Ngày Nào Nam Phụ Cũng Ảo Tưởng Rằng Ta Yêu Hắn


Hắc y nhân nguyên bản còn có thể đứng tại chỗ tiếp chiêu, nhưng ngay sau đó hắn liền nhíu mi, đơn giản vì thân ảnh linh hoạt hay thay đổi của Thẩm Vật, hắn nhất chiêu nhất thức đều là sát ý mười phần, nhưng hắc y nhân lại không cảm thụ đến sát khí trên người Thẩm Vật, đổi cách nói khác, hắn căn bản vô pháp bằng vào bản năng của tu giả phán đoán vị trí của đối phương.

Hơn nữa, thiếu niên này dùng chiêu thức xác thật là kiếm pháp chính thống của Đăng tiên phủ, nhưng ở mỗi một chiêu kiếm pháp Đăng tiên phủ, lại giấu giếm càng nhiều biến chiêu khó lòng phòng bị, một đệ tử danh môn chính phái, lại là có tác phong của tà ma ngoại đạo.

Trầm tư trong chớp mắt hắc y nhân nhất thời không kịp phản ứng, cánh tay bỗng nhiên bị kiếm chém một đường, máu tươi nháy mắt nhỏ giọt trên mặt đất, hắn vội vàng thối lui hai bước.

Thẩm Vật bỗng nhiên cũng ngừng, hơi thở trên người hắn rất là bình thản.

Như này không đúng.

Hắc y nhân mày nhăn càng sâu.

Thẩm Vật cười khẽ một tiếng, trường kiếm vung lên, máu tươi rơi trên mặt đất, giống như hồng mai nở rộ, hắn nói: “Máu của ngươi, mùi vị càng tự ngon hơn nhiều các loại huyết mà ta đã ngửi,ta thực thích.



Thanh âm như đang đè nén tiếng cười,tâm tình của hắn bây giờ chỉ nhìn thôi cũng biết đang cực kì vui sướng.

Cũng càng thêm nguy hiểm.

Hắc y nhân chưa từng chớp mắt, thiếu niên thân ảnh liền thừa dịp không khí tràn ngập mùi máu tươi, nháy mắt tới trước mặt hắn, hắn muốn huy kiếm lên đỡ nhưng không kịp, chỉ có thể xoay người tránh né, trong lúc lơ đãng, cánh tay bắt dây thường vì bị thương mà lơ đãng thả ra.

Mới vừa nhân cơ hội đến gần vách núi Ôn Nhiễm đang chuẩn bị cứu người, mắt thấy dây thừng không ngừng hướng vách núi trượt xuống, dưới tình thế cấp bách nàng trực tiếp nhào tới ý đồ bắt lấy dây thừng.

Nhưng nàng xem nhẹ trọng lượng dây thừng buộc người đang rơi, dây thừng không được nàng kéo dừng, ngược lại là nàng, chính mình bắt lấy dây thừng lại bị nó cấp túm đi xuống.

Gió đêm truyền đến thân đang dần biến mất, nàng buột miệng thốt ra một câu duyên dáng lời nói:
“Con mẹ mày”
(o・_・)ノ”(ノ_<。).


Sáng sớm gió mang theo chút lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ phiêu vào, còn đưa tới từng đợt u hương, thấm vào ruột gan.

Ngủ ở trên giường nàng vô ý thức trở mình, đem chăn bọc trên người cuốn càng chặt, thời gian thích ý thế này là thời điểm ngủ nướng hoàn hảo.

Cố tình có người không khách khí đem chăn giựt ra, kéo người nằm trên giường không thể không ngồi dậy, “Ngươi còn muốn ngủ bao lâu!”
Ôn Nhiễm từ trong mộng bừng tỉnh, nàng nhìn thiếu nữ diễm lệ trước mặt, có chút phản ứng không kịp.

“Ta nói, ngươi không phải là ngã từ thác nước, làm ngươi ngã ngu người luôn nha?
(●´⌓`●)
Ôn Nhiễm đầu óc thanh tỉnh, nàng mặt vô biểu tình, “Ta nếu thật ngã choáng váng, vậy ngươi phải phụ trách chiếu cố ta cả đời.


“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!” Thu Thủy ngồi trên ghế, bắt chéo chân hừ một tiếng, “Ta lại không có kêu ngươi bồi ta cùng nhau rơi xuống, liền tính ngươi thật sự ngã choáng váng, cũng không cần ta phụ trách.


Nha đầu này!(;;;・_・)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận