Ngày Nào Nam Phụ Cũng Ảo Tưởng Rằng Ta Yêu Hắn


Nàng nhìn ra được, phương hướng trút xuống linh mạch, đúng là bắt đầu từ Tàng Uyên Cốc!
Tiểu Bạch gấp đến độ đỏ mắt, “Ta không có trộm!”
Ôn Nhiễm vội vàng đi qua khuyên can, “Bình tĩnh, chúng ta đều bình tĩnh một chút, Thu cô nương, trước hết nghe Tiểu Bạch cô nương nói như thế nào đã.


Thu Thủy nắm tay niết niết nắm chặt, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Bạch mặt đáng thương hề hề , tâm địa không khỏi mềm một chút, “Không được khóc, ngươi nhanh cho ta một cái công đạo đi!”
Tiểu Bạch thầm nghĩ nữ nhân trên đời không ai tốt hết , chỉ có cô nương nàng thích là tốt nhất, nàng lại anh anh vài tiếng, nhưng nàng nhìn về phía nắm tay của Thu Thủy, vẫn là không dám, chỉ có thể không tình nguyện nói: “Ta ngẫu nhiên tu luyện ở nơi này, phát hiện nơi này linh lực dư thừa, mới quyết định ở chỗ này tu hành, ta không biết cái gì linh mạch, càng không có trộm linh mạch nhà ngươi, ta cái gì cũng không biết!”

Cái này liền giải thích được vì cái gì nàng một cái tiểu thụ yêu lại có thể dựng ra kết giới lớn như vậy, nàng là mượn dùng nền đất hội tụ linh lực, dựa theo đầu óc đơn thuần không rành thế sự của tiểu Bạch, nàng ta chỉ cảm thấy nơi này tốt, vì thế liền lưu lại nơi này, đến nỗi trình tự nguyên nhân, nàng thật sự khả năng không có nghĩ tới.

Thu Thủy vẫn là bán tín bán nghi, “Ngươi có dám thề không?”
Tiểu Bạch lập tức nói: “Ta nguyện ý thề, nếu ta có nửa câu nói dối, vậy phạt ta cả đời đều chữa không được nhị đực của mình!”
Ôn Nhiễm vỗ vai Thu Thủy sắc mặt phức tạp, “Đây là lời thề độc nhất ta từng nghe.



Thu Thủy lại nhìn Tiểu Bạch vài lần, xác nhận nàng không giống như nói dối, buông lỏng cổ áo Tiểu Bạch “Ta muốn chạy nhanh về Tàng Uyên cốc, đem chuyện này nói cho ta cha.


Đó là tự nhiên, linh mạch liên quan đến sự hưng suy vinh nhục của môn phái, Thu Thủy tốt xấu cũng không ngốc, biết linh lực bị đánh cắp, loại sự tình này không giống bình thường, chỉ sợ loại tiểu bối như nàng không thể quản được, cho nên không lỗ mãng nói muốn tự mình đi điều tra.

Ôn Nhiễm nhìn chằm chằm ám đạo, nàng khẽ nhíu mày, tổng cảm thấy hoa văn du tẩu trên vách đá…… Giống như có điểm quen thuộc?
Bất chợt một bàn tay duỗi tới trước mặt nàng.

Ôn Nhiễm bị đánh gãy suy nghĩ, nàng hỏi: “Làm cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận