“Hệ thống huynh, tắt tiếng cộng điểm đi.”
***
“Ứng Kiếp!!!”
Anh chàng trơ mắt nhìn hàng trăm thanh kiếm đồng thời đâm vào Tức Ảnh xung quanh Lục Lâm Trạch, chặt đứt vô số dây gai của Tức Ảnh.
Sau đó, mấy trăm thanh kiếm này tập hợp thành trận pháp kiếm, kìm chặt Lục Lâm Trạch trong trận pháp của Ứng Kiếp.
Những thanh kiếm trong trận pháp sắp xếp theo đủ hướng tứ tung ngang dọc, tựa như một nhà lao khổ hình được đúc bằng kiếm băng, chẳng những khiến người ngoài không thể phá trận đi vào, mà kẻ trong nhúc nhích là sẽ bị Ứng Kiếp tùng xẻo tan tành!
Tức Ảnh đau đến độ vặn vẹo điên cuồng.
Vũ khí khác không thể gây thương tổn cho nó, hoặc phút mốt là lành.
Nhưng trong truyện gốc Ứng Kiếp gần như được sinh ra để khắc chế Tức Ảnh.
Mỗi lần bị Ứng Kiếp đâm trúng, nó đều như bị xuyên tim, đau đến tận xương tủy!
Thẩm Tam Xuyên muốn đi cứu Lục Lâm Trạch, nhưng tự dưng Ứng Kiếp lại có phản ứng chống đối anh chàng, từng luồng khí lạnh ập về phía anh chàng như những mũi kiếm, không thể tới gần được!
Tại sao lại thế này?!
Từ khi trở thành kiếm bản mệnh của anh chàng, Ứng Kiếp chưa bao giờ trái lời anh chàng cả!!!
“Uyên Quang không thể làm hại hắn được, đúng không?
“Hai người là thiên địch trong số mệnh.
Trên cõi đời này, chỉ có Ứng Kiếp mới có thể giết được Ma Tôn.”
Một kẻ khoan thai bước vào từ lỗ thủng trên mình Tức Ảnh.
Sau khi đứng cạnh Lục Lâm Trạch, kẻ đó vô cùng lạnh nhạt nhìn Thẩm Tam Xuyên mặt mày trắng bệch trước mắt mình.
Trận pháp kiếm của Ứng Kiếp lại hoàn toàn không phản ứng với kẻ này, thậm chí còn tránh đường, để kẻ đó bước vào trận pháp dễ như trở bàn tay ư?
“Vi Hàm Dạ, huynh muốn làm gì?” Thẩm Tam Xuyên toan tiến lên, nhưng Ứng Kiếp vẫn không cho phép anh chàng lại gần.
Luồng kiếm khí ập tới làm anh chàng ngã nhào ra đất, “Tại sao huynh lại có thể khống chế Ứng Kiếp?!”
Kẻ bước đến chính là Giáng Dạ Chân nhân của Cổng Phá Trần.
Chàng ta cúi đầu nhìn Lục Lâm Trạch bị Uyên Quang đâm xuyên tim, im lìm quỳ một chân trên nền đất, rồi quay sang nói với Thẩm Tam Xuyên: “Ta chẳng những có thể khống chế Ứng Kiếp, mà còn kiểm soát được cả Uyên Quang.”
Dứt lời, Uyên Quang bỗng run rẩy rời khỏi cơ thể Lục Lâm Trạch, rồi rơi đánh “Choeng” trên bụi gai mây dưới chân hắn.
Cùng lúc đó, vô số mầm non Tức Ảnh mọc ra từ vết thương bị Uyên Quang xuyên thủng, như thể muôn vàn xúc tu đang chữa trị vết đâm của Lục Lâm Trạch.
Bỗng dưng, mầm Tức Ảnh như bị thứ gì uy hiếp, chỉ chữa một lát rồi sợ sệt ngừng lại… Sau đó Lục Lâm Trạch đang ở trạng thái hôn mê hơi chau mày, phun ra một búng máu tươi, toàn thân cũng trào máu ở những chỗ khác nhau, như bị ai xiên kiếm vào vậy!
“Sư đệ!” Thẩm Tam Xuyên luống cuống nhìn Lục Lâm Trạch tắm đẫm trong máu. Nhất định là tại vừa nãy Ứng Kiếp chém đứt Tức Ảnh, nên giờ mới dội ngược vào người sư đệ!
Anh chàng muốn triệu hồi Uyên Quang về, nhưng Uyên Quang hoàn toàn không có phản ứng.
Anh chàng ngẩng đầu nhìn về phía Vi Hàm Dạ, ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu: “Huynh có Phách Gia Ẩn Hồn?! Không thể nào, chỉ những ai mang dòng máu hoàng tộc họ Thương mới có thể sử dụng Phách Gia Ẩn Hồn, tại sao huynh lại dùng được nó…”
Vi Hàm Dạ nhìn máu tươi lan tràn sắp đụng tới đôi ủng trắng của mình, thờ ơ lùi về một bước nói: “Hóa ra Tiên Tôn biết Phách Gia Ẩn Hồn, vậy thì ta không cần giải thích quá nhiều nữa.”
Một thanh kiếm dài bằng hổ phách tối màu, huyết khí cuồn cuộn chợt xuất hiện trong tay chàng ta.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện, luồng huyết khí quấn quanh thân kiếm trông nhang nhác con rồng vàng năm ngón!
“Câu hồn?” Thẩm Tam Xuyên nhíu mày nói, “Chính huynh đã giết Thương Vân ư? Huynh đã rót huyết hồn gã vào Phách Gia Ẩn Hồn, nên mới điều khiển được thanh kiếm này?”
Vi Hàm Dạ không tỏ ý kiến: “Gã từng làm nhục ngài, dĩ nhiên chết cũng chưa hết tội.”
“Nhưng huynh cố tình ném xác gã ở ba châu Huyền Sát, khơi mào xung đột giữa ba châu năm nhánh, là vì lý gì?!”
Vi Hàm Dạ nhìn anh chàng, chậm rãi nói: “Là để cứu Hàn Diễn Tiên Tôn bị Ma Tôn áp bức trở về.”
“Huynh đang nói gì thế? Huynh biết ta chưa bao giờ bị ép buộc cả! Lúc ở Núi Phù Linh, ta cũng đã nói rất rõ ràng với huynh rồi!”
“Chỉ cần ba châu năm nhánh đối địch, thì ngài và hắn sẽ không thể danh chính ngôn thuận đến với nhau được.
Hai người lập khế ước cũng vô dụng thôi.”
Thẩm Tam Xuyên lo âu nhìn Lục Lâm Trạch đang chảy máu không ngừng, sốt ruột nói: “Vi Hàm Dạ, huynh điên rồi sao, rốt cuộc huynh muốn làm gì?”
“Lục Lâm Trạch không chết được đâu, ngài đừng kích động như thế.” Vi Hàm Dạ lạnh nhạt liếc nhìn Ma Tôn bị vây hãm trong trận pháp của Ứng Kiếp, “Nhưng, nếu ngài còn giữ ý định thành đôi với hắn, ta sẽ lập tức bắt hắn phải chết trong trận pháp Ứng Kiếp này.”
“Ngươi dám!” Thẩm Tam Xuyên không muốn nói nhảm thêm nữa.
Dù không có Uyên Quang và Ứng Kiếp, anh chàng cũng phải liều chết phen này, cứu sư đệ ra! Nhưng anh chàng vừa ra tay với Vi Hàm Dạ, Uyên Quang nằm im dưới đất bỗng dưng xoay mũi kiếm lại, lập tức hóa thành mấy chục tia chớp bao vây anh chàng bên trong.
Anh chàng như một con thú bị nhốt trong lồ ng, không tài nào thoát khỏi nhà tù giam cầm mình được!
Đến cả Uyên Quang cũng thế sao?!
“Hiện giờ ta đang sở hữu cả ba thanh Thần Khí.
Dù Tiên Tôn có mạnh cách mấy cũng phải bất lực trước ta thôi.” Vi Hàm Dạ rời khỏi trận pháp kiếm, đi đến trước mặt Thẩm Tam Xuyên, “Tuy nhiên, chỉ cần ngài đồng ý một chuyện với ta, thì ta có thể không giết hắn.”
“…”
“Ba ngày sau, lập khế ước với ta.”
Thẩm Tam Xuyên cười khẩy: “Hà tất phải thế, ta đã lập khế ước với sư đệ từ lâu, ngươi cũng biết cơ mà? Từ đầu chí cuối, người ta thích chỉ có mình Lục Lâm Trạch.
Ngươi làm vậy, cũng chẳng có nghĩa lý gì đâu.”
“Ngài vốn nên thuộc về ta, ngày xưa chính hắn đã giở mưu kế để cướp ngài đi.
Tiếc thay, hắn không thể công bố với toàn thiên hạ người mình lập khế ước cùng là ngài, còn phải dùng cái cớ thế thân sứt sẹo để che đậy quan hệ giữa hai người…” Chàng ta cười nói, “Nhưng thôi, vậy cũng tốt, ta có thể tuyên bố với bàn dân ngay là ta và ngài sẽ lập khế ước.
Ải Phong Nguyệt và Cổng Phá Trần liên hôn, hai phe mạnh nhất của năm nhánh Thần Phong về chung một nhà.
Người đời sẽ chúc phúc cho đôi ta thôi, ngài nói có phải không, Tiên Tôn?”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu: “Hết thuốc chữa.”
“Đúng vậy, từ lần đầu nhìn thấy ngài, ta đã biết mình yêu ngài hết thuốc chữa rồi.” Ánh mắt Vi Hàm Dạ đen đặc, “Cho nên, dù có phải xuống địa ngục, ta cũng quyết kéo Tiên Tôn xuống cùng ta!”
Thẩm Tam Xuyên nhìn thanh Phách Gia Ẩn Hồn trong tay Vi Hàm Dạ, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi không chỉ rút hồn một người phải không? Huyết hồn còn lại cũng thuộc hoàng tộc họ Thương ư? Kẻ đó là ai?”
Vi Hàm Dạ cầm Phách Gia Ẩn Hồn lên nhìn ngắm: “Quả nhiên không giấu nổi Tiên Tôn.
Dù sao ta cũng không sở hữu dòng máu hoàng gia họ Thương, dù vận dụng cấm thuật cũng chẳng thể kiểm soát Phách Gia Ẩn Hồn lâu dài… Nhưng thôi không sao, bao giờ cần lại giết một con chó họ Thương là được.
Trong đây đã có huyết hồn của Thương Vân và Thừa Hiên Vương.
Kế tiếp, ta sẽ giết Thương Viêm, báo thù cho Tiên Tôn nhé?”
Thừa Hiên Vương? Đó chẳng phải là tên Vương gia suýt hại chết bé Lâm Trạch năm xưa, bị anh chàng vung kiếm chặt đứt đường con cái đó sao?
Quả đúng là oan có đầu nợ có chủ!
Nhưng nếu Phách Gia Ẩn Hồn có thời hạn…
Thẩm Tam Xuyên bình tĩnh trả lời: “Chỉ cần ngươi đồng ý không làm hại Lục Lâm Trạch, thì ta có thể nghe theo ngươi.”
Vi Hàm Dạ cuối cùng cũng nở nụ cười: “Ta sẽ lập tức thông báo chuyện mừng này cho toàn thiên hạ ngay… Tuy nhiên, để phòng Tiên Tôn lừa ta, mấy ngày nay ngài và Ma Tôn hãy cùng ở lại Cổng Phá Trần của ta.
Chỉ khi được thấy ngài mỗi ngày, ta mới có thể yên tâm.
Bao giờ hai ta lập khế ước xong xuôi, ta lại cân nhắc đến chuyện thả tình nhân cũ của ngài ra, thế nào?”
Thẩm Tam Xuyên không dao động: “Tùy ý ngươi.”
Vi Hàm Dạ lại cười nói: “Tiên Tôn không phải nhọc lòng chuyện tổ chức lễ lập khế ước đâu, ta sẽ sắp xếp tất cả đâu ra đấy.”
Thẩm Tam Xuyên không đáp, cũng chẳng nhìn chàng ta nữa.
…
Đám đông thuộc ba châu năm nhánh ngoài kia không biết chuyện gì đang xảy ra trong đấy, mãi lâu sau họ mới thấy Vi Hàm Dạ trở ra một mình.
Ai nấy đều ngơ ngác, Vi Hàm Dạ còn tuyên bố thẳng thừng là Hàn Diễn Tiên Tôn đã thắng Ma Tôn.
Nhưng Ma Tôn bị trọng thương, được Hàn Diễn Tiên Tôn đưa về chữa trị rồi, không tiện xuất hiện.
Mọi người đều kinh ngạc, nhất là đám ma tu thuộc ba châu Huyền Sát, gần như sắp làm loạn lên, nhưng bị Yếm Ngũ Sát ngăn lại.
Yếm Ngũ Sát biết kế hoạch của Lục Lâm Trạch, nên tuyệt không thể để phe mình xung đột với năm nhánh Thần Phong được.
Hội ba châu Huyền Sát vừa im im, thì Vi Hàm Dạ lại tuyên bố ba hôm nữa mình sẽ tổ chức tiệc lập khế ước với Hàn Diễn Tiên Tôn ngay trước đám đông!
Tin ấy khiến toàn bộ dân tình của ba châu năm nhánh đều điếng người, nhất là bên Ải Phong Nguyệt, họ không thể tin nổi việc này!
Vi Hàm Dạ quét mắt nhìn mọi người.
Hiện giờ chàng ta có thể sử dụng Phách Gia Ẩn Hồn để khống chế Uyên Quang và Ứng Kiếp, tương đương sở hữu cả ba thanh Thần Khí.
Sức mạnh tinh thần vĩ đại như thế, chỉ liếc hờ kẻ khác, cũng có thể khiến họ cảm nhận được nguồn linh lực mạnh mẽ vô tận của chàng ta!
Đáng sợ, áp lực này đáng sợ quá!
“Nếu chư vị còn nghi ngờ gì, thì ba ngày sau hãy đến Cổng Phá Trần tham dự tiệc cưới của ta và Hàn Diễn Tiên Tôn.”
…
Màn đêm buông xuống, Thẩm Tam Xuyên bị bắt về Cổng Phá Trần đang ngồi thiền trong phòng, thì thấy Vi Hàm Dạ đẩy cửa đi đến.
Vi Hàm Dạ chẳng nói năng gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên bàn, rót hai tách trà, sau đấy nhìn Thẩm Tam Xuyên vẫn ngồi yên nãy giờ.
“Thật ra, bây giờ ta có thể chiếm đoạt ngài, để thỏa tâm nguyện bao năm.” Vi Hàm Dạ đưa chén trà lên nhấp nhẹ một ngụm, “Chỉ cần Ứng Kiếp và Uyên Quang còn cùng thuộc về ngài, thì Phách Gia Ẩn Hồn vẫn có thể chế ngự chúng.
Ngài cũng sẽ không thể phản kháng ta.”
Thẩm Tam Xuyên không ý kiến gì.
“Nhưng ta không muốn bất kính với Tiên Tôn, nên trước khi đôi ta lập khế ước, ta sẽ không chạm vào ngài dù chỉ chút ít.” Chàng ta tiếp tục ngắm anh chàng, “Nhưng lập khế ước xong, thì có lẽ không thể làm theo ý Tiên Tôn được rồi…
“Nhưng Tiên Tôn yên tâm, ta sẽ quý trọng ngài hơn Ma Tôn Lục Lâm Trạch.”
Thẩm Tam Xuyên lờ chàng ta đi, Vi Hàm Dạ cũng không để bụng, chỉ ngắm Hàn Diễn Tiên Tôn như đang chiêm ngưỡng cảnh sắc tuyệt trần nào vậy.
Một lát sau, có người gõ cửa thưa: “Chưởng môn, Thương hoàng bệ hạ cầu kiến, nói là tới tặng quà ạ…”
Vi Hàm Dạ buông chén trà: “Dẫn y vào đây đi.”
“Dạ vâng.”
Vi Hàm Dạ nhìn Thẩm Tam Xuyên, nói: “Ngài xem, món quà đầu tiên đến rồi đấy.”
Tiếp theo, Thương Viêm mặc bộ thường phục đi tới.
Y thấy Thẩm Tam Xuyên thì cũng chẳng giật mình, nhưng Thẩm Tam Xuyên có thể nhận ra, tên này chỉ đang cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Khi cậu đệ tử Cổng Phá Trần dẫn y vào đóng cửa đi ra, y bèn hoảng loạn quỳ sụp xuống trước mặt Vi Hàm Dạ: “Giáng Dạ Chân nhân, ta biết ngài đã giết hoàng thúc! Cầu xin ngài, mong ngài nể tình ta tiết lộ Phách Gia Ẩn Hồn cho ngài, đừng giết ta tế kiếm!”
Thẩm Tam Xuyên lạnh lùng liếc y. Hóa ra Thương Viêm đã ý thức được mình sẽ trở thành huyết hồn thứ ba! Tặng quà chỉ là cái cớ, xin tha mới là mục đích thật!
Vi Hàm Dạ nói: “Để giải phong ấn cho kiếm, ngươi còn quẳng cả anh ruột cho ta, mà giờ lại sợ ư?”
Thương Viêm quỳ xuống đất bò đến bên chân Vi Hàm Dạ, cất giọng run rẩy: “Chân nhân, ngài đã có được Hàn Diễn Tiên Tôn như ý nguyện, xin ngài niệm tình ta cũng góp chút công lao, tha cho ta đi mà! À, hay là, tộc ta hẵng còn mấy đứa chị em, cũng mang dòng máu hoàng tộc họ Thương.
Cứ cách một thời gian ta lại đưa một đứa đến cho ngài tế kiếm nhé, chỉ xin ngài đừng giết ta!”
“Để sống sót, mà bệ hạ sẵn sàng đẩy những người không liên quan trong tộc vào chỗ chết ư?”
Thương Viêm cười nịnh nói: “Chỉ cần Chân nhân chịu buông tha cho ta, thì ngài muốn chơi muốn giết chúng thế nào thì tùy! Chỉ là mấy đứa đàn bà họ hàng vô dụng thôi mà!”
Thẩm Tam Xuyên nhíu mày, Thương Viêm sợ thật rồi, còn dám nói ra mồm những câu trơ tráo như thế!
Ánh mắt Vi Hàm Dạ trở nên hung hãn: “Nếu hôm nay bệ hạ đã chủ động tới nhà, thì để mạng lại luôn đi.”
Dứt lời, Phách Gia Ẩn Hồn lại xuất hiện trong tay chàng ta lần nữa.
Thương Viêm nhận ra tình thế không ổn, vội vàng quỳ xuống trước mặt Thẩm Tam Xuyên: “Tiên Tôn, cứu ta! Trước kia anh của ta có lỗi với ngài, nhưng ta chưa bao giờ làm gì thực sự tổn hại ngài cả.
Ngài hẳn cũng biết giết ta thì thế cân bằng giữa ba phe cũng mất, xin ngài cứu ta với! Cứu ta đi ạ!!!”
Mặt Thẩm Tam Xuyên đượm vẻ chán ghét, anh chàng còn chưa động cựa, Phách Gia Ẩn Hồn đã đâm xuyên Thương Viêm từ đằng sau!
Thương Viêm ngây dại cúi đầu nhìn thân kiếm nhô ra từ bụng mình, nở nụ cười thê lương như ma quỷ, nói: “Vi Hàm Dạ, đừng tưởng… ta không biết ngươi giết chúng ta là vì… cái gì.
Đến khi ngươi giết hết cả tộc ta… Y vẫn phải chết, chết dưới kiếm Phách Gia, Ẩn Hồn thôi… Ngươi không cứu nổi đâu, không cứu nổi… Ha ha ha ha ha…”
Thương Viêm vẫn giữ nguyên nét cười quái dị ngã ầm xuống đất, máu toàn thân bị Phách Gia Ẩn Hồn hấp thu hết.
Ngay sau đó, lại có thêm một luồng khí hình rồng cuộn quanh thân kiếm Phách Gia Ẩn Hồn!
Thương Viêm đang nói gì thế? Ai sẽ chết nữa cơ?
Vi Hàm Dạ nhìn thi thể Thương Viêm chằm chằm, chậm rãi mở miệng nói: “Tiên Tôn, thời gian ta khống chế được Phách Gia Ẩn Hồn có vẻ lại dài hơn rồi, chắc hẳn ngài thất vọng lắm nhỉ?”
Tên này, thật sự hóa điên rồi!
…
[CÒN TIẾP].