“Người khác không được, huynh ấy thì được.”
***
Ba ngày sau, năm nhánh Thần Phong tề tụ ở Ải Phong Nguyệt.
Ải Phong Nguyệt đóng cửa gần thế kỷ, đây là lần đầu náo nhiệt như thế suốt trăm năm, khiến ai nấy đều bận rộn tất bật.
Cả Vu Nguyệt Thượng nhân cũng khoác bộ hoa phục vô cùng long trọng của Chưởng môn lên.
Thẩm Tam Xuyên được chiêm ngưỡng ấn bạc tam hoa trên trán sư tôn lần đầu, quả thực thầy như vị thần đẹp nhất trên trời ngã xuống thế gian.
Phải tội bộ đồ này của sư tôn hoa lệ thì hoa lệ thiệt, nhưng trông không tiện choảng nhau bằng bộ bình thường của thầy.
Là đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân, cũng là tâm điểm chú ý trong cuộc tụ hội năm nhánh Thần Phong lần này, Thẩm Tam Xuyên luôn đứng đằng sau Thiên Lũng Cảnh.
Chẳng qua anh chàng vẫn mặc bộ đồng phục tu tiên bình thường nhất của đệ tử Ải Phong Nguyệt, thậm chí còn thắt thừng bạc ánh tuyết biểu tượng của đệ tử đỉnh Vô Quan bên hông.
Lần này năm nhánh Thần Phong tụ họp, không rõ mọi người có bảo nhau không, mà các Chưởng môn đều đưa đệ tử thân truyền của mình theo cùng.
Sau khi tất cả đã ngồi vào chỗ, Thẩm Tam Xuyên liếc một cái là thấy ngay Hoa Tiểu Quất đang hớn hở dùng khẩu hình gọi mình “Tiểu Xuyên Nhi, ta tới rồi”!
Thẩm Tam Xuyên vờ như không nhìn thấy y.
Dù sao những lúc không muốn nói chuyện, sắc mặt anh chàng luôn lạnh lùng, phong thái cao ngạo cấm dục rất hợp để hù kẻ khác.
Năm nhánh Thần Phong, năm môn phái tu tiên lớn cường thịnh nhất giới Tu chân – Ải Phong Nguyệt, Cổng Phá Trần, Các Xuân Thu, Ải Thanh Từ, Đài Yên Vân.
Từ lần Thiên Lũng Cảnh một mình một kiếm giết sạch Núi Phù Linh, họ đều coi Ải Phong Nguyệt như Thiên Lôi, chỉ đâu đánh đó.
Cổng Phá Trần sở hữu một khu mỏ linh, giàu nứt đố đổ vách, đã đứng hạng hai bao năm ròng.
Các Xuân Thu và Ải Thanh Từ ngang cơ nhau, chẳng qua Các Xuân Thu toàn đệ tử nữ, Ải Thanh Từ thì tất cả đều nam.
Cuối cùng là Đài Yên Vân, em út mọi nhà.
Có lẽ do mờ nhạt quá, nên người ta luôn có ảo giác nó sắp bị hất cẳng khỏi năm nhánh Thần Phong đến nơi.
Lúc nào cũng có một số tiên môn nhỏ mới ra mắt gan lì, muốn khiêu chiến quyền uy của năm nhánh Thần Phong, nên sẽ thử sức từ Đài Yên Vân có vẻ yếu ớt nhất.
Nhưng chúng đều bại trận hoàn toàn.
Tuy Đài Yên Vân là tiên môn khiên tốn nhất năm nhánh Thần Phong, nhưng cũng chưa chịu thua ai bao giờ.
“Mới chớp mắt mà đã gần trăm năm.
Trên đường tới đây, ta còn suy ngẫm rốt cuộc kẻ nào mới đủ bản lĩnh khiến Vu Nguyệt Thượng nhân độc nhất vô nhị trên đời phải đích thân mở miệng nhận đồ đệ.
Nay được gặp, quả là một hạt giống tốt có tư chất siêu việt, được trời ưu ái.
Khí chất tầm vóc này, cũng mang dáng dấp Vu Nguyệt Thượng nhân năm xưa… Mắt nhìn người của Thượng nhân quả là độc đáo.
Có được một đồ đệ thế này, đúng là làm người ta phải thích thú ngưỡng mộ!”
Người đang lên tiếng là Chưởng môn Lý Đạm Hề của Đài Yên Vân, tên Hiệu là Vân Khanh Tử, tuổi xem chừng xấp xỉ Thiên Lũng Cảnh, nhưng trông lõi đời hơn nhiều.
Có lẽ do Đài Yên Vân là tiên môn nhỏ nhất trong năm nhánh Thần Phong, nên họ nịnh hót Ải Phong Nguyệt trơn tru vô cùng: thấy Vu Nguyệt Thượng nhân – khen, thấy Thẩm Tam Xuyên – khen, tóm lại cứ điên cuồng mà lấy lòng!
(Tên Hiệu (Hào): ban đầu được dùng để chỉ bất kỳ tên nào mà người khác đặt cho bản thân, trái ngược với tên húy là do cha mẹ hoặc trưởng bối đặt.
Việc sử dụng tên hiệu một cách chính thức hoặc như một bút danh dường như chỉ bắt đầu từ thời Lục triều, khi các nhà văn Đào Tiềm và Cát Hồng tự đặt tên hiệu cho mình.)
“Thương Vân, mang quà chúc mừng của Đài Yên Vân nhà mình lên trình cho Vu Nguyệt Thượng nhân đi!” Vân Khanh Tử phất tay, ra hiệu cho đệ tử thân truyền Thương Vân đằng sau dâng quà.
“Dạ, thưa sư tôn!”
Chàng trai tên Thương Vân mặc bộ quần áo tu tiên màu xám nhạt pha trắng biểu tượng của Đài Yên Vân, vô cùng ngoan ngoãn mang mấy vò rượu ngon ra từ kết giới không gian của mình, bày thành một hàng: “Rượu Lộc thuần khiết 150 năm, mỗi vò đều được Đài Yên Vân tự tay nấu ủ, xin Vu Nguyệt Thượng nhân và Thẩm sư đệ vui lòng nhận cho.”
Vu Nguyệt Thượng nhân gật đầu: “Đa tạ.”
Ngoài mặt Thẩm Tam Xuyên chẳng có biểu cảm gì, nhưng thật ra lại nghĩ thầm trong lòng: Có rượu kìa! Bao giờ ăn xiên bẩn với sư đệ có thể làm một chén, không tồi không tồi!
Đài Yên Vân dâng lễ xong, Chưởng môn Sở Trần Chân nhân của Cổng Phá Trần ngồi một bên cười nói: “Vân Khanh Tử à, ông vẫn keo kiệt như xưa.
Thượng nhân nhận đồ đệ, một dịp to tát thế này, mà ông chỉ tặng mấy vò rượu cho xong chuyện.
Đã nghèo còn cổ hủ, ông không có tiền thì cứ đề đạt với ta đi!”
Sở Trần Chân nhân, họ Vi tên Ứng Thủy.
Cổng Phá Trần làm ăn lớn, hơn nữa khác với những môn phái tu tiên kia, Chưởng môn của Cổng Phá Trần được quyết định theo chế độ thừa kế, cha già truyền cho con trai, con trai lại truyền cho cháu trai.
Từ xưa đến nay, tất cả Chưởng môn của Cổng Phá Trần đều họ Vi, bởi vậy đệ tử thân truyền không phải con trai thì sẽ là cháu trai, đúng xì-tai phong kiến.
Nhưng cũng chẳng ai dị nghị gì, vì nhà người ta giàu khủng khiếp mà! Đến cả màu sắc áo tiên còn là ba loại đỏ tươi, đỏ đô, trắng vô cùng quý phái.
Cổ tay, cổ áo và vạt áo đều được may bằng tơ mềm vàng ròng, nhìn sơ đã thấy đẫm tiền đẫm quyền rồi!
Vân Khanh Tử cười hùa nói: “Đài Yên Vân nhà ta là môn phái nhỏ, tất nhiên không thể nhiều tài lắm của, nguy nga quý phái bằng Cổng Phá Trần của Sở Trần Chân nhân được… Nhưng tại hạ cũng mất rất nhiều công sức ủ mấy vò rượu này.
Đừng coi thường, công hiệu tốt lắm đấy, không tin lát nữa mọi người mở một vò nếm thử cho ngọt giọng xem sao?”
Sở Trần Chân nhân không trả lời, mà thì thầm vài câu với đệ tử thân truyền Vi Hàm Dạ bên cạnh.
Vi Hàm Dạ ra ngoài xong thì một đống người lần lượt khênh rương gỗ to bước vào.
Toán người cố gắng để rương xuống thật cẩn thận, rồi mở từng chiếc ra –
Hào quang sặc sỡ lập tức lan khắp căn phòng.
Mọi người suýt không mở nổi mắt vì chói, phải một lúc sau mới thích ứng được.
Họ ngẩn người nhìn sáu cái rương to đựng đầy linh thạch cao cấp.
Uầy, không hổ là Cổng Phá Trần được ca tụng là cái vại đựng tiền của năm nhánh Thần Phong.
Sáu chiếc rương cốc lồ toàn linh thạch cấp cao.
Họ không thèm dùng kết giới không gian, mà cố tình thuê người khiêng tới từ xa tít mù tắp, flex kinh dị thật! Sợ người khác không nhận ra mình mang quà quý tới hả…
Một chữ thôi: CHẤT.
“Thượng nhân, ta xin tặng ngài mấy rương linh thạch thượng đẳng này để làm quà gặp mặt đồ đệ mới nhà ngài, mong ngài chớ khách khí với ta nhé!” Trông mặt Sở Trần Chân nhân rõ là sang chảnh, Vân Khanh Tử của Đài Yên Vân ở cạnh đấy tự dưng xoàng xĩnh đi nhiều.
Thiên Lũng Cảnh vẫn gật đầu: “Đa tạ.”
Đúng là sư tôn có khác, còn tưởng thầy sẽ khách sáo từ chối cơ, không ngờ thầy nhận luôn rất là tự con nhà bà nhiên, mặt còn không đổi sắc! Thậm chí chả thèm đáp lại người ta nhiều hơn một chữ!
Thẩm Tam Xuyên mới được thấy nhiều linh thạch cấp cao như thế lần đầu trong đời, anh chàng sững người một thoáng.
Dù sao một viên linh thạch cấp cao này đã là mục tiêu phấn đấu “be bé” về tiền tài cho các môn phái tu tiên nhỏ bình thường rồi! Vậy là anh chàng sắp phát tài rồi ư?! Cái này chả tín hơn hệ thống nhiều hay sao?
【 Hệ thống: Ha ha 】
Thiên Lũng Cảnh âm thầm truyền âm cho Thẩm Tam Xuyên: Thầy cứ cất hộ con đã nhé, bao giờ con lấy vợ thì cho con dùng.
Thẩm Tam Xuyên: …
Anh chàng nhìn bóng dáng ngay thẳng như trời quang trăng sáng của người đang ngồi trước mặt mình –
Sư tôn à, thầy nói thế nghe cũng không đáng tin y như má bảo má cất tiền mừng tuổi của mày vào ngân hàng trước cho mày nhá!
“Nếu hai vị Chưởng môn đều đã dâng quà mừng, thì ta cũng xin nói thẳng luôn!” Chưởng môn của Ải Thanh Từ – Lê Bạch Tán nhân mặc bộ áo tiên màu thiên thanh bỗng nhiên mở miệng nói, “Vu Nguyệt Thượng nhân, lần này thứ ta mang tới không phải quà mừng, mà là quà cưới! Đứa học trò cưng Tiểu Quất nhà ta, mấy hôm trước đã gặp đồ đệ ngoan mà ngài vừa nhận rồi.
Ôi thôi, nó trúng tiếng sét ái tình, vừa về đã quấy quả đòi ta tới cầu hôn với ngài ngay.
Ta không thay đổi được ý nó, nghĩ bụng thằng nhỏ cũng đến lúc tìm đạo lữ để chăm sóc cho mình rồi, nên đành mặt dày trèo cao.
Không biết ý Thượng nhân thế nào?”
Dứt lời, ông ta bèn lấy quà cưới ra khỏi kết giới không gian của mình.
Tuy rằng không sang giàu được như Cổng Phá Trần, nhưng cũng có thể thấy là đổ nhiều tâm sức.
Mỗi món quà đều chứa đầy ngụ ý, chắc hẳn Lê Bạch Tán nhân cũng rất chiều Hoa Tiểu Quất.
Vu Nguyệt Thượng nhân còn chưa kịp đáp, Chưởng môn Tô Khê Thu của Các Xuân Thu ngồi bên cạnh Lê Bạch Tán nhân đã bất mãn nói: “Mộc Lê Bạch, ông biết ta viết thư ngỏ lời lập khế ước cho Vu Nguyệt Thượng nhân nên mới cố ý đến tranh cướp đúng không?”
Lê Bạch Tán nhân nhìn Thẩm Tam Xuyên rồi lại liếc Tô Khê Thu, tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Dao Tinh Quân cũng ưng đám này ư? Ơ… nhưng thân phận của hai người không hợp nhau lắm đâu?”
Tô Khê Thu cả giận nói: “Đấy là tìm rể hiền cho đồ nhi Thần Thần của ta, ta đã viết thư xin lập khế ước cho Vu Nguyệt Thượng nhân trước rồi, ông đừng có sinh sự!”
Các Xuân Thu và Ải Thanh Từ ngang ngửa nhau, bởi vậy hai tiên môn lớn này cũng thường xuyên so bì trong tối ngoài sáng.
Nhưng kể ra cũng thú vị, vì Các Xuân Thu chỉ nhận đệ tử nữ, còn Ải Thanh Từ chỉ lấy đệ tử nam.
Tuy Chưởng môn đôi bên hay gây hấn xô xát, nhưng số lượng đệ tử dưới trướng họ lập khế ước với nhau lại khá nhiều…
Túm lại, Thẩm Tam Xuyên đã đưa ra tổng kết về bốn môn phái tu tiên lớn còn lại trong năm nhánh Thần Phong như sau:
Cổng Phá Trần – giàu khủng khiếp.
Ải Thanh Từ – toàn đàn ông.
Các Xuân Thu – toàn đàn bà.
Đài Yên Vân – nghèo mạt rệp.
Cô nàng đệ tử thân truyền Tân Thần đứng cạnh Tô Khê Thu đúng kiểu xinh xắn đáng yêu, là một em gái mang cho người ta cảm giác ngọt ngào ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô nàng cất giọng dịu dàng nhỏ nhẻ: “Sư tôn chớ giận ạ, Thẩm tiểu ca ca ưu tú thế này, tất nhiên sẽ có nhiều người muốn lập khế ước với huynh ấy.
Điều đó cũng chứng tỏ sư tôn tinh mắt ạ!”
Tô Khê Thu gật đầu hài lòng, Tân Thần bỗng nhiên quay sang nhìn Thẩm Tam Xuyên: “Thẩm tiểu ca ca, hân hạnh gặp lần đầu.
Muội tên là Tân Thần, nghe nói huynh mới vào Ải Phong Nguyệt nửa năm mà đã tăng bốn bậc, đúng là giỏi ghê ý! Không hổ là đệ tử do người đứng đầu năm nhánh Thần Phong lựa chọn!”
Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp phản ứng gì, Hoa Tiểu Quất đứng kế Tân Thần đã không kìm được tiếng cười: “Nài, Tân Thần ơi, thân phận của cô như thế mà còn gọi người ta là tiểu ca ca, chậc chậc chậc.
Ta bảo nhá, cô đừng có đeo bám quá làm gì, ta đã chấm Tiểu Xuyên Nhi lâu rồi, cô bỏ cuộc đi!”
Tân Thần hừ một tiếng nói: “Huynh chấm thì cứ chấm đi, ta thấy đó giờ Thẩm tiểu ca ca còn chẳng thèm liếc huynh lấy một cái, huynh lại mơ hão tưởng bở chứ gì?”
“Ta tưởng bở? Ba ngày trước ta đã hứa hẹn với Tiểu Xuyên Nhi là sẽ tới tận nhà ngỏ lời cầu hôn.
Nếu không phải sư tôn ta tốn hơi nhiều thời gian chuẩn bị sính lễ, thì ta đã ôm được mỹ nhân về từ lâu rồi!”
“Vu Nguyệt Thượng nhân có nhận sính lễ nhà huynh đâu, đồ trơ trẽn?!”
“Đó là tại đang tặng dở lại bị nhà các cô cắt ngang đấy chứ?”
…
Thấy hai đứa hùng hổ như sắp choảng nhau đến nơi, Lê Bạch Tán nhân và Tô Khê Thu vội chặn hai cô cậu lại, sau đấy nhìn về phía Vu Nguyệt Thượng nhân, đồng thời đặt câu hỏi: “Ý Thượng nhân ra sao?”
Hai kẻ vừa đồng thanh cùng liếc nhau, đều đọc ra sự chê bôi ghét bỏ trong ánh mắt người kia.
Thiên Lũng Cảnh thờ ơ đáp: “Chuyện lập khế ước, thì phải để chính con trẻ cho phép mới được.
Nhưng đồ nhi nhà ta còn nhỏ, e là chưa có phúc phận được nhận tấm tình sâu nặng của các vị.”
Hoa Tiểu Quất vội la lên: “Nhỏ chỗ nào, đâu có nhỏ! Tiểu Xuyên Nhi mau bảo thầy em đi, là lấy chồng phải lấy liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ gièm pha!”
Tân Thần: “Thẩm tiểu ca ca cứ kệ hắn, muội có thể chờ huynh nè!”
…
Thẩm Tam Xuyên thấy đầu mình đau như búa bổ.
Quan trọng là anh chàng đã dở đối phó với mấy chuyện này thì chớ, sư tôn hình như lại chỉ muốn xem trò hay.
Nếu bây giờ có sư đệ ở đây thì ngon rồi, anh chàng sẽ không phải khó xử thế này nữa.
Chỉ cần sư đệ ở đây, là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện vô cùng nhẹ nhàng!
Nhưng vấn đề là, sư đệ không ở đây á!!!
Bên đàng kia, Sở Trần Chân nhân của Cổng Phá Trần vân vê nắp ly, hỏi một câu bâng quơ: “Nếu ai cũng muốn lập khế ước, thì hay là cạnh tranh công bằng đi.
Dù sao hiếm lắm mới có dịp mình cùng đến Ải Phong Nguyệt, nào đến nỗi vội vàng về ngay? Hàm Dạ, con có muốn tham gia cùng không?”
Vi Hàm Dạ vẫn im lặng nãy giờ liếc thoáng qua Thẩm Tam Xuyên đứng cạnh Vu Nguyệt Thượng nhân, đáp rất nhẹ: “Được ạ.”
Hoa Tiểu Quất: “Má, Vi Hàm Dạ, khúc gỗ ngàn năm như ngươi mà cũng dám tranh cướp người với ta sao?!”
Tân Thần: “Hàm Dạ ca ca, huynh cũng thích đàn ông à?! Chẳng chẳng chẳng phải huynh luôn theo trường phái không h@m muốn sao?”
Vi Hàm Dạ lại liếc Thẩm Tam Xuyên lần nữa, nói rất nghiêm túc: “Người khác không được, huynh ấy thì được.”
Vu Nguyệt Thượng nhân quay đầu ngó Thẩm Tam Xuyên ngoài mặt êm ru, trong lòng dậy sóng.
Y suýt không nhịn nổi phải bật cười thành tiếng.
Chắc cậu học trò nhà y chưa thấy cảnh tượng này bao giờ, thú vị ghê.
“Chư vị Chưởng môn.” Chưởng môn Vân Khanh Tử luôn khá mờ nhạt của Đài Yên Vân mở miệng nói, “Thương Vân đồ đệ ta cũng có lòng với anh bạn Thẩm đây, nếu đã cạnh tranh công bằng, thì thêm một người cũng không thành vấn đề đúng không?”
Ánh mắt mọi người cùng tập trung về Thương Vân đứng sau Vân Khanh Tử.
Thương Vân mặc bộ đồ tu tiên màu xám nhạt và trắng, trông đượm vẻ phong độ trí thức, đã vậy còn vô cùng quý phái cao sang.
Cái sự cao sang ấy khiến gã thoạt trông không giống đám đệ tử nghèo kiết xác của Đài Yên Vân, mà lại từa tựa vẻ giàu xổi tiền đè chết người bên Cổng Phá Trần.
Khóe môi Hoa Tiểu Quất giần giật: “Lại thêm một đối thủ cạnh tranh…”
Tân Thần ấm ức nói: “Thương Vân ca ca, sao huynh cũng…”
Vi Hàm Dạ: “Thương Vân huynh thích phái nam từ khi nào?”
Thương Vân cười cười: “Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy y.”
[HẾT CHƯƠNG 51].