hai người gi@o hợp trong bí cảnh U Tuyền ngày xưa, trái tim đập quá dữ dội, may mà cuối cùng y vẫn kìm lại được!
Y ngồi thừ bên chiếc bàn, quay sang nhìn đ ĩa quả đầy ụ trên đó.
Tất cả là tại mày, chính mày đã phá vỡ trạng thái hài hòa ban đầu, khiến chúng ta gượng gạo kỳ cục với nhau hơn.
…
Ngày thứ 16, Núi Phù Linh.
Lục Lâm Trạch vẫn như trước kia, kiên nhẫn mặc quần áo thật tỉ mẩn giúp sư huynh.
Bộ xiêm áo hắn chuẩn bị lần này quả thực là phiên bản hắc ám của bộ đồ Chưởng môn Thẩm Tam Xuyên hay mặc.
Đồ Chưởng môn gốc của Ải Phong Nguyệt vốn là màu trắng kèm bạc, thêu chìm hoa văn tam hoa của Ải Phong Nguyệt.
Còn xiêm y Lục Lâm Trạch chuẩn bị cho Thẩm Tam Xuyên thì có kiểu dáng y hệt, nhưng là đen phối với vàng kim, thêu hoa văn Ma Hậu của Núi Phù Linh.
Mặc xong, hắn ôm eo Thẩm Tam Xuyên, ghì sát ai kia lại gần: “Sư huynh mặc màu đen, quả thực giống như sa đọa vì đệ.
Màu này càng tôn lên nước da trắng ngần của huynh, làm đệ chỉ muốn cắn hết toàn thân huynh thôi.”
Thẩm Tam Xuyên cạn lời: “Chi bằng nói đây là ta phiên bản tha hóa đi.
Nhưng bộ quần áo này hoàn toàn giống hệt bộ dành riêng cho ta ở Ải Phong Nguyệt, đệ không sợ kẻ khác nhận ra à?”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Kìa chàng Thẩm ơi, ta muốn làm nhục Hàn Diễn Tiên Tôn nên mới cưới em về, tất nhiên phải tô điểm cho em giống hệt y chứ.
Kẻo không làm sao bôi tro trát trấu lên mặt Hàn Diễn Tiên Tôn cao cao tại thượng, nhã nhặn thanh cao được?”
“Đệ ấy à…” Thẩm Tam Xuyên duỗi tay véo má Lục Lâm Trạch, “Xấu xa quá thể!”
Xấu xa đến độ cốt truyện cũng phải bó tay với em luôn!
“Giờ đệ có thể nói cho ta hệ thống của ta ở đâu rồi chứ? Không phải đệ còn tính đưa ta đi gặp nó à?”
Lục Lâm Trạch đáp: “Xa lắm, mình đi xe ngựa nhé.”
“Đi xe ngựa?” Thẩm Tam Xuyên ngờ vực nói, “Cưỡi kiếm bay nhanh hơn chứ?”
Lục Lâm Trạch giải thích như một lẽ tự nhiên: “Cưỡi kiếm đệ không ôm huynh được, đi xe ngựa thì khác, chậm tí càng hay.”
Thẩm Tam Xuyên hoảng hốt: “… Lục Lâm Trạch, hết 15 ngày rồi đó!”
Anh chàng vất vả lắm mới… mới sống sót mà!
“Ai bảo huynh hết động phòng là nghỉ chuyện phòng the? Huynh đã thấy ai kết hôn xong chỉ động phòng một lần, rồi không cần mẫn làm chuyện vợ chồng nữa chưa?”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Nói chuẩn quá, anh chàng chẳng kiếm ra lý do gì để phản bác…
Hai người còn đang v3 vãn đánh yêu, bỗng nhiên có hầu cận đứng ngoài xin lệnh: “Tôn thượng, Giáng Dạ Chân nhân của Cổng Phá Trần cầu kiến ạ.”
Lục Lâm Trạch nghe vậy thì liếc mắt nhìn Thẩm Tam Xuyên: “Biết rồi, bảo hắn đợi đi.”
“Vâng ạ.”
Chờ người ngoài cửa đi khuất, Lục Lâm Trạch mới cười nói: “Hàn Diễn Tiên Tôn lâu ngày không xuất hiện, xem ra kẻ ái mộ ngài nóng ruột lắm rồi, còn dám chạy tới chỗ ta tìm ngài… Nhưng thôi, nếu để hắn biết Hàn Diễn Tiên Tôn đã hoàn toàn thuộc về ta từ trong ra ngoài, biết đâu hắn lại khóc òa tại trận!”
“Đệ tính làm gì?”
Lục Lâm Trạch bật cười xấu xa: “Tiên Tôn cảm thấy, ta sẽ đối xử với tình địch thế nào?”
[HẾT CHƯƠNG 115].