Ngày Nào Nam Phụ Cũng Ảo Tưởng Rằng Ta Yêu Hắn


Ôn Nhiễm kinh ngạc “Ngươi mang cái nồi theo bên người làm gì?” “Ta thích ăn lẩu.


Thật đúng là nồi uyên ương!.

Ôn Nhiễm trộm suy nghĩ tiểu cô nương này cũng không phải người bình thường, nàng ngắm nhìn cái nồi trong suốt lại vô cùng chắc chắn trong tay, hỏi: “Đây là dùng thứ gì chế tạo?.

“Đá kim cương.


Ôn Nhiễm biết đá kim cương còn có cái tên khác là kim cương.

Nàng hơi trầm mặc trong chốc lát, “Thứ này quá lớn, ngươi đổi cái nhỏ hơn đi.



Thu Thủy đổi kim cương nồi trong tay thành kim cương chén, “Cái này được không?”
Ôn Nhiễm tiếp nhận chén, cảm thấy lớn nhỏ không sai biệt lắm thích hợp, nàng không hề ác cảm đem mảnh vải triền vài vòng cột chắc quanh cái chén, tiếp theo nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt khóa ở trên cây lê bên cạnh.

Ôn Nhiễm vẫn không nhúc nhích, Thu Thủy không tự chủ ngừng hô hấp.

(´-﹏-`;)
Đột nhiên, Ôn Nhiễm động tay, mảnh vải cột quanh chén bị ném đi ra ngoài, vòng qua vài vòng trên cành lê, mang theo mảnh vải cũng quấn quanh trên nhánh cây.

Ôn Nhiễm lại kéo kéo vài cái, xác nhận đầu đó chắc chắn, nàng quay đầu lại nói: “Đem một mặt cột vào góc bàn.


Thu Thủy sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại, vội vàng dựa theo lời nói Ôn Nhiễm làm, cái bàn bị chuyển qua bên cửa sổ, dựa ở tường, mảnh vải bị cột vững vàng vào một cái chân bàn.


Ôn Nhiễm nói: “Ta đi trước, ngươi đợi lát nữa nhìn phương thức của ta mà qua đi.


Thu Thủy vẫn là có chút lo lắng: “Vạn nhất xảy ra vấn đề làm sao bây giờ?”
“Chúng ta bây giờ cũng chỉ là muốn đánh cuộc một phen.

” Ngồi ở trên cửa sổ, Ôn Nhiễm một bên đem miếng vải dư lại cho Thu Thủy, trong tay chính mình lại cầm một khối mảnh vải tròng lên “Hoạt tác” trượt xuống.

Nàng bắt lấy thêm một mảnh vải cuốn ở tay vài vòng, khóe môi nhếch lên, “không thể bị nhốt ở chỗ này chờ chết, gọi người ta tới mơ ước sắc đẹp ngươi đi.


Dứt lời, bóng người đã nhanh nhẹn quyết đoán biến mất ở bên cửa sổ, chỉ nhìn đến góc váy phiên phi, cực kỳ giống con bướm đang bay, phiêu dật linh động.

Thu Thủy vội vàng ghé vào bên cửa sổ nhìn xuống, cô nương áo vàng đã dừng ở trên cây, không bao lâu, nàng liền linh hoạt theo thân cây trèo xuống, vững vàng đứng ở trên mặt đất.

Ôn Nhiễm đứng dưới thân cây, cười thật tươi với cô nương trên lầu còn vẫy tay.

(*•̀ᴗ•́*)و ̑̑


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận