“Sau này, ta cũng chỉ còn mình em thôi.”
***
Tuy đã hứa hẹn sẽ không quá trớn, nhưng cuối cùng người nào đó gặm c ắn xong là hoàn toàn không dừng lại nổi.
Gã thậm chí còn đè người ta ra ghế mà ăn hiếp, tóc y rối bù, cổ áo cũng bị kéo ra… Mãi đến lúc bị ăn một cái bạt tai nảy lửa, Hoang Tịch mới ôm gương mặt sưng đỏ ngồi dậy, nhìn Minh Sơ bị mình hôn tới mức má đỏ hây hây, áo quần tả tơi quyến rũ.
Gã ấm a ấm ức và hẵng còn thòm thèm, nói: “Bé cưng, lần sau đừng vả vào mặt được không?”
“Không có lần sau!”
“Chuyện này thì quả thực không thể trách ta, nhìn em nhắm mắt chờ đợi ta như thế, ta nào nhịn nổi?!”
“Quỳ xuống!”
Hoang Tịch lập tức quỳ đánh rụp xuống trước mặt Minh Sơ, không do dự tẹo nào, như đã hình thành phản xạ có điều kiện.
Thấy Hoang Tịch quỳ gối trước mặt mình, Minh Sơ mới muộn màng nhớ ra thân phận hiện tại của hai người không phải là thầy trò nữa, y đâu có tư cách bắt Hoang Tịch quỳ với mình, tự dưng xấu hổ quá trời với Hoang Tịch đang ngoan ngoãn bó gối!
Hoang Tịch thì lại nghĩ, sư tôn cáu lên là quên cả thân phận.
Xem ra giờ người không nói gì, có lẽ vì cảm thấy không nên bắt mình quỳ.
Nhưng mình đã quỳ rồi, chỉ cần mình không vạch trần người, biết đâu người lại nguôi giận…
Hai người mang hai dòng suy nghĩ khác nhau, một ngồi một quỳ không nói câu gì.
Lát sau, xe ngựa vấp phải cục đá.
Minh Sơ không phòng bị mất thăng bằng, ngã thẳng vào lòng Hoang Tịch, còn đẩy gã ra sàn nằm đè lên gã theo quán tính!
Hoang Tịch lo lắng bảo vệ Minh Sơ: “Có va chỗ nào không, đau không?”
Chẳng hiểu sao Minh Sơ lại thấy rung động trước giọng điệu âu lo thấp thỏm của Hoang Tịch.
Y tựa vào người gã thầm thì “Không sao”.
Hoang Tịch thấy Minh Sơ có vẻ không muốn đứng dậy, thì vẫn chưa yên tâm lắm, gã sờ đầu y hỏi: “Thật sự không va đập gì chứ? Bé cưng, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ ha!”
“Ừ.” Y nằm trên lồ ng ngực gã, nghe những nhịp tim của gã, quen thuộc mà ấm áp.
Vậy sao không đứng lên?
Hoang Tịch lại lần tay xuống, chạm vào mé eo Minh Sơ.
Không biết có phải tại Minh Sơ trẻ hơn không, mà vòng eo này còn thon hơn cả Thiên Lũng Cảnh ngày xưa.
Gã vừa bóp một cái, mặt Minh Sơ đã hơi ửng đỏ.
Sau đấy y né ra như sợ nhột, vừa nghiêng eo đi là trượt xuống cạnh người Hoang Tịch.
Ai kia sợ y ngã, bèn ôm chầm lấy y, tình cờ bóp trúng bờ m ông cong vút của Minh Sơ.
… Ôi cảm giác này, Hoang Tịch kích động đến độ suýt rơi nước mắt!
Sướng tê người!!!
Nhỏ nhắn, mượt mà! Săn chắc mà không kém phần đàn hồi!
Minh Sơ bò dậy khỏi người gã.
Thấy Hoang Tịch hẵng còn chưa nhấc nổi người, y ngước mắt nhìn gã, kinh ngạc kêu lên: “Ta va phải mũi huynh à, sao huynh lại chảy máu mũi?”
Hoang Tịch vội vàng ôm mũi mình ngồi dậy: “Không… Không, tại dạo này hơi bị nóng trong người thôi…”
Ôi, vòng eo ấy, cặp mông kia… Suy nghĩ của gã bắt đầu đồi bại rồi! Mà còn siêu đồi bại nữa!
Không được, nhất định phải bắt Minh Sơ tu luyện tử tế thôi!
Kẻo không gã đắm chìm quá không phanh lại được mất!
Mấy ngày sau, cuối cùng hai người cũng về tới biệt viện Sùng Phùng.
Hoang Tịch rất là tự giác, chuyển hết đồ đạc của mình qua phòng Minh Sơ, thậm chí còn sai người hầu đổi hai giường thành một chiếc giường bự chảng từ trước!
Minh Sơ nhìn chiếc giường hoành tá tràng hoa lệ trong phòng, liếc mắt nhìn Hoang Tịch: “Đổi lại cái cũ đi.”
“Bé cưng, giường to ngủ sướng mà.”
“…”
“Vả lại trời lạnh rồi, em thì yếu, ta rất cần làm ấm giường cho em!”
“Ta không có yếu nhé!”
“Em qua được kỳ Luyện Thể thì ta sẽ tin em.” Dứt lời, gã đi đến trước mặt Minh Sơ, đặt tay y trong lòng bàn tay mình, “Em xem, tay em buốt quá này, ta ủ cho em nhé?”
Minh Sơ kệ gã, rút tay về xoay người bước khỏi cửa phòng.
Hoang Tịch đuổi theo, tính hỏi Minh Sơ định đi đâu, cuối cùng lại theo y tới cửa phòng Thiên Lũng Cảnh.
Gã ngẩn người, thật ra sau khi ở bên Minh Sơ, gã rất hiếm khi nghĩ đến Thiên Lũng Cảnh nằm trong biệt viện Sùng Phùng.
Nhưng thấy Minh Sơ đẩy cửa đi vào, gã vẫn vào theo y.
Thiên Lũng Cảnh vẫn nằm trên ngọc Hàn Băng như vị tiên đẹp tuyệt trần, mỹ miều và lạnh lẽo, có điều không hề động đậy.
Minh Sơ nhìn Thiên Lũng Cảnh, bình tĩnh cất tiếng: “Huynh định làm gì với y?”
Hoang Tịch đang ngẩn ngơ ngắm Thiên Lũng Cảnh, nghe Minh Sơ nói thế, ánh mắt gã chợt trở nên bất an: “Gì cơ?”
Minh Sơ thở dài: “Y đã chết rồi.”
Hoang Tịch nhìn Thiên Lũng Cảnh tựa đang say giấc trên ngọc Hàn Băng, rồi lại nhìn Minh Sơ có dung mạo y hệt đứng bên cạnh, chậm rãi cúi đầu, đáp một tiếng “Ừ” khẽ khàng đến độ khó lòng nghe nổi.
“Vậy, huynh tính làm gì với thi thể y đây, chẳng lẽ cứ cung phụng mãi như vậy ư?”
“… Ta không biết.”
Nếu phải trước kia, câu trả lời của gã chắc chắn sẽ là – mãi mãi.
Nhưng hôm nay…
Sư tôn đã thay một thân xác mới, đang đứng ngay trước mặt mình đây. Còn gì mà gã không thể dứt bỏ, không nỡ chia xa nữa đâu?
Gã nhìn người yêu thật sự đang đứng trước mặt mình, lòng dạ rối bời.
“Nếu huynh không nghĩ ra phương án, thì chi bằng để ta quyết định nhé.”
“… Em muốn làm gì?”
Minh Sơ từ tốn nói: “Mười tám năm, lẽ ra phải thành xương khô lâu rồi, chẳng thà bỏ ngọc Định Nhan ra, để y tan thành mây khói.”
Dứt lời, y đưa tay ra toan lấy ngọc Định Nhan khỏi người Thiên Lũng Cảnh, nhưng lại bị Hoang Tịch túm tay ngay.
Một số vết thương tồn tại trong tim gã, dẫu thành sẹo rồi, không còn chảy máu, đã thôi nhức nhối.
Nhưng khi có người muốn bóc vảy, gã vẫn thấy đau quặn tim thấu xương như xưa.
Ngày ấy, gã thật sự còn muốn tìm đến cái chết.
Minh Sơ nhìn Hoang Tịch: “Chẳng phải huynh đã nói, huynh muốn thành đôi với ta sao?”
Gã ngơ ngẩn nhìn vào mắt Minh Sơ, nhưng không nói nổi nên lời.
“Vẫn chưa buông bỏ quá khứ được sao?”
Hoang Tịch do dự hỏi: “… Em, đã buông bỏ rồi ư?”
Minh Sơ nở nụ cười, ánh mắt vẫn sáng trong: “Ta đã buông bỏ lâu rồi.”
Ta đã từ bỏ thân phận ngày xưa từ lâu.
Dẫu có là nhân vật vang bóng truyền kỳ thế nào, rồi cũng có ngày phải hạ màn thôi.
Có người sẽ nhớ ngươi, có kẻ đã quên ngươi rồi.
Núi sông rộng rồi sẽ có nhân tài mới, chẳng ai có thể thoát khỏi sự luân chuyển của bánh xe thời gian.
Dẫu công tích vĩ đại nhường nào, cũng không tránh được sóng sau xô sóng trước.
Chẳng có gì phải hối tiếc cả, ít nhất hiện giờ đã có thể được làm chính mình.
Thiên Lũng Cảnh ngày xưa không thẹn với thiên hạ, Minh Sơ ngày nay muốn trung với bản thân.
Hoang Tịch chậm rãi thả lỏng tay Minh Sơ ra: “Được, vậy làm theo ý em đi.”
Minh Sơ đi đến trước mặt Thiên Lũng Cảnh, hít sâu vào, duỗi tay lấy ngọc Định Nhan khỏi người y –
Chỉ trong khoảnh khắc, thân thể Thiên Lũng Cảnh hóa thành muôn vàn hạt bụi, lặng yên phiêu tán khi sức mạnh của ngọc Định Nhan mất dần, không còn dấu tích.
Hoang Tịch ôm Minh Sơ từ đằng sau, tiếng nức nở gắng kìm nén vẫn còn vương trong giọng điệu:
“Sau này, ta chỉ còn em thôi.”
…
Ăn sung mặc sướng rồi chơi thêm mấy ngày ở Lang Hoàn Ỷ Nguyệt, Lục Lâm Trạch đề nghị đi tìm sư tôn để hỏi rõ chuyện Phách Gia Ẩn Hồn.
Dạo này hắn cũng cố tình tìm đọc về Phách Gia Ẩn Hồn trong Lang Hoàn Ỷ Nguyệt, nhưng tài liệu liên quan thật sự rất ít, chỉ có mấy ghi chép linh tinh tào lao, hoàn toàn không có manh mối nào đặc biệt.
Hơn nữa trong hơn ngàn năm qua, thanh kiếm này chưa từng xuất hiện, thậm chí có người còn cảm thấy đây chỉ là lời đồn đại vô căn cứ! Nhưng hắn vẫn không yên tâm lắm.
Bất cứ chuyện gì có khả năng đe dọa đến sư huynh, hắn sẽ không bao giờ chủ quan, dẫu chỉ là truyền thuyết chăng nữa.
Cô hắn đã nói sư tôn biết rõ hơn về Thần Khí, thì tất nhiên phải đi hỏi thầy cho rõ ràng.
Hắn không nỡ để sư huynh tổn hại chút nào.
Thẩm Tam Xuyên cũng đang rất nhớ sư tôn, nên hai người tính chuyện, tiện chuyến này về biệt viện Sùng Phùng thăm người thân luôn.
Lục Lâm Trạch: “Sư huynh có cảm thấy mình như đang về nhà ngoại sau khi lấy chồng không?”
Thẩm Tam Xuyên lườm hắn: “Biệt viện Sùng Phùng là quê của đệ, đệ mới là đứa về nhà ngoại ấy.”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Chẳng rõ cha già nhà đệ ở với Minh Sơ thế nào rồi.
Huynh nói xem, liệu sư tôn có để cha đệ được toại ý không nhỉ?”
Thẩm Tam Xuyên nhớ lại lúc sư đệ cố tình chuốc say sư tôn, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Hai cha con đệ bình thường cự nự nhau suốt ngày, mà giúp nhau tán trai thì đoàn kết gớm.”
“Thì hai người đều phải ở vậy mười tám năm, tất nhiên sẽ đồng cảm với nhau rồi.”
“…” Câu này chọc đúng nỗi đau tự trách của Thẩm Tam Xuyên, vẻ buồn bã lập tức hiển hiện trên nét mặt anh chàng.
Lục Lâm Trạch cuống quít nói: “Sư huynh, không phải đệ trách huynh đâu, thật ra đệ đã có thể bình thản đối mặt với chuyện 18 năm ấy.
Đệ đùa thế, chính là vì không còn khúc mắc nữa.
Huynh đừng tự trách bản thân nhé, được không?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, nói rất đỗi chân thành: “Về sau ta sẽ bồi thường cho đệ.”
Lục Lâm Trạch còn nghiêm túc hơn cả anh chàng: “Huynh không nhắc chuyện này, đệ cũng đòi huynh thôi.”
“…”
Lúc hai người về tới biệt viện Sùng Phùng thì đã là xế chiều.
Ban đầu họ tính ăn chung bữa tối, ai dè đám người hầu lại thông báo với họ rằng, lão gia vừa đưa tiểu công tử đi ngâm suối nước nóng rồi.
Lục Lâm Trạch sờ cằm: “Suối nước nóng nhà ai thế, bọn ta cũng đi nữa.”
Người hầu thưa: “Trong phủ mình luôn đấy ạ.”
Lục Lâm Trạch kinh ngạc: “Phủ mình có suối nước nóng hồi nào mà ta không biết?”
Người hầu cười nói: “Để lấy lòng tiểu công tử Minh Sơ, lão gia đã thuê người về đào, lật tung mấy chỗ trong phủ, nhưng có vẻ tìm được nguồn nước ở một nơi ạ.
Nếu không, con e lão gia sẽ xây thêm biệt viện nữa quá.”
Lục Lâm Trạch đỡ trán nói: “Quả không hổ là cha mình! Giỏi thật đấy!”
Sau đó hắn kéo tay Thẩm Tam Xuyên đi vào.
Tôi tớ hỏi có cần thông báo không, hắn lắc đầu nói: “Không cần, chúng ta sẽ tự vào xem.”
Thẩm Tam Xuyên do dự: “Không hay lắm đâu, lỡ thấy mấy hình ảnh không nên thấy…”
Lục Lâm Trạch buồn cười: “Hình như 18 năm trước sư huynh từng chiêm ngưỡng hình ảnh không nên thấy rồi mà? Còn được xem khá nhiều ấy?”
Nhớ tới bảy ngày bảy đêm trong bí cảnh U Tuyền, thuyền hoa ở huyện Sùng Phùng…
Đâu chỉ mới ngắm, suýt phải nhập vai luôn ấy chứ…
Thẩm Tam Xuyên đỏ mặt nói: “Chuyện đấy khác, giờ là Minh Sơ mà!”
“Vậy mình ngồi canh ngoài cửa đợi họ ra nhé?”
“Cũng được.”
Kết quả hai người không ngờ được rằng, suối nước nóng Hoang Tịch đào là loại ao lộ thiên rất to.
Nó còn chẳng có rào quây nữa là cửa, hai người đi một lúc là tới nơi luôn!
Bấy giờ Hoang Tịch đang cố gắng cởi áo tháo thắt lưng cho Minh Sơ, nhưng Minh Sơ cứ xô đẩy từ chối gã mãi.
Hai người cò cưa đến là gượng gạo, Hoang Tịch toan mạnh tay hơn, chợt cảm giác được có kẻ xông vào.
Gã đang chuẩn bị xử lý vị khách không mời này, thì thấy Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên nhìn mình và Minh Sơ với vẻ mặt hóng hớt.
Thẩm Tam Xuyên ngập ngừng hỏi: “… Hoang sư huynh, người làm gì đấy?”
Lục Lâm Trạch cố tình chọc ngoáy: “Cha ơi, cha tệ lắm, sao có thể ra tay với cả học trò cưng của sư huynh! Người ta còn nhỏ xíu thế này nữa!”
Hoang Tịch cuống hết cả lên: “Đâu, hai đứa nghe ta giải thích đã!!!”
Minh Sơ: “…”
[HẾT CHƯƠNG 131].