- Chào anh, không biết anh có phải là anh trai của học sinh Điềm Tâm? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, phiền anh đến trường học một chuyến, phòng 207 lầu hành chính.
Chủ nhiệm lớp sau khi nghe điện thoại chưa đợi ben kia trả lời thì đã nói hẳn một tràng.
Trần Diệc Nhiên nhìn điện thoại có chút sững sờ nhìn dòng chữ đã ngắt trên màn hình điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, cô nhóc này thật sự bị mời phụ huynh lên trường sao?
Anh có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó dọn dẹp lại các tài liệu trên bàn làm việc sau đó lưu lại tất cả cái tệp một lần, rồi cầm chìa khóa rời khỏi phòng làm việc.
Một đường lái đến trường sau đó đỗ xe thì bước đến văn phòng 207 lầu hành chính.
Vừa mới đẩy cửa ra thì cả thầy chủ nhiệm lẫn Đồng Tâm đều nhìn về phía anh.
Biểu cảm thầy chủ nhiệm hiển nhiên là hơi sủng sốt, sau đó chần chờ nói:
- Cậu là...
- Thầy chủ nhiệm, anh ấy là người nhà em...
Điềm Tâm mở miệng chuẩn bị giới thiệu thì bỗng nhiên nghe Trần Diệc Nhiên ôn nhu lên tiếng:
- Em là chú nhỏ của Điềm Tâm, thầy Từ, đã lâu không gặp.
- Cậu là Trần Diệc Nhiên?
Thầy chủ nhiệm thì Trần Diệc Nhiên ngọc thụ lâm phong, nhịn không được lại đẩy gọng kính trên sống mũi, ánh mắt kinh ngạc nói:
- Là em. Thầy Từ, edit tại thich từ lúc chia tay đến giờ khỏe không ạ?
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, nhìn thầy chủ nhiệm thản nhiên trò chuyện.
- Em... Điềm Tâm...
Thầy chủ nhiệm dùng ngón tay chỉ về phía anh rồi lại chỉ Điềm Tâm, vẻ mát khó tin nhìn hai người bọn họ.
Điềm Tâm cũng kinh hãi, không thể tin được là thầy chủ nhiệm quen biết Trần Diệc Nhiên.
- Vâng, là cháu gái em.
Trần Diệc Nhiên cười ưu nhã, nhìn thầy chủ nhiệm gật đầu.
- Anh... khụ... Chú Trần, chú quen thầy chủ nhiệm sao...
Điềm Tâm vừ định nói ra mấy chữ Anh Nhiên thế nhưng lại bị Trần Diệc Nhiên nhéo cho một cái tren lưng, vậy nên vội vàng sửa lại.
- Ha ha, thầy Từ là chủ nhiệm cấp ba của chú.
Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm cười cười, bổ sung thêm:
- Bảy năm trước đấy.
- Vâng.
Điềm Tâm gật nhẹ đầu, bỗng nhiên nhớ đến kỳ thật hai người Trần Diệc Nhiên và Lục Dật Tiêu đều là học sinh của thầy.
- Nói thêm, chú Trần của em thế nhưng là học sinh thứ nhất, sau khi tốt nghiệp trung học thì trực tiếp đượ cử đi học ở thành phố N, sau đó học ở đó hai năm thì đến Cambridege học đại học, sau đó lại sang pháp công tác một năm. Gần đây mới về nước.
Thầy Từ vẻ mặt đắc ý nhìn Trần Diệc Nhiên, với tình huống của anh thầy ấy thật sự nắm rõ trong lòng bàn tay, sau đó nhìn Điềm Tâm nói thêm:
- Cậu ta là học sinh kiêu ngạo nhất tôi từng gặp.