Ngày Nào Nam Phụ Cũng Ảo Tưởng Rằng Ta Yêu Hắn


Không thể hiểu được, Thu Thủy lỗ tai có điểm nóng, mặt còn có điểm hồng, không biết có phải hay không bởi vì Ôn Nhiễm nói giỡn nhắc tới kia một câu “Mơ ước sắc đẹp của ngươi(๑˃̵ᴗ˂̵)و”.

Thu Thủy chờ sắc hồng trên mặt trở lại bình thường, mới chậm rì rì theo cách làm của Ôn Nhiễm thoát khỏi tầng lầu đáp xuống.

Khi nàng rơi xuống đất mới có cơ hội xem kiến trúc ở đây, mới phát hiện nơi đó là một tòa tháp và cao hơn nàng nghĩ.

Nàng nhìn về phía Ôn Nhiễm, Ôn Nhiễm thì đang nghiên cứu đi bên nào tốt hơn.

Thu Thủy nhịn không được hỏi: “Ngươi không cảm thấy sợ hãi sao?”
“Ở đây quỷ dị như vậy ta đương nhiên sợ hãi.



“Nhưng ngươi thoạt nhìn một chút đều không sợ hãi.


Ôn Nhiễm trên mặt hiện ra thần sắc cổ quái, “Nếu ngươi cùng một tên bệnh tâm thần ở chung lâu rồi, vậy ngươi liền sẽ phát hiện sợ hãi không giúp được gì, thường xuyên bị sợ hãi đến tức giận, đó mới là tổn hại thể xác và tinh thần.


Thu Thủy nghe được nghiêng đầu khó hiểu.

( : ౦ ‸ ౦ : )
Nhai Hạ, là con sông của ao hồ, nước chảy róc rách.

Đi ở trong rừng, thiếu niên một thân huyết y đột nhiên đánh mũi hắt xì, hắn xoa xoa cái mũi, ngẩng đầu nhìn không trung.


Thời tiết giống như có điểm lạnh, vạn nhất đông lạnh chính mình thì không tốt, vẫn là chờ ngày nào đó trời ấm một chút, hắn lại đến nhặt xác đi.

Nghĩ đến đây, hắn quả thực trở về hai bước, nhưng ngay sau đó hắn lại dừng bước chân, sờ sờ cằm, lầm bầm lầu bầu nói: “Không được, quả mơ còn đặt ở chỗ nàng.


Hắn mới ăn một ngụm thanh mai nếu liền như vậy lãng phí, kia cũng quá đáng tiếc.

Rừng lê rất lớn, liếc mắt nhìn, căn bản là nhìn không tới điểm cuối.

Ôn Nhiễm cùng Thu Thủy đi hồi lâu, không tìm được đường đi ra ngoài, lại bởi vì mỗi cây đều lớn lên không sai biệt lắm giống nhau, thực dễ dàng làm người ở trong rừng bị lạc phương hướng.

Liền tính thể lực tốt đi nữa, đi liên tục hai canh giờ cũng sẽ chịu không nổi,(2 canh giờ bằng 4 tiếng đồng hồ) hai người không thể không dừng lại tạm thời nghỉ ngơi trong chốc lát.

Thu Thủy nhìn mắt chung quanh cây lê, đầu đau đến lợi hại, nàng cắn răng nói: “Chờ ta đi ra ngoài, ta nhất định phải phóng đuốc thiêu rụi nơi này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận