Ngày Nào Nam Phụ Cũng Ảo Tưởng Rằng Ta Yêu Hắn


Ôn Nhiễm tạm thời không có vội vã cùng nàng cãi cọ, mà đánh giá nhà ở, bài trí đơn giản, bàn gỗ tủ gỗ đều là dùng gỗ tốt nhất chế tạo, ở gian nhà này chủ nhân tuyệt không phải bình thường.

Thu Thủy mới vừa tỉnh lại trạng thái cũng giống Ôn Nhiễm bây giờ, nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Ôn Nhiễm, nàng liền nói: “Ngươi không cần nhìn, ta ở trong phòng đã tìm một vòng, cũng không có phát hiện địa phương kỳ quái gì, điểm duy nhất kỳ lại, chính là ta hiện tại vô pháp vận dụng linh lực.


Nghe vậy, Ôn Nhiễm thử giơ tay kết ấn, không hề phản ứng, thuyết minh nàng bây giờ cũng vô pháp vận dụng thuật pháp, nàng nhíu mi, “ Đây là nơi nào?”
“Ta cũng không biết, ta chỉ nhớ rõ ta từ trên cao rớt xuống dưới, sau đó tỉnh lại ta liền đến nơi này.



Ôn Nhiễm chú ý trên mình không có bị thương, cúi đầu nhìn thấy, trên người nàng mặc chính là một bộ váy màu vàng sam, đây không phải quần áo nàng mặc lúc trước, vì thế, nàng nhìn về Thu Thủy, trang phục của nàng không đổi, “ Quần áo trên người ta là ngươi đổi cho ta?”
Thu Thủy ôm cánh tay, ngẩng mặt, rất kiêu ngạo, nàng không có gì tức giận nói: “Từ thác nước rơi xuống, quần áo ngươi đều ướt, ta không thể nhìn ngươi bệnh chết được.


“Nga.


Thu Thủy mạc danh có điểm không được tự nhiên, nàng trừng mắt nhìn Ôn Nhiễm ngồi trên giường, thanh âm không được tự nhiên mà lớn hơn nói: “Ta mới không phải sợ ngươi sinh bệnh đâu, ta chỉ là…… Chỉ là nhớ tới ngươi hình như là Đăng tiên phủ cái gì đại tiểu thư, nếu ngươi xảy ra chuyện, Đăng tiên phủ khẳng định sẽ tìm đến làm phiền Tàng Uyên Cốc chúng ta, a, Tàng Uyên Cốc đương nhiên cũng sẽ không sợ, chẳng qua nếu có lời đồn đãi vớ vẩn gì truyền đi, nói bổn tiểu thư khi dễ ngươi, đối với danh tiếng tú ngoại tuệ trung bên ngoài của bổn tiểu thư sẽ bị bêu xấu”

( ̄ヘ ̄;)
…… Nàng có phải hay không đối với “Tú ngoại tuệ trung” bốn chữ có cái gì hiểu lầm?*Tú ngoại tuệ trung: vừa xinh đẹp lại thông minh*
Ôn Nhiễm nhìn chằm chằm Thu Thủy một hồi lâu, “Ta mới nói một câu, ngươi cần thiết giải thích nhiều vậy sao?”
“Ta nếu không giải thích, vạn nhất ngươi nghĩ lầm ta cái gì làm người tốt làm sao bây giờ?” Thu Thủy quay mặt đi, tránh đi tầm mắt Ôn Nhiễm nhìn qua, lại nhỏ giọng nói thầm một câu: “Bổn tiểu thư cũng không phải là làm người tốt.


Tiểu cô nương khẩu thị tâm phi này, làm người ta dở khóc dở cười.

Ôn Nhiễm giả vờ tin lời nàng nói, nàng từ trên giường bước xuống, thử đi đẩy khóa môn, không thể mở ra, nàng lại lần nữa thử điều động linh lực, như cũ không hề phản ứng.

Thu Thủy có thể từ trữ vật không gian lấy ra quần áo cho nàng thay đổi, vì sao các nàng lại bị hạn chế tu vi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận