Ngây Ngô

Ngô Phi hát rất hay, cũng rất thành thạo với bài hát này, hát đến câu cuối cùng “dù có tình nhân cũng không đủ để gặp lại”, ánh mắt long lanh giọng hơi nghèn nghẹn. Một khúc hát xong, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Cô ta hơi khom người, buông microphone lui về phía sau. Hà Đào choáng váng, cậu ta vươn tay ra, nhưng rồi lại không biết nên làm thế nào. Giang Phương Hành lập tức kéo Ngô Phi tới, bảo vệ ở phía sau lưng mình, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn Hà Đào: “Hát xong rồi, Hà Đào, cậu có thể xuống sân khấu.”

Những lời này của cậu ta dường như có một tầng ý nghĩa khác, ánh mắt Hà Đào lướt qua qua cậu ta, nhìn về phía Ngô Phi. Ngô Phi hơi mỉm cười, gật đầu một cái với cậu ta: “Hà Đào, hát xong rồi, tôi và cậu đều có thể xuống sân khấu. Hẹn gặp lại.”

Ngô Phi nói xong liền đi ra bên ngoài, Hà Đào nhìn theo bóng dáng cô ta, bài thơ 《 Kiêm gia 》 lại hiện ra rõ ràng trong đầu.

Cỏ lau um um, sương sớm vừa lên. Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ.

Ngược dòng mà theo, đường hiểm lại dài; xuôi dòng mà theo, người như giữa sông.

Hà Đào bỗng nhiên cảm thấy mình đã sai, là quá sai lầm. Cậu ta vẫn luôn cho rằng Ngô Phi ở một dòng nước khác cách mình rất xa, rất xa. Nhưng thật ra chỉ cần lúc đó mình duỗi tay ra là có thể với được cô ta, nhưng mình trước sau đều không làm, thậm chí ngay cả ý định duỗi tay ra cũng không có.

Bây giờ khi cậu ta đã hiểu ra thì mọi thứ đã quá trễ. Cô ta đã thực sự đi đến một bến bờ khác, hoàn toàn rời xa cậu ta.

Giang Phương Hành nhìn Hà Đào, quay đầu hỏi những người đang ngồi bên dưới: “Bây giờ ai muốn biểu diễn với tôi?”

Trên dưới A3 nhìn một tuồng kịch, ít nhiều cũng đã hiểu ra. Học sinh cấp 3 đã đủ thông minh và nhạy cảm, một chút dấu vết để lại cũng có thể được suy luận ra. Nếu ai có thể giấu giếm tình cảm vườn trường của mình với các bạn học, thì có lẽ sẽ có hi vọng tham gia huấn luyện vào FBI.

Lần này Giang Phương Hành khiêu chiến, mọi người đều là anh nhìn tôi tôi nhìn anh không biết có nên bước ra ngoài hay không. Hà Đào cắn răng một cái dự định nói chuyện, thì Giang Phương Hành đã giành trước: “Ngô Phi muốn biểu diễn với một nam sinh, tất nhiên là tôi cũng muốn biểu diễn với nữ sinh. Đồng giới thì miễn đi.”

Tống Doanh định đi lên, nhưng trong đầu hỗn loạn, cũng không biết nên biểu diễn gì. Cố Hàm chặn tay cô, nhẹ nhàng chỉ vào một góc của phòng học. Tống Doanh nhìn qua, chỉ thấy Du Thanh Ca đứng lên.

“Biểu diễn cái gì… cũng có thể phải không?” Du Thanh Ca nhỏ giọng hỏi. Giang Phương Hành cười: “Cứ việc nói ra, tôi tiếp chiêu là được!”

Du Thanh Ca có chút khiếp đảm, cô ta nhìn biểu hiện của Hà Đào, liền tự nói với mình phải đứng ra. Cô ta đi đến giữa phòng học, nói với Giang Phương Hành: “ Tôi muốn diễn một vở kịch, cậu có thể ngồi trên ghế không?”

Giang Phương Hành sửng sốt: “Diễn kịch? Tôi diễn nhân vật gì?”

Du Thanh Ca cười cười: “Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi yên trên ghế là được… Đúng rồi, tay đặt ở chỗ này, đầu thì như thế này …” Du Thanh Ca nói, biểu hiện nhút nhát biến mất thay vào đó là sự tự tin hiếm thấy.

Giang Phương Hành ngồi xuống, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không biết Du Thanh Ca muốn làm gì. Du Thanh Ca nhìn cậu ta một cái, sau đó đẩy cửa phòng học đi ra ngoài. Cả phòng ai nấy đều choáng váng, lực chú ý tập trung ra ngoài cửa. Một lát sau, chỉ thấy cửa mở, Du Thanh Ca chậm rãi bước vào đôi mắt nhìn lướt qua cả căn phòng rồi bỗng dưng dừng lại, sau đó kêu lên một tiếng “A…” thật lớn, khiến cho những người ở trong phòng đều sợ đến ngây ra.

Du Thanh Ca vừa kêu vừa lùi về bên cạnh, đến góc tường. Ngô Phi từ cửa đi vào: “Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Giang Phương Hành… Hắn hắn hắn… Hắn đã chết!” Du Thanh Ca chỉ vào Giang Phương Hành kêu lên.

Giang Phương Hành tức khắc dở khóc dở cười, nhưng lại không thể nói chuyện, bởi vì cậu ta đã “ chết”. Lòng hiếu kỳ của mọi người càng lên cao, đang theo dõi hết sức chăm chú.

“Là cô, là cô giết cậu ta!” Du Thanh Ca chỉ vào Ngô Phi, “Cậu ta là bạn trai cô, nhất định là cô và cậu ta đã xảy ra tranh chấp, sau đó cô giết cậu ta phải không?”

Ngô Phi sửng sốt, cô ta chỉ hứa với Du Thanh Ca vào lúc nghe thấy tiếng kêu to thì chạy vào trong phòng, diễn biến tiếp theo thì cô ta hoàn toàn không biết gì cả, cô ta căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra. Du Thanh Ca cũng không cần cô ta nói tiếp, chỉ lắc đầu: “Không đúng, không phải cô, cô chưa từng đi đến căn nhà này, không phải cô…”

Du Thanh Ca lại đi đến trước mặt Hà Đào: “Là cậu! Là cậu giết cậu ta! Cậu vẫn luôn thích Ngô Phi, nhất định là cậu rất căm hận Giang Phương Hành, cho nên đã giết cậu ta!”

Hà Đào, Ngô Phi và Giang Phương Hành đều kinh hãi trong lòng, Ngô Phi nhìn về phía Hà Đào, thấy cậu ta ngơ ngẩn không thể nói được gì, trong lòng liền tin vài phần. Không khỏi vừa vui sướng vừa chua xót. Giang Phương Hành tay nắm chặt, không biết là tư vị gì.

Du Thanh Ca tiếp tục nói, bày ra một ít chứng cứ phủ định nghi vấn Hà Đào giết người, sau đó ở phòng học lại bắt lấy vài người nói là hung thủ, nhưng đều bị cô ta phủ định.

“Vậy thì hung thủ là ai? Người phù hợp với những điều kiện này chỉ có một, đó chính là …” cô ta bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt đảo qua tất cả những người trong phòng, ai nấy đều né tránh ánh mắt cô ta, sợ bị chỉ ra là hung thủ. Du Thanh Ca nâng cánh tay, ngón trỏ vươn ra: “Tôi!”

Tất cả đều hết sức kinh ngạc, mọi người mở to mắt nhìn Du Thanh Ca, đầu tiên cô ta đi đến bên cạnh Giang Phương Hành: “Đúng vậy, là tôi giết cậu ta! Chính là ở chỗ này, ngay vừa nãy! Tôi đã dùng con dao này đâm cậu ta, máu từ cơ thể cậu ta trào ra… Là tôi! Là tôi!”

Sau đó cô ta đi đến bên cạnh Ngô Phi giả vờ lắng nghe: “Cái gì? Cô hỏi tôi vì sao lại giết cậu ta à? Cô còn không hiểu sao? Rõ ràng Giang Phương Hành đã nói sẽ chia tay với cô để ở bên cạnh tôi, nhưng vừa rồi cậu ta lại nói không thể từ bỏ cô được. Cho nên tôi dứt khoát giết chết cậu ta!”

“Cái gì? Cô nói cô không tin? Cô nói cậu ta sẽ không làm như vậy?” Du Thanh Ca cười lạnh, “Vậy cô nhìn xem đây là cái gì?”

“Đúng vậy, ảnh chụp! Là ảnh chụp chung của tôi và cậu ta!” Du Thanh Ca đưa bàn tay trống không ra, nhưng tất cả mọi người đều không thể khống chế được mà nhìn về phía bàn tay cô ta. Du Thanh Ca làm động tác lấy ảnh ra, quơ quơ trước mặt Ngô Phi: “Có thấy rõ không? Người này có phải là Giang Phương Hành không?”

Du Thanh Ca cười đắc ý, đôi tay lại giả vờ xé giấy: “Bây giờ cậu ta đã là của một mình tôi, cuối cùng cô cũng không chiếm được cậu ta, cậu ta là của tôi … Ha ha ha…” Cô ta vừa cười vừa đi về hướng cửa, “Cậu ta là do tôi giết, các người bắt tôi đi thôi! Dù sao Ngô Phi cuối cùng cũng không chiếm được cậu ta, các người giết tôi, thì tôi có thể gặp lại cậu ta rồi… Cái gì? Tôi không bị điên! Tôi muốn chết! Các người nhất định phải phán tôi tử hình!” Cô ta vừa nói, vừa đi lòng vòng phòng học.

Phòng học cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị khí thế của cô ta trấn áp. Du Thanh Ca lại lặng lẽ đến gần góc tường, kéo lấy một chiếc ghế dựa mà ngồi xuống. Cô ta thuận tay lấy một tờ giấy trên chiếc bàn bên cạnh, nhìn vào, đồng thời hừ một tiếng. Mọi người nghiêng tai lắng nghe, không ngờ là giai điệu của bài hát 《 Khúc quân hành hôn nhân 》.

“… Anh và Tiểu Phi đã kết hôn, cô ta và em đều là người bị phụ bạc, bị lừa dối, anh hy vọng em không oán trách cô ấy…” Du Thanh Ca đọc thứ trên tờ giấy trắng, nói, “Anh hy vọng mình có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, để cô ấy không cần nhớ đến người đàn ông kia. Thanh Ca, em vẫn luôn ủng hộ anh, xin em hãy chúc phúc cho anh, được không? Anh nghe bác sĩ nói trạng thái tinh thần em đã tốt hơn rất nhiều, hy vọng em có thể đọc được phong thư này…”

Du Thanh Ca lộ ra một nụ cười kỳ quái, cô ta đặt tờ giấy trắng sang một bên, đôi tay giao nhau ôm trước ngực: “Hà Đào, em chúc phúc cho anh, em vĩnh viễn chúc phúc cho anh. Đáng tiếc bây giờ em ở chỗ này nếu không em nhất định sẽ đến hôn lễ chúc phúc cho anh…”

“Thật đáng tiếc, Hà Đào anh biết không, lúc trước em cố ý giấu anh đi học chụp ảnh, chính là hi vọng có thể chụp được một bức ảnh anh và Ngô Phi hạnh phúc tươi cười trong hôn lễ… Nếu không phải vì ‘ tên kia ’… Ngô Phi nhất định sẽ thích anh!” Du Thanh Ca lẩm bẩm tự nói, “Nhưng mà cũng tốt, không uổng công em xử lý ảnh chụp… cuối cùng cũng đã có tác dụng phải không?”

“Hà Đào, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, mặc kệ làm chuyện gì, em nhất định phải khiến anh hạnh phúc. Cho dù người hạnh phúc bên cạnh anh không phải là em.” Du Thanh Ca khẽ mỉm cười, cô ta nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống má, “Hà Đào, vĩnh viễn… hạnh phúc nhé…”

Tất cả mọi người đều sững sờ, cho đến khi Du Thanh Ca đứng dậy khom lưng chào bế mạc, mới nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Du Thanh Ca cúi đầu quay trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục nhìn góc tường âm u trước sân khấu. Cô ta lẳng lặng nói với chính mình, vai diễn của mình, đã diễn xong rồi.

Ngô Phi bỗng nhiên đi đến trước mặt cô ta, cúi người xuống nói với cô ta một câu: “Cảm ơn cô, còn cả, xin lỗi cô.” Sau đó xoay người đi ra khỏi lớp A3, Giang Phương Hành đi theo phía sau cô ta ra ngoài.

“Vì sao lại nói xin lỗi?” Du Thanh Ca thấp giọng hỏi, “Chẳng lẽ đã không còn kịp nữa sao?”

Hà Đào đứng lên, gãi gãi đầu: “ Cái này có phải đã chứng minh lớp 12A3 chúng ta thắng không?”

“Đúng vậy, thắng rồi!” Tống Doanh chậm rãi nói thay người dẫn chương trình, bọn họ đã có phản ứng lại sau khi thất thần một lúc lâu, vội cầm lấy microphone, “Chúng ta thật sự phải đánh thưởng phần biểu diễn xuất sắc của bạn Du Thanh Ca, bây giờ chúng ta tiếp tục trò chơi mà chúng ta còn chưa hoàn thành…”

Những người bên dưới bàn tán sôi nổi: “Sao thế? Rốt cuộc là ai giết Giang Phương Hành? Cuối cùng ai là người kết hôn với Ngô Phi?” “ Cậu thật là ngốc! Đương nhiên là Du Thanh Ca giết người, cô ta vì muốn tác thành cho Ngô Phi và Hà Đào ở bên nhau, mới giết Giang Phương Hành, nhưng cô ta nói với Ngô Phi rằng Giang Phương Hành một chân dẫm hai thuyền, cũng là gạt Ngô Phi thôi!” “Đúng vậy, cuối cùng không phải đã nói Du Thanh Ca biết sửa ảnh sao? Như vậy tấm ảnh cô ta và Giang Phương Hành chụp cùng nhau cũng ảnh ghép?” “A, thì ra là như vậy…”

Tống Doanh nghe bọn họ bàn tán, thở dài: “Hỏi thế gian, tình là gì…”

Cố Hàm nhìn cô, nhớ tới màn biểu diễn vừa rồi của Du Thanh Ca, không khỏi ngây ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui