“Sư huynh?!”
***
“Oa, Thẩm tiểu ca ca, sao huynh giỏi thế, bắt được ngần này sói Xích Huyết luôn.
Chia cho muội một ít được không, kẻo mai mà đứng chót thì người ta mất mặt lắm.”
Thẩm Tam Xuyên đang uống trà, lừ mắt nhìn kẻ mới tới, thờ ơ nói: “Hôm qua Tân Thần sư tỷ mang theo một con sói Xích Huyết đi ngang qua chỗ bọn ta, có thấy tỷ mất mặt gì đâu.”
Người mới đến chính là Tân Thần của Các Xuân Thu.
Cô nàng vốn định qua đây xem thành tích cuối cùng của Ải Phong Nguyệt có tiến triển gì sau hai hôm không.
Nào ngờ kết giới của Ải Phong Nguyệt lại đầy ụ sói Xích Huyết?! Với số lượng này, cộng cả bốn môn phái còn lại vào cũng chẳng nhằm nhò gì! Rốt cuộc y bắt được chúng chỉ trong một đêm kiểu gì hay vậy, quả là khó lòng tưởng tượng nổi!
“Mùi thuốc súng chỗ Thẩm tiểu ca ca nồng thế, ai chọc giận huynh à?” Tân Thần hỏi, vờ như cố ý vô tình liếc về phía Lục Lâm Trạch, “Lục tiểu sư thúc, chẳng lẽ thúc làm Thẩm tiểu ca ca dỗi ư? Ui chà, hai người sắp lấy nhau đến nơi rồi, chớ nhé chớ nhé! Phải là ta, thì ta sẽ chẳng đời nào làm Thẩm tiểu ca ca khó chịu đâu!”
Lục Lâm Trạch nói: “Thứ chớ nên hơn nữa, chính là sự xuất hiện của cô lúc này.”
Tân Thần chớp đôi mắt to, mách Thẩm Tam Xuyên: “Thẩm tiểu ca ca, huynh xem Lục tiểu sư thúc quát muội kìa, người ta bênh huynh mà còn quát người ta!”
Thẩm Tam Xuyên chán chường chống trán: “Đệ ấy nói có sai đâu, tỷ xuất hiện ở đây lúc này rất là khả nghi đấy.”
Tân Thần cạn lời chống nạnh: “Ủa ngộ vậy, chẳng phải hai người đang cãi nhau hả, đang cãi nhau mà vẫn thống nhất nguyên tắc đối ngoại có quá quắt không? Ít nhất phải có một người đứng về phía ta, nói đỡ cho ta thì mới cãi tiếp được chứ!”
Thẩm Tam Xuyên: “Ai bảo chúng ta đang cãi nhau?”
Tân Thần: “…”
Trạng thái này rõ là đang đang chiến tranh, bảo không cãi cũng chả ai tin!
Thẩm Tam Xuyên túm cổ áo Lục Lâm Trạch, nghiêng đầu hôn hắn: “Tỷ xem thế này có giống cãi nhau không?”
Lục Lâm Trạch kinh ngạc ra mặt che môi lại, mặt đỏ phừng phừng.
Tân Thần tự dưng phải chứng kiến cảnh này, xị mặt ra: “Hu hu hu hu hu, ta ghét nhất là bị khoe khoang mặn nồng ngay trước mặt!!! Cáo từ!”
“Quay lại đây.” Thẩm Tam Xuyên gọi cô nàng lại, “Không phải tỷ muốn ta cho tỷ sói Xích Huyết ư?”
Tân Thần lau nước mắt, lại tung ta tung tăng chạy về: “Thẩm tiểu ca ca tính cho muội thật sao? Thẩm tiểu ca ca vẫn thương người ta nhất!”
“Kết quả của hội thi này tính bằng điểm số.
Ngoài hạng đầu, những thứ tự còn lại đều do ta quyết định.
Ta có thể cho tỷ một số lượng nhất định để tỷ lên hạng, nhưng không phải là vô điều kiện.”
Tân Thần ngẩn người, hoàn toàn bị Thẩm Tam Xuyên dẫn dắt: “Điều kiện là?”
“Viết thư khế ước, ở vòng thi tiếp theo, quý phái không thể tấn công đệ tử của Ải Phong Nguyệt.”
Thư khế ước không thể vi phạm, đã ký rồi là phải tuân thủ.
“Được! Quyết định vậy nhé!”
Tân Thần đổi 50 con sói Xích Huyết từ chỗ Thẩm Tam Xuyên, mãn nguyện ra về.
Dù không được hạng đầu, nhưng chỉ cần ở tốp trên thì sẽ không thua quá nhiều điểm, về sau còn nghĩ cách san bằng tỷ số được.
Chỉ là không tấn công người của Ải Phong Nguyệt thôi, đổi điều kiện nhỏ xíu ấy lấy 50 con sói Xích Huyết vẫn rất lời!
Sau khi Tân Thần đi, Thẩm Tam Xuyên lại xài chiêu cũ, cho Hoa Tiểu Quất lén lút tới đây một số sói Xích Huyết nhất định, vẫn bắt y phải ký khế ước, không được ra tay với người của Ải Phong Nguyệt trong ván đấu sau.
Các Xuân Thu và Ải Thanh Từ đến cả rồi, quả nhiên Thương Vân của Đài Yên Vân cũng tự tìm tới đây.
Hơn nữa y mở miệng ra là muốn lũng đoạn việc làm ăn của Thẩm Tam Xuyên, ra điều kiện cũng rất hời, nhưng bị Thẩm Tam Xuyên từ chối thẳng thừng.
Chờ Thương Vân bỏ đi rồi, Lục Lâm Trạch mới hỏi Thẩm Tam Xuyên: “Tại sao sư huynh chỉ từ chối mỗi Đài Yên Vân?”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Ta thà rằng Đài Yên Vân bị loại đầu tiên, còn hơn chấp nhận điều kiện của gã.
Tên Thương Vân này lắm mưu nhiều kế lắm, ta lo gã sẽ giở mưu hèn kế bẩn.
Giờ đè điểm của gã xuống, thì sau này gã mới không gây chuyện được.”
“Vậy lát nữa người của Cổng Phá Trần tới, sư huynh cũng sẽ cho họ một số sói nhất định sao?”
“Với hiểu biết của ta về Vi Hàm Dạ, chắc hẳn huynh ấy sẽ là người duy nhất không xuất hiện đêm nay.”
“Vì sao?”
Thẩm Tam Xuyên đáp: “Thật ra Cổng Phá Trần là bên có thực lực ngang ngửa với mình, nhưng ta luôn cảm thấy Vi Hàm Dạ chẳng có hứng thú gì với thứ hạng… Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thứ hạng ngày mai sẽ là chúng ta dẫn đầu, sau đấy đến Ải Thanh Từ, Các Xuân Thu, Cổng Phá Trần, cuối cùng là Đài Yên Vân.”
Trong một cuộc thi tính điểm, kiểm soát được thứ hạng thì mới có thể khống chế cục diện cuối cùng.
Sau đấy, quả nhiên đúng như dự đoán của Thẩm Tam Xuyên, Cổng Phá Trần không đến.
Nhưng kết quả hôm sau lại rất bất ngờ, hạng hai không phải Ải Thanh Từ của Hoa Tiểu Quất, mà là Đài Yên Vân của Thương Vân! Ải Thanh Từ lại thành môn phái đội sổ!
Kết quả chính thức đã được công bố.
Hạng nhất, Ải Phong Nguyệt, vẫn dẫn đầu cuộc đua bằng kết quả ngoạn mục; hạng 2 Đài Yên Vân; hạng 3 Các Xuân Thu; hạng 4 Cổng Phá Trần; hạng 5 Ải Thanh Từ, số sói tự dưng biến thành 0 luôn!
Kết quả thành ra thế này, nhất định là tối qua Thương Vân đã giở trò rồi!
Hoa Tiểu Quất nổi giận đùng đùng chỉ kiếm về hướng Thương Vân: “Đồ khốn kiếp, ngươi đánh lén căn cứ của bọn ta giữa đêm, cướp thành quả của bọn ta, ngươi đúng là khốn nạn cùng cực!!!”
Thương Vân thờ ơ đáp: “Cuộc thi này làm gì có luật không được cướp của nhà khác? Nếu Hoa huynh không phục, thì lần sau cướp lại đi.”
“Ngươi!” Hoa Tiểu Quất tức ngứa răng nhưng cũng đành bó tay trước y, chỉ có thể đay nghiến, “Ván sau ngươi cứ chờ đấy cho ta!”
Thương Vân cười cười, chẳng thèm để tâm đ ến lời uy hiếp của Hoa Tiểu Quất.
Không thể kéo Đài Yên Vân xuống ngay từ hiệp đầu, còn khiến gã nhảy thẳng lên hạng 2, điều ấy làm Thẩm Tam Xuyên hơi lo lắng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ván đấu thứ hai đã bắt đầu.
Vòng thi này, là mê cảnh.
Mê cảnh cũng từa tựa một mê cung khổng lồ, tất cả đệ tử tham gia thi đấu đều được dịch chuyển đến những góc ngẫu nhiên trong mê cảnh.
Sẽ có rất nhiều chuyện bất ngờ phát sinh trong mê cảnh, điều các tuyển thủ phải làm chính là thoát khỏi mê cảnh bằng sức của chính mình.
Nhưng một người thoát chưa tính là thắng ngay.
Chỉ khi nào tất cả mọi người trong môn phái đều trốn thoát, thì mới được coi là giành phần thắng.
Nói cách khác, ván này mà ôm khư khư chủ nghĩa anh hùng cá nhân là toi.
Mọi người trong môn phái phải thành công thoát khỏi mê cảnh cùng nhau mới được!
Kết quả thi vẫn dựa theo quy tắc tính điểm.
Tiên môn đầu tiên thoát hết khỏi mê cảnh sẽ được 5 điểm, tiên môn tiếp theo được 4 điểm,… cứ loại suy dần như thế.
Sau khi vụ việc Nhan Hoán Chu bại lộ, hắn ta đã mất tư cách dự thi, bị Hàn Vãn Lâu sai người giam tạm lại.
Hiện giờ cả Ải Phong Nguyệt dựa hết vào mình Thẩm Tam Xuyên, hơn nữa mọi người còn cho rằng chỉ anh chàng mới có thể dẫn dắt họ tới thắng lợi cuối cùng.
Thẩm Tam Xuyên cũng chưa nghiên cứu mê cảnh bao giờ.
Trước khi vào, anh chàng chỉ có thể nhắc trước mọi người chú ý an toàn, hơn nữa còn dặn dò họ, gặp người của Đài Yên Vân thì nhất định phải tránh đi!
Có kẻ lấy làm khó hiểu hỏi: “Thẩm sư đệ, chẳng phải quy tắc của mê cảnh đã ghi rõ, không được phép tấn công hãm hại tuyển thủ khác, bằng không sẽ bị tước quyền thi đấu rồi sao? Tại sao chỉ tránh mình người của Đài Yên Vân? Gặp tuyển thủ của tiên môn khác, lẽ ra phải lập nhóm cùng nghĩ cách thoát khỏi mê cảnh chứ?”
Thẩm Tam Xuyên đáp: “Thương Vân là kẻ giỏi lách luật, chúng ta không thể chắc được gã có giở trò gì cực đoan không… Ải Thanh Từ chính là vết xe đổ, bởi vậy, mọi người đừng tiếp xúc với người của Đài Yên Vân…”
Anh chàng ngẫm ngợi, đoạn bồi thêm: “Đệ tử dưới cấp 4 của Ải Phong Nguyệt vào mê cảnh thì gắng tự thân vận động, thoát được mê cảnh sớm chừng nào hay chừng đó.
Các sư huynh sư tỷ từ cấp 4 trở lên, xin mọi người đừng rời mê cảnh vội, cố gắng ở lại tìm đồng môn cấp thấp, ưu tiên dẫn họ thoát mê cảnh trước!”
“Được, hiểu rồi!”
“Nghe đệ hết!”
“Xin theo lời Thẩm sư đệ!”
…
Sau đấy, mọi người được dịch chuyển vào mê cảnh.
Mê cảnh này hơi khác mê cung bình thường.
Nếu phải mô tả cho chính xác, thì nó giống một khu rừng nguyên sinh khổng lồ hơn.
Dường như cứ tiến một bước là sẽ có yêu thú đáng sợ nào đó vụt ra từ hai bên.
Sau khi vào mê cảnh, tất cả mọi người thuộc các môn phái tu tiên đều bị chia cắt.
Mỗi người bị dịch chuyển tới một địa điểm bất kỳ một mình.
Hiện tại bất kể ra khỏi mê cảnh bằng phương thức nào, thì cách tốt nhất là tìm được đồng môn của mình đã, rồi tính chuyện hợp lực thoát ra sau.
Thẩm Tam Xuyên định lên cao để quan sát toàn cục, nào ngờ anh chàng lại phát hiện nơi này có bùa chắn, đến độ cao nhất định là không thể lên được nữa.
Đừng nói quan sát toàn cảnh, mà muốn đi lên chỗ cao hơn một tẹo cũng không được!
Chịu thôi, đến đâu hay đến đó vậy.
Gặp được ai thì tính tiếp.
Anh chàng bắt đầu đi lung tung trong mê cảnh, chẳng biết bao lâu đã qua, anh chàng bỗng nghe thấy có người gọi mình.
“Thẩm huynh.”
Thẩm Tam Xuyên quay đầu lại thì thấy Vi Hàm Dạ của Cổng Phá Trần sải bước về phía mình. Không ngờ người mình gặp được đầu tiên lại là Vi Hàm Dạ.
Vi Hàm Dạ dừng lại trước mặt Thẩm Tam Xuyên, ánh mắt ngập tràn sướng vui: “Đúng là huynh thật rồi.”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Vi huynh.”
“Huynh không ngại kết bạn đi chung chứ?”
“Không ngại.”
Tuy không chung môn phái, nhưng trên đường có một bạn người đồng hành để cùng nghĩ cách thoát khỏi mê cảnh cũng tốt, rốt cuộc bây giờ anh chàng cũng không có đầu mối gì.
Hai người đi bên nhau, Vi Hàm Dạ cúi đầu nhìn Thẩm Tam Xuyên luôn trầm tư: “Thẩm huynh đã khiến mọi người phải khâm phục trong vòng đầu, quả nhiên rất đáng để chờ mong.”
Thẩm Tam Xuyên lịch sự cười đáp: “Nhờ may mắn thôi.”
“Thẩm huynh đừng khiêm tốn.
Đầu tiên, chưa cần biết huynh bắt được nhiều sói Xích Huyết như thế có phải dựa vào may mắn không, nhưng riêng chiêu thao túng kết quả thi của Thẩm huynh đã khiến người ta phải ngả mũ rồi.”
“Vi huynh quá khen, thật ta ta cũng chưa thành công.”
Vẫn có quá nhiều nhân tố không thể kiểm soát.
Vi Hàm Dạ nghe vậy thì nhắc nhở: “Thẩm huynh phải cẩn thận với Thương Vân, kẻ này cần phòng ngừa đấy.
“Trước kia hắn rất hay xúi giục ta ra tay với huynh.”
Thẩm Tam Xuyên nhìn về phía Vi Hàm Dạ: “Trước kia?”
Vi Hàm Dạ gật đầu: “Nửa năm trước, ở Ải Phong Nguyệt, hắn đã nhận ra ta có ý với Thẩm huynh, nên thường xuyên xui ta, muốn ta ra tay với huynh.
Ta biết hắn có mục đích xấu, nên chưa bao giờ để ý đến hắn.
“Nhưng khi đó không biết tại sao hắn lại vô cớ mất tích trong tiệc đính hôn của hai huynh.
Mãi lâu sau, Đài Yên Vân mới thông báo đã tìm được hắn về, nhưng không tiết lộ nguyên nhân hắn đột nhiên mất tích… Ta luôn có cảm giác hắn không có ý tốt với huynh, huynh nhất định phải cẩn thận khi tiếp xúc với hắn nhé.”
“Đa tạ lời khuyên của Vi huynh.”
Vô cớ mất tích thì là vì bị sư đệ tẩn cho tàn phế rồi quẳng khỏi Ải Phong Nguyệt, nhưng việc Đài Yên Vân tìm được Thương Vân mà không truy cứu thương tích của gã từ đâu mà ra quả thực vô cùng khả nghi.
Đặc biệt là khi, Thương Vân đang cầm đầu Đài Yên Vân bây giờ không hề giống một kẻ tàn phế, mà còn vô cùng khỏe mạnh…
…
Cùng lúc đó, một đôi mắt đỏ như máu luôn chú mục vào hai người đang trò chuyện.
Bỗng nhiên, tiếng rầm rì vang lên trong bụi cỏ…
“Thẩm huynh cẩn thận!”
Thẩm Tam Xuyên còn đang suy nghĩ chuyện Thương Vân, bỗng dưng bị Vi Hàm Dạ ôm chặt đè bên dưới…
Ngay sau đó, anh chàng thấy một con yêu thú trông như hổ trắng nhảy ra, nhào xuống vị trí họ vừa đứng ban nãy!
Mùi máu tươi nồng nặc đập vào mũi, bàn tay đang đỡ vai Vi Hàm Dạ của Thẩm Tam Xuyên ướt đẫm trơn trượt.
“Vi huynh, huynh bị thương à?”
“Ư, bị yêu thú chộp phải…” Vi Hàm Dạ nhíu mày, tiếng hít thở bên tai Thẩm Tam Xuyên trở nên nặng nề, “Thẩm huynh, huynh không thương tích gì chứ?”
“Ta không sao, ta đỡ huynh dậy đã nhé.” Dứt lời, anh chàng vòng cả hai tay qua người Vi Hàm Dạ, tính đẩy chàng ta ngồi dậy.
Nhưng động tác này thoạt trông hơi giống anh chàng chủ động ôm người ta.
Anh chàng còn chưa đỡ xong, thì đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc –
“Sư huynh?!”
[HẾT CHƯƠNG 90].