“Quả thật không chọn sai người!”
***
Biết có người bước vào, Hoang Tịch kéo tấm vải nhung tơ tằm màu đen bên cạnh qua, bao chặt lấy Thiên Lũng Cảnh dưới thân mình.
Lúc này Thiên Lũng Cảnh đang bị che mắt, nhưng đã mất đi ý thức vì cơn khoái cảm cực hạn và cuộc hoan ái kịch liệt.
Y lảo đảo tựa vào lòng Hoang Tịch, tỏa ra khí chất cấm dục mà lại quyến rũ mời gọi…
Lục Lâm Trạch vận bộ đồ đen bóng bẩy, dường như đã quá quen với cảnh tượng trước mắt.
Hắn lập tức đi xuyên qua thân thể Thẩm Tam Xuyên, đứng trước mặt hai người.
Thẩm Tam Xuyên lại với hắn, hơi thở nghẹn đứ! Tiếng tim đập quá ồn ã, ầm ĩ tới độ anh chàng gần như không thể nghe thấy những âm thanh khác!
【 Hệ thống (kích động gào thét): A a a, Lục Lâm Trạch phiên bản Ma Tôn kìa!!! 】
“Con đã đi qua ảo cảnh Nghiệp Liên, cũng biết rõ tiền căn hậu quả của Triền Tình Ti trên người Vu Nguyệt Thượng nhân, con có thể chế thuốc giải Triền Tình Ti giúp người…
“Tiền đề là, đừng động vào Thẩm Tam Xuyên.”
Hoang Tịch bật cười: “Bổn tọa chỉ bắt nó về làm con tin, mà con đã xót xa rồi ư? Từ đầu chí cuối, Thẩm Tam Xuyên luôn khinh thường con.
Con đường đường là Ma Tôn của ba châu Huyền Sát, hà tất phải chà đạp bản thân để xu nịnh nó?”
Thẩm Tam Xuyên quay người lại, nhìn hai kẻ đang trò chuyện, hỏi hệ thống với vẻ vô cùng khó hiểu: Tớ khinh thường sư đệ hồi nào, sư đệ cũng chưa bao giờ phải chà đạp bản thân để xu nịnh tớ cả!
【 Hệ thống (để mị nói cho mà nghe): Hoang Tịch đang nhắc tới cốt truyện trong nguyên tác á.
Trong sách gốc hai người cứ vậy đó, ngài ấy thì đuổi còn cậu thì chạy! Đâu có được ngọt ngào như bây giờ.
Từ sau màn show-off trong rừng của hai người, cả tiên môn đều bận chèo thuyền ship hai cậu òi 】
Thẩm Tam Xuyên cạn lời: … Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đấy là diễn!!! Hơn nữa sư đệ có thích tớ kiểu đấy đâu, thằng nhỏ từ chối tớ thẳng thừng rồi đó thôi!
【 Hệ thống (ngớ mặt): Hồi nào, sao tui không có ấn tượng gì? 】
Thẩm Tam Xuyên: Lúc tớ bảo không muốn rời xa nó, nó khuyên tớ sang các Lâm Uyên Thủy mà ở đi… Thái độ như thế còn chưa đủ rõ ràng hả?
【 Hệ thống: Ơ kìa… kìa kìa kìa kìa kìa… 】
“Chắc hẳn người cũng đã rõ, những suy nghĩ thiện lành Nghiệp Liên hấp thu hằng năm đã không còn cứu nổi sư tôn của người nữa.” Ma Tôn vươn tay, một cánh hoa Nghiệp Liên màu tím đen xuất hiện trong bàn tay hắn, sau đấy chợt hóa thành bột mịn, “Người còn dư bao nhiêu cánh Nghiệp Liên, năm cánh, hay là ba cánh? Dù có dùng hết Nghiệp Liên trân quý nhất trên đời, liệu còn cứu Vu Nguyệt Thượng nhân thêm được mấy lần?”
Hóa ra Hoang Tịch hấp thụ thiện niệm của dân thường bằng Nghiệp Liên, là để cứu sư tôn ư?
“Bổn tọa đương nhiên biết rõ, bằng không, sao ta lại bảo con trà trộn vào Ải Phong Nguyệt, học lén kiến thức bí mật từ lầu Thuốc.”
Hóa ra sư đệ vào Ải Phong Nguyệt là vì Hoang Tịch bảo thằng nhỏ nghĩ cách cứu sư tôn à? Thảo nào dạo này sư đệ mê mẩn lầu Thuốc thế… Nhưng quả nhiên thằng nhỏ có dây mơ rễ má với Hoang Tịch.
Có điều không rõ quan hệ giữa họ là gì, người thân, bạn bè, hay là đối tác?
Tay Hoang Tịch mơn trớn đôi mắt đã bị che khuất của Thiên Lũng Cảnh: “Con là đứa trẻ mà bổn tọa lấy làm tự hào nhất.
Dẫu là Triền Tình Ti không có thuốc giải, cũng chẳng hề hấn gì với con, không phải thế sao?”
Lục Lâm Trạch cười nhạt: “Đương nhiên.
Sao, người bắt đầu xu nịnh con rồi à?”
Giọng Hoang Tịch rõ ràng kích động hơn hẳn: “A Trạch, chỉ cần con giải được Triền Tình Ti, thì bổn tọa sẽ đồng ý với bất cứ yêu cầu nào của con! Giờ bổn tọa xin thề, tuyệt đối không bao giờ động vào một cọng tóc của Thẩm Tam Xuyên nữa!”
“Được, quyết định vậy nhé.”
Dứt lời, Lục Lâm Trạch quay người toan bỏ đi, tình cờ liếc mắt về nơi Thẩm Tam Xuyên đang đứng.
Sau đấy, dường như phát hiện ra điều gì thú vị, hắn nở nụ cười nhạt bước ra ngoài.
Thẩm Tam Xuyên vô tình chạm mắt với Ma Tôn, trái tim lại đột nhiên đập vội.
Ma Tôn đi rồi, chẳng hiểu sao anh chàng cũng bất giác cất bước theo.
【 Hệ thống (nghi hoặc): Ký chủ, cậu đi theo Ma Tôn làm gì? 】
Thẩm Tam Xuyên ngẩn người.
Anh chàng không thể đáp nổi, dường như thân thể mất quyền tự chủ, chỉ muốn theo gót hắn thôi.
Nhưng khi tới chỗ ngoặt, anh chàng lại lạc mất Ma Tôn.
Anh chàng đang định tìm bóng dáng Ma Tôn, một đôi tay chợt vươn ra từ vùng tối, kéo anh chàng vào một góc âm u.
Ngay sau đó, nụ hôn cuồng nhiệt bỗng trút xuống!
Nhịp thở và nỗi rung động quá đỗi thân quen này! Đến cả làn khí nóng bỏng trong hơi thở còn giống nhau như lột!
Anh chàng kinh ngạc nhìn người đàn ông tựa như vị vua của đêm tối trước mặt mình.
Không phải họ chưa từng hôn nhau, nhưng nụ hôn của người này thật sự quá mức thô bạo và ngang ngược, như thể muốn rút hết tất cả sức lực trong cơ thể anh chàng ra, khiến anh chàng không còn cơ hội phản kháng, chỉ có thể mặc hắn làm bậy tùy ý.
Hệ thống ngồi ngoài lề ồ à á ố, anh chàng không nghe rõ hệ thống nói gì, chỉ cảm thấy hình như nó đang lặp đi lặp lại là chuyện này không thể, không thể xảy ra được!
Đến khi cả hai đều thở hổn hển, anh chàng mới được Lục Lâm Trạch ôm vào lòng mình.
Anh chàng chẳng nói nổi thành lời, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Lục Lâm Trạch ôm anh chàng, dịu dàng mơn trớn gương mặt anh chàng, lưu luyến đặt những cái hôn vụn vặt lên khóe mắt và tóc mai anh chàng: “Huynh ở đây nguy hiểm lắm, biết không?
“Toàn sơ hở đây này…”
“Tại sao… đệ lại có thể thấy ta? Rõ ràng ban nãy đệ còn xuyên qua ta…”
Lục Lâm Trạch nở nụ cười.
Bóng đêm tuyệt mỹ, ánh trăng mạ diềm bạc lên những góc cạnh gương mặt hắn.
Nụ cười của hắn còn làm trái tim người ta xao xuyến hơn cả ánh trăng.
Rõ ràng vẫn là mày mắt mũi miệng quen thuộc ấy, nhưng nay chúng bỗng đẹp đẽ khó cưỡng làm sao.
“Không nói cho huynh biết đấy.” Tiếng cười của hắn hơi kiêu ngạo và tự phụ.
Nhân dịp ai kia còn đang ngẩn ngơ, hắn nghiêng đầu hôn lên khóe môi Thẩm Tam Xuyên, “Sư huynh thời còn chưa biết hôn làm đệ hoài niệm ghê.”
“Đệ đúng là… Ma Tôn thật à?”
“Đừng sử dụng ảo cảnh nữa, huynh có biết bây giờ đệ khao khát được ân ái với huynh nhường nào không? Mà cứ ngắm đệ đăm đăm mãi chẳng đề phòng gì cả?” Đôi mắt đen của hắn sâu thăm thẳm, tràn ngập dục vọng, lại càng rù quyến vô ngần trong ánh trăng, “Chẳng qua, nếu đệ làm chuyện chăn gối với huynh ở đây, thì e là đệ trong quá khứ sẽ tức điên…”
“Đệ đang nói gì thế, cái gì mà đệ trong quá khứ?” Thẩm Tam Xuyên khó hiểu nói, “Sư đệ, tại sao đệ lại muốn trở thành Ma Tôn, rõ ràng chúng mình luôn…”
Lục Lâm Trạch ghì chặt Thẩm Tam Xuyên: “Đồ ngốc, huynh mau về đi, nhân lúc đệ còn chưa đổi ý.”
“Về đi?”
“Nếu giữ huynh lại đây, thì chẳng còn ai có thể thay đổi kết cục của đôi ta được nữa.”
Hắn lại hôn lên đôi mắt Thẩm Tam Xuyên, sau đấy áp tay lên mắt anh chàng.
Đến khi Thẩm Tam Xuyên nhận thấy hơi ấm trên mắt mình biến mất, anh chàng mới chợt phát hiện mình đã về Ải Phong Nguyệt.
Anh chàng bỗng chìm trong hoang mang.
【 Hệ thống: Nguy hiểm quá, ký chủ.
May mà đấy là Ma Tôn, nhỡ cậu bị ai túm vào thế giới bên kia, thì không về được nữa đâu, hu hu hu, thế giới bên kia ngược lắm đó!!! 】
Thẩm Tam Xuyên hoảng hốt nói: “Sao lại thế nhỉ, trước kia vào xem, chẳng phải không ai phát hiện ra tớ à, hay ảo cảnh tiến hóa rồi?”
【 Hệ thống: Vì cậu luôn viết lại kết cục tiểu thuyết, nên quyển truyện ngược ban đầu đã rẽ sang nhánh khác với thế giới hiện tại của cậu! Nhưng, hai thế giới đó vẫn có liên hệ mật thiết với nhau.
Túm lại là, chỉ cần cậu cứu vớt được thế giới này, thì thế giới kia cũng biến thành HE, tất cả mọi người sẽ có kết thúc tốt đẹp 】
“Chuyện gì đã xảy ra với tớ và sư đệ ở thế giới bên kia thế?”
【 Hệ thống: Trước kia cậu toàn tua, chả thèm nghe tui giải thích cốt truyện gì cả.
Thật ra vào ngày tổ chức hôn lễ của Ma Tôn, cậu dẫn phái tu tiên khắp thiên hạ tấn công vào núi Phù Linh của ngài ấy.
Tơ lụa đỏ thẫm và máu tươi đỏ thắm nhuộm kín núi đồi.
Tiệc vui hóa tiệc tàn sát, cũng khiến cuộc tình đôi bên BE triệt để!! 】
“Hồi đấy tớ nghe đã thấy lố lăng, giờ nghe lại vẫn lố lăng ghê.” Thẩm Tam Xuyên nhíu mày, “Tớ với sư đệ, sao lại đến mức đứng ở hai đầu chiến tuyến?”
【 Hệ thống: Ẹc… Theo tình hình hiện tại, thì đúng là hơi bất khả thi 】
Thẩm Tam Xuyên nói: “Đằng ấy yên tâm đi, chẳng những tớ với sư đệ sẽ không đến nông nỗi ấy, mà sư tôn và Hoang Tịch cũng tuyệt đối không thể máu chó như nguyên tác được.
Thẩm Tam Xuyên tớ đây, nhất định sẽ viết lại kết cục cho mọi người!”
【 Hệ thống (khóc thút thít): Hu hu hu, quả thật không chọn sai người!!! 】
Trong hành trình tại thế giới này, từ thái độ coi thường và không thấu hiểu ban đầu, nay anh chàng đã biết phấn đấu để thay đổi kết cục của tất cả mọi người.
Hệ thống đã quan sát Thẩm Tam Xuyên trưởng thành qua mỗi bước đi.
Tuy Thẩm Tam Xuyên chưa bao giờ nói ra, nhưng suốt quãng đường này, làm gì anh chàng cũng biết nghĩ cho người khác.
Anh chàng luôn tìm cách cứu mọi người trước khi làm nhiệm vụ, chưa bao giờ toan tính mình được hay mất.
Dẫu biết rõ mình không phải đối thủ của phe địch, anh chàng cũng không hề sợ hãi.
Ban đầu hệ thống còn cảm thấy ký chủ liều quá, gan cùng mình luôn.
Giờ nó mới thấy bản thân nông cạn.
Tuy ký chủ là trai thẳng, nhưng anh chàng rất bền bỉ và có trách nhiệm.
Trong nguyên tác, cái tên Thẩm Tam Xuyên được lấy ý từ “Sơn chỉ xuyên hành, phong hòa tẫn khởi”, nghĩa là dòng chảy không bao giờ dừng lại, kiên trì không vội vã; thuận theo ý trời, sẽ được trời giúp… Ký chủ cùng tên với nhân vật chính, nó vốn tưởng đấy chỉ là trùng hợp, không ngờ anh chàng thực sự đúng như ý nghĩa của cái tên này!
Nay hệ thống đã thật sự tin là ký chủ có thể viết lại kết cục cho mọi người!
Nhất định là thế!
(Sơn chỉ xuyên hành, phong hòa tẫn khởi: Tạm dịch: Núi yên sông chảy, lúa reo gió ngàn.
Đây là một câu thơ cổ Trung Quốc, với ý là núi lớn vẫn lặng im như thế, mãi mãi ở lại nơi này.
Trăm sông không ngừng chảy trôi, mong tới được nơi xa xôi hơn.
Lúa reo trong gió, chỉ cảnh phồn vinh thịnh vượng.
Tất cả sự vật quanh ta đều vô cùng phức tạp.
Câu này thường được dùng để mô tả sự tiến bộ của người trưởng thành, ý là khi bạn dừng lại, nghiêm túc trăn trở nhìn về trước kia, bạn sẽ nhận ra sức mạnh nội tại và tiềm lực của mình, từ đó sẽ càng tiến bộ và gặt hái được thành tựu rực rỡ hơn.)
…
Ba ngày sau, tại núi tuyết Lạc Phong.
Dưới sự dẫn dắt của Nhan Hoán Chu và Cẩu Tuân, các đệ tử của Đỉnh Vô Quan bước vào lần tu hành xa đầu tiên, đi tới núi tuyết Lạc Phong cách Ải Phong Nguyệt ba ngày đi đường.
Sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt cũng là một môn học bắt buộc tại tiên môn.
Núi tuyết Lạc Phong trải dài trăm dặm, phủ đầy tuyết trắng, là một sân bãi huấn luyện tuyệt vời.
Nhiệm vụ cơ bản đầu tiên của đám người mới khi tới núi tuyết Lạc Phong, là trèo lên đỉnh núi cao nhất!
Bình thường mọi người đã quen đi trên đất bằng, giờ leo đường tuyết họ không thể bước nhanh nổi.
Hơn nữa núi tuyết Lạc Phong tuyết đọng quanh năm, dày gần đến eo.
Họ chỉ có thể bước thấp bước cao leo dần lên.
Đi được một đoạn, ai cũng thấm mệt, chân như đeo chì, vừa ướt vừa nặng, đoàn người đã bắt đầu đi hết nổi.
Chỉ mình Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch là luôn dẫn trước, không hề có ý định dừng lại.
Mọi người biết hai ông tướng bỏ xa mình rồi thì cũng thây kệ hai người.
Những đệ tử đằng sau đều kêu ca với Nhan Hoán Chu: “Thủ Tịch sư huynh, mình đi gần ba canh giờ rồi, nghỉ một lúc có được không ạ.
Nền tuyết khó đi quá, giờ giẫm chân vào là không rút ra được, kiệt sức rồi sư huynh ơi!”
Cẩu Tuân cười nhạo nói: “Lũ tay mơ vô dụng vậy đấy, đi có mấy bước mà đã oải rồi.”
“Tụi này có thấy Cẩu sư huynh xuống đi bộ đâu.
Cưỡi kiếm bay hoài đương nhiên không thấy mệt rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, đệ mà cưỡi kiếm bay được thì…”
Cẩu Tuân mắng mỏ: “Cái lũ không tiến bộ tẹo nào như các ngươi mà còn đòi bay trên kiếm à, hơn nửa năm rồi, đã được mấy đứa đột phá kỳ Luyện Thể chưa?”
“Đột phá kỳ Luyện Thể trong một hai năm là chuyện bình thường mà.
Tụi này không giỏi được như Thẩm sư đệ và Lục sư đệ, mới mấy tháng ngắn ngủi đã vượt qua kỳ Khống Khí…”
“Chứ lại chả thế, hai đệ ấy đều là kỳ tài trăm năm khó gặp.
Dạo trước muội còn thấy Hàn trưởng lão của lầu Nguyệt mang bao nhiêu vật báu của lạ tới phòng họ để vời họ về làm đệ tử thân truyền đấy! Nhưng hình như bị từ chối rồi, muội trông ngài ấy buồn hắt buồn hiu cầm đồ về á.”
“A! Nghe muội nhắc vậy, ta cũng từng gặp Hoa trưởng lão của núi Phong mang mấy món Tiên Khí siêu xịn qua nhận đồ đệ, kết quả cũng phải rầu rĩ trở về…”
“Hâm mộ ghê á, nếu trưởng lão nào đối xử như vậy với đệ, chắc đệ sẽ dập đầu nhận thầy luôn!”
“Mấy đứa thì biết gì, Thẩm sư đệ đã được Chưởng môn sư tôn chấm từ sớm rồi, đương nhiên các trưởng lão còn lại không cướp nổi đâu!”
“Không cướp được Thẩm sư đệ, thì vẫn còn cơ hội cướp Lục sư đệ đó thôi? Dù sao cũng là trưởng lão của núi Phong và lầu Nguyệt, mà Lục sư đệ từ chối luôn hả? Chẳng lẽ cũng tính làm đệ tử thân truyền của Chưởng môn?”
“Lục sư đệ? Lục sư đệ được Thái sư tôn nhăm nhe lâu rồi.
Hôm nào huấn luyện xong với tụi mình, người ta đều phải sang lầu Thuốc nghe Thái sư tôn dạy riêng.
Chuyện hơn nửa năm rồi mà huynh vẫn chưa biết à?”
“Sao kia? Thái sư tôn á… Trời ơi, vậy thì địa vị của Lục sư đệ cao ngang các trưởng lão rồi còn gì?”
“Thái sư tôn không nói rõ là nhận Lục sư đệ về làm đệ tử thân truyền, nhưng muội thấy ngài ưng Lục sư đệ lắm, có khi còn quý hơn cả mấy trưởng lão cơ…”
Cẩu Tuân thấy sắc mặt của Nhan Hoán Chu ở cạnh mình bắt đầu sầm lại thì vội vàng cắt ngang lời khen không dứt của đám đông: “Giỏi quái gì mà giỏi, toàn mấy tin đồn nhảm.
Thế Chưởng môn sư tôn đã bảo nhận đồ đệ chưa, Thái sư tôn đã nói cho làm học trò chưa? Tụi bay chỉ được cái tưởng bở!”
Nhan Hoán Chu bảo: “Ngươi ở lại canh tụi nó, ta đi xem hai đứa kia đến đâu rồi.”
“Vâng ạ!”
…
Ở đàng kia, Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đã gần lên đến đỉnh núi tuyết.
Nhưng bấy giờ tuyết dày đến độ thực sự khó bước tiếp.
Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi một lát, bẻ mấy cành khô bên cạnh buộc vào lòng bàn chân mình: “Thôi đừng chơi đúng luật quá nữa.
Đường tuyết khó đi, gia tăng diện tích tiếp xúc chịu lực thì mới đỡ lún.”
Dứt lời, anh chàng giẫm chân thử, quả nhiên có thể bước trên nền tuyết nhờ buộc cành cây dưới chân mình, nguyên lý cũng từa tựa như ván trượt tuyết vậy.
Sau đấy anh chàng cũng cột chặt cành cây vào chân Lục Lâm Trạch.
Lục Lâm Trạch nắm tay Thẩm Tam Xuyên rất đỗi tự nhiên, tiếp tục bước về phía trước.
“Sư đệ, dạo này ta có cảm giác màu mắt của đệ hơi khác trước ấy?”
“Vậy ạ?” Lục Lâm Trạch chớp chớp mắt, “Sư huynh quan sát đệ kỹ nhỉ.”
Màu mắt thay đổi là vì A Lam đã không còn trên người hắn nữa.
Nhưng điểm khác biệt này rất nhỏ, đến chính hắn còn chẳng phát hiện được, không ngờ sư huynh lại nhận ra.
“Ừ, hình như sậm đi một tẹo, ta cảm thấy ngày xưa màu không đậm như thế.” Thẩm Tam Xuyên nhớ tới Lục Lâm Trạch phiên bản Ma Tôn mà mình từng gặp trong ảo cảnh.
Đôi mắt sâu hun hút ấy cũng hơi giống bây giờ, anh chàng không khỏi lo lắng, “Đệ có thấy khó chịu hay gì không?”
“Sư huynh yên tâm đi, đệ khỏe lắm.”
“Hai đứa bay tưởng mình ra đây để chơi à? Lại còn không coi ai ra gì nắm tay với tán dóc? Quẳng cành cây đi, ai cho phép chúng bay chơi mánh?”
Hai người nhìn về phía Nhan Hoán Chu đang cưỡi kiếm bay trên trời, hiểu ngay lại có kẻ tới gây hấn rồi đây.
Thẩm Tam Xuyên đáp: “Nhiệm vụ mà Thủ Tịch sư huynh đưa ra là leo lên đỉnh núi tuyết, có bảo không được sử dụng đạo cụ phụ trợ đâu.”
“Họ Thẩm, đừng tưởng ngươi học với Chưởng môn sư tôn mấy hôm là đã đủ lông đủ cánh.
Ngươi năm lần bảy lượt chống đối ta, ta sẽ không tha cho ngươi nữa.
Nơi này rất xa Ải Phong Nguyệt, ta cũng chẳng thiếu cách khiến ngươi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
“Kỳ tài trăm năm khó gặp gì chứ, ta muốn xem thử, ở chỗ này rồi, còn ai có thể cứu được các ngươi!”
[HẾT CHƯƠNG 43].