Ngày Nào Nam Phụ Cũng Ảo Tưởng Rằng Ta Yêu Hắn


Toàn bộ lê trong rừng, trừ bỏ Tiểu Bạch, liền không có cây nào tu luyện thành yêu, nhưng Tiểu Bạch dù sao cũng là thụ yêu, cho nên nàng vẫn là có thể cùng cây cối câu thông.

Ôn Nhiễm cũng nói: “Chúng ta đi ra ngoài cũng có thể mua cây giống càng tốt hơn.


Thẩm Vật tâm trí phảng phất như trẻ con, hắn sát lại nói chuyện lạ: “Nhiễm Nhiễm, ta không phải một người hoa tâm.


“…… Cho nên?”
“Thích chính là không thay đổi”.

Ôn Nhiễm còn đang khiếp sợ với gia hỏa luôn không đứng đắn cư nhiên lại có thể ngẫu nhiên nói ra câu nói đầy triết lý như thế, một đạo kiếm khí thoáng qua nàng, cây cối ầm ầm sập ngã, tạo nên một mảnh bụi bặm.


Ngay sau đó, trên mặt đất xuất hiện đạo vết rách.

Thẩm Vật hậu tri hậu giác nói: “Sức lực giống như dùng hơi nhiều.


Bên kia Thu Thủy vội vàng lôi kéo Tiểu Bạch liên tiếp lui ra phía sau vài bước, Ôn Nhiễm cũng túm lấy Thẩm Vật chạy xa vài bước, thẳng đến khi rời xa phạm vị bụi bặm nàng không thể nhịn được nữa hướng về phía Thẩm Vật nói: “Lúc ngươi động thủ có thể sử dụng đầu óc một chút sao?”
Thẩm Vật chỉ cảm ủy khuất, “Nhiễm Nhiễm, muội mắng ta.

Muội không yêu ta.

Ôn Nhiễm kịp thời phản ứng lại, vội vàng khống chế tốt cảm xúc chính mình, Thẩm Vật là đồ bệnh tâm thần, đừng đem hắn kích thích, nếu không sau này chết đi chính là nàng Thu Thủy đột nhiên kêu một tiếng: “Đây là cái gì!”

Theo tiếng kêu của Thu Thủy, mọi người lúc này mới chú ý tới vết sụp đổ, không ngờ là một cái ám đạo, trong ám đạo có từng đợt từng đợt kim sắc linh lực nhè nhẹ từ trong lòng sâu tràn ra ngoài, linh lực thuần túy đầy đủ, liền nói không phải người tu tiên, vừa thấy cũng biết là thứ tốt.

Ôn Nhiễm nhìn trong chốc lát, không xác định nói: “Linh lực phong phú như vậy, không phải linh thạch lậu của nhà ai đó chứ.


Thu Thủy sắc mặt trắng nhợt.

Ôn Nhiễm cả kinh, “Ta nói bậy……”
Thẩm Vật có chung vinh dự vỗ tay, “Nhiễm Nhiễm thật là lợi hại, nói bậy đều có thể nói đúng.


Ôn Nhiễm ngầm đạp lên một chân của Thẩm Vật, nàng tính không thông minh gì, cũng biết hiện tại bọn họ gặp được việc lớn rồi, linh mạch a, đây là đại phiền toái a!
Tại Thẩm Vật chém ầm ầm một kích, kết giới rách nát, nơi đây bao phủ một màu u ám, nam nữ thiếu niên tự nguyện ở lại rừng lê bây giờ từng người đều mê mang.

Thu Thủy bắt được cổ áo của Tiểu Bạch không cho chạy, hung tợn hỏi: “Ngươi trộm linh mạch nhà chúng ta?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận