Ngây Ngốc Làm Ruộng

Editor: AM

Cửa phòng chi nha một tiếng liền mở ra, một hán tử dáng người cường tráng và làn da ngăm đen từ bên trong bước ra, trên người rất bẩn, một tay cầm đao nhỏ, một tay cầm xẻng gỗ, vạt áo còn dính vụn gỗ, liếc mắt một cái biết hắn đang làm cái gì.

"Sao vậy? Hai vị này là?" Hoàng đại thúc nhìn thấy đột nhiên nhiều thêm hai người liền hỏi người nhà mình.

Hoàng A mẫu kể chuyện Chung Tử Kỳ vừa nói cho hắn nghe.

Hoàng đại thúc sảng khoái gật đầu nói: "Muốn thuê thì cứ thuê, nhưng mà tuổi hai ngươi không lớn, ta nói thật cho các ngươi biết, buôn bán ở bến tàu này rất khó khăn, trừ khi ngươi có tay nghề xuất chúng, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị người ta chèn ép, nhìn thấy nhà chúng ta chưa. Những thứ này là lúc trước làm cho hắn bán, chính là tay nghề của hắn rất bình thường, cuối cùng không thể không... Cho nên các ngươi muốn bán, nếu không có tay nghề lợi hại thì vẫn là quên đi, cẩn thận lại lỗ nặng."

Hoàng A mẫu nhớ tới bản thân liền gật đầu.

Chung Tử Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ lại gặp được hai người tốt bụng, hắn cười ôn hoà: "Ta cũng không gạt hai người, hai chúng ta là phu thê vừa dọn ra ở riêng, mắt thấy trong nhà không có gì làm để kiếm tiền, mới không thể không đánh chủ ý đến việc này, khi gia mỗ còn sống, đã dạy ta bếp núc, cho nên ta vẫn thông thạo một chút. Chúng ta cũng nghe được ý tốt của Hoàng đại thúc và Hoàng A mẫu, nhưng mà nếu chúng ta không làm thì sẽ không còn hy vọng nào nữa, nhưng nếu làm có khi lại may mắn có được một tia sáng bình minh, các ngài nói có đúng không?"

Hoàng đại thúc ngạc nhiên khi nghe một ca nhi nói lời như thế, hắn không khỏi nghiêng đầu đánh giá tiểu tử vẫn luôn yên lặng đứng sau lưng ca nhi đó.

Chung Tử Kỳ cũng nhìn thấy hắn nghi ngờ, nghiêng người nắm chặt tay Triệu Chính An, cười khổ: "Nói vậy hai vị cũng rất nghi ngờ đúng không? Vì sao vẫn luôn là ta nói chuyện, thật ra... Thật ra phu quân của ta bị thương ở đây, có chút vấn đề." Chung Tử Kỳ chỉ vào đầu mình.

"Này... Trách không được. Thật đáng thương, một mình ca nhi như ngươi thật không dễ dàng." Hoàng A mẫu cảm thông.

"Ai, nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không nói gì, tiền thuê cái này, ngươi ra giá đi." Hoàng đại thúc lắc đầu nói, hài tử của hai người không ở bên cạnh, cho nên khi nhìn thấy hai người này hắn lại cảm thấy giống như nhìn thấy hài tử của mình.

Cứ như vậy, Chung Tử Kỳ lấy giá tám văn tiền một ngày thuê xe đẩy nhỏ, trên giấy tờ viết nếu có chuyện gì chậm trễ, không được nửa ngày thì tính giá nửa ngày, gần đến một ngày thì tính giá một ngày, buổi sáng lấy xe, khi nào trở về thì thanh toán tiền thuê, tám văn tiền thuê đã là rất lời rồi, Chung Tử Kỳ hoàn toàn tin tưởng rằng hai người nhìn thấy bọn họ đáng thương cho nên mới cho phép họ trả tiền sau khi bán xong mỗi ngày.

Chuyện quan trọng đã làm xong, cả người Chung Tử Kỳ đều thả lỏng, lôi kéo Triệu Chính An đi dạo trên đường, Triệu Chính An cũng khôi phục vẻ hoạt bát như trước.


Chung Tử Kỳ đau lòng khi thấy hắn ngoan ngoãn, khi đi qua cửa tiệm bán mứt quả thì dừng lại, lấy hai văn tiền mua một chuỗi mứt quả đưa cho Triệu Chính An: "Ăn đi."

Triệu Chính An vui sướng nhận lấy, nhìn trái nhìn phải, không nỡ ăn.

Chung Tử Kỳ nhìn thấy liền cười: "Nhanh ăn đi, để một lát là chảy hết."

Triệu Chính An nghe thấy như vậy liền đưa mứt quả đến bên miệng hắn: "Nương tử ăn."

Chung Tử Kỳ sửng sốt. Lập tức nhoẻn miệng cười, há mồn ăn một viên: "Ngươi ăn đi, ta không thích ăn."

Triệu Chính An tận mắt nhìn thấy nương tử ăn cái đầu tiên, hắn mới cảm thấy mỹ mãn mà ăn quả thứ hai.

Lần này Chung Tử Kỳ vào trấn, ngoại trừ việc này, hắn còn muốn tiện đường đi mua gia vị, còn mua nguyên liệu nấu ăn cần thiết, nếu ngày mai chuẩn bị xong tất cả, không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mốt hắn sẽ bắt đầu việc buôn bán.

Rời khỏi cửa tiệm bán đồ gia vị, hai người Chung Tử Kỳ đi thẳng đến hàng thịt, không ngờ trí nhớ lão bản rất tốt, nhìn thấy hắn liền nhiệt tình chào hỏi: "Vị phu lang này lại đến nữa, sao rồi? Thịt của ta tốt không? Hoàn toàn là đồ mới!"

Chung Tử Kỳ nhìn thấy người này không tệ, hơn nữa sau này còn thường xuyên phải mua thịt ở đây nên liền khen ngợi: "Đúng vậy, thịt của lão bản đúng là không tệ, ngươi xem chẳng phải lần này ta lại trở lại mua thịt rồi sao."

Lão bản bán thịt được khen liền vui vẻ: "Vậy lần này muốn mua cái gì?" Chung Tử Kỳ chỉ vào đống xương cốt bên cạnh: "Là nó, ngươi bán cho ta năm cân đi."

"Được." Lão bản bán thịt nhanh nhẹn cân xương cốt, đầu năm nay không ít người thích uống canh xương, cho nên hắn cũng không ngạc nhiên.

Trả tiền xong, Chung Tử Kỳ lại đi dạo xung quanh, cuối cùng dừng lại trước cửa tiệm bán gạo và bột mì lần trước đã ghét qua, hắn nhớ rõ lần trước nhìn thấy trong này có bán gạo tấm, bởi vì hắn phải làm mì lạnh, cần loại gạo vừa dai vừa nhỏ như thế, thế nhưng thế giới này lại không có, cho nên sau khi đi vài vòng, Chung Tử Kỳ chỉ có thể lui một bước mà mua gạo tấm, tuy mùi vị có kém hơn một chút, nhưng mà cũng rất trơn bóng. Sau khi mua gạo tấm xong Chung Tử Kỳ còn tiện đường đi mua một vài cái nồi, bát và đũa, bát và đũa thì đem đến nhà Hoàng đại thúc gửi, sau này không cần phiền phức mang theo, còn nồi thì phải đem về nhà nấu canh.


Không còn chuyện gì phải làm, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An liền quay về thôn Triệu Gia.

Khi về tới nhà, sắc trời còn sớm, Chung Tử Kỳ lấy một khúc xương rửa sạch rồi bỏ vào nồi nấu canh. Nấu hơn hai giờ, Chung Tử Kỳ làm mì sợi, rồi nấu bằng nước luộc xương, một lát sau liền có mùi hương thơm phức bay ra.

Luộc hơn một khắc, Chung Tử Kỳ vớt mì sợi ra bát, bưng lên bàn. Sợi mì trắng mịn và canh xương thơm phức hấp dẫn mọi người đến nếm thử, sau đó vừa ăn liền muốn ăn nữa.

Chung Tử Kỳ lay tỉnh Triệu Chính An nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn ngáy ngủ o o, trong lòng nghĩ nếu cho thêm một ít măng chua, chắc chắn sẽ ngon hơn. Đúng rồi, buổi sáng ngày mốt hắn sẽ nấu mì sợi và măng chua, còn mì lạnh thì để bán vào buổi trưa. Hắn tin với khẩu vị độc đáo như thế có thể hấp dẫn được rất nhiều người.

Ăn cơm xong, mặt trời đã xuống núi, nhưng ánh chiều tà vẫn chiếu sáng phương xa.

Chung Tử Kỳ vừa suy nghĩ vừa nhổ cỏ trong sân cùng với Triệu Chính An, đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, tuy là có thể đem canh xương theo, nhưng mà làm sao để có nước dùng đây, cũng không thể đem nước từ trong nhà qua đó, mì lạnh phải nấu bằng nước lạnh mới ngon, hắn đến bến tàu rồi quay trở lại cũng được, nhưng mà không có thời gian để đi. Hoàng đại thúc ở cách bến tàu không xa, chính là, ai sẽ đi múc nước? Hắn và Triệu Chính An, ai đi cũng không được, cho nên đây chính là vấn đề!

Chung Tử Kỳ bất đắc dĩ thở dài, thật sự là làm gì cũng không dễ dàng.

"Nương tử, không cần nhíu mày, ngươi không vui à?" Triệu Chính An vươn tay xoa chân mày của Chung Tử Kỳ, cũng không nhìn xem tay mình có dơ hay không.

Đột nhiên Chung Tử Kỳ bị xúc cảm ở chân mày làm cho không được tự nhiên, cả người đều nổi da gà, hắn không thèm suy nghĩ mà đập vào tay Triệu Chính An, nói: "Không có mất hứng, chỉ là đang suy nghĩ."

"Nghĩ chuyện gì vậy?" Triệu Chính An nắm bàn tay bị đánh đau, gương mặt ngây thơ hỏi, bây giờ hắn hoàn toàn không còn vẻ nhút nhát như hai ngày trước, chậm rãi khôi phục tính tình vô tâm vô phế như hài tử.

"Nghĩ... Ngày mốt Chính An cùng ta vào trấn bán đồ được không?"

"Bán đồ?" Triệu Chính An nghiêng đầu hỏi: "Giống những cái mà mình gặp hôm nay hả?"


Chung Tử Kỳ ngẩn ra, lập tức hiểu được thứ hắn nói chính là cảnh tượng nhìn thấy ở bến tàu, liền gật đầu: "Đúng, chính là như vậy, Chính An muốn đi cùng ta không?"

Triệu Chính An nhìn thẳng vào Chung Tử Kỳ: "Nương tử ở đâu thì ta ở đó."

Chung Tử Kỳ nở nụ cười.

Sáng ngày hôm sau, ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ liền dẫn Triệu Chính An đến Triệu gia, giờ này ngoại trừ Triệu Bảo ra ngoài làm công và Triệu Thăng đến ruộng thì Triệu Trữ và Triệu A mẫu đều ở nhà.

Chung Tử Kỳ cười chào hỏi Triệu A mẫu: "Triệu A mẫu, đang bận hả?"

"Kỳ ca nhi đến à, mau vào đi." Triệu A mẫu đang quét sân, nhìn thấy bọn họ đến liền mời vào nhà nói chuyện.

Triệu Trữ rót hai chén nước đưa cho Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ, sau đó ngồi bên cạnh hỏi: "Tử Kỳ, sao ngươi lại tới?" Triệu A mẫu cũng không hiểu, từ khi Chung Tử Kỳ gả cho Triệu Chính An thì lần nào đến cũng không vào nhà, hôm nay lôi kéo Triệu Chính An đến thì chắc là có chuyện gì muốn nói.

Chung Tử Kỳ sắp xếp ngôn ngữ rồi nói: "Là như vậy, Triệu A mẫu, con định bán đồ ăn ở bến tàu."

"Hả?" Triệu Trữ là người đầu tiên kêu lên: "Tử Kỳ, ngươi... Ngươi muốn làm ăn?"

Triệu A mẫu cũng nhíu mày: "Kỳ ca nhi, có được không? Đầu tiên không nói có kiếm được tiền hay không, ngươi là ca nhi mà đi ra ngoài, không nói việc người trong thôn đồn nhảm, chính là gặp chuyện phiền phức thì ngươi cũng không đối phó được, Triệu Chính An lại không thể bảo vệ ngươi."

Triệu Chính An nghe thấy thế liền bật người đứng dậy: "Ta có thể, ta có thể bảo vệ nương tử." Nói xong còn cố gắng nhìn về phía Chung Tử Kỳ.

Chung Tử Kỳ trấn an sờ đầu hắn: "Đúng vậy, Chính An có thể bảo vệ ta, ta tin Chính An."

Bấy giờ Triệu Chính An mới vừa lòng ngồi xuống tiếp tục làm đầu gỗ.

Lần đầu Triệu A mẫu nhìn thấy cái cách mà hai người ở chung, không tránh khỏi có chút sững sờ, nhìn thấy bộ dáng kiên nhẫn ôn hoà của Kỳ ca nhi, cũng không có vẻ khó chịu, xem ra chuyện lần trước Triệu Trữ nói là sự thật.


"Triệu A mẫu, ta biết chuyện đó rất mạo hiểm, nhưng mà ngươi nhìn nhà chúng ta đi, bây giờ chỉ có ba mẫu đất, còn chưa trưởng thành, tiền chan trải cuộc sống lại không còn nhiều, hai chúng ta, không ai đi làm công được, trong nhà không có tiền thì chỉ có thể nằm chờ chết, vậy không bằng thử một lần, hơn nữa ta tin tay nghề của mình không tệ, các ngươi cảm thấy được không?" Chung Tử Kỳ nói.

Triệu Trữ nhớ lại bữa ăn ngon lần trước liền gật đầu: "Tử Kỳ, ngươi nấu ngon lắm."

Dù sao thì Triệu A mẫu cũng là người ngoài không thể can thiệp vào, đành phải nói: "Vậy... Nếu Kỳ ca nhi đã quyết định, A mẫu cũng không thể nói gì, ngươi thiếu cái gì thì cứ nói với ta, nếu A mẫu có thể giúp thì sẽ giúp ngươi."

Chung Tử Kỳ cười nói: "Là thế này, Triệu A mẫu, bây giờ Thăng ca có làm công ở đâu không?"

Triệu A mẫu bất ngờ khi hắn hỏi như vậy, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý cho mượn tiền, không ngờ người ta lại không đề cập đến: "Không có, bây giờ đâu dễ tìm như vậy."

"Vậy Triệu A mẫu kêu Thăng ca làm việc cho ta đi, một ngày ta trả hắn mười văn tiền, ngươi thấy thế nào?"

Triệu A mẫu kinh ngạc: "Kỳ ca nhi, ngươi còn chưa bắt đầu làm đâu, có thể kiếm tiền hay không còn không nói được, đùa giỡn cái gì!"

Triệu Trữ cũng gật đầu, ánh mắt hắn giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Triệu A mẫu nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Cũng không cần ngươi trả công, kêu Thăng ca đi giúp ngươi đi, hắn cũng không có chuyện gì làm, vừa đúng lúc ra ngoài tăng thêm kiến thức, để hắn ở nhà hoài hắn rất bực bội."

Chung Tử Kỳ há miệng thở dốc muốn nói gì đó, lại bị Triệu A mẫu phất tay, hắn liền nuốt trở về.

Trước khi đi, Chung Tử Kỳ nhờ Triệu A mẫu nói với Thăng ca sáng mai khi trởi chưa sáng thì đến nhà hắn, trước khi đi Chung Tử Kỳ còn tiện tay mượn xe đẩy cuảnhà Triệu A mẫu.

Về đến nhà, Chung Tử Kỳ đem măng chua ra ngửi, đã có mùi chua, hắn tin chỉ cần trải qua một đêm nữa thôi là mùi vị sẽ còn chính xác hơn nữa.

Không cần nhiều thứ để nấu mì nóng cho lắm, nhưng mì lạnh thì ngược lại, không nói đến gia vị, nhưng rất cần những loại rau dưa mới mẻ như: dưa leo, trái hồng. Trong nhà không có vườn rau, Chung Tử Kỳ đành phải đến vườn rau Triệu gia hái, hái được hơn hai mươi quả dưa leo, trái hồng thì được mấy chục trái.

Chung Tử Kỳ cảm thấy như vậy đã đủ, nếu còn hái nữa thì hắn cũng không bảo đảm được Vương Thuý Hoa có tức giận hay không. Hắn dự định sẽ đi xem giá cả thị trường thế nào, nếu không đắt thì hắn có thể thu mua trong thôn, nhưng điều kiện tiên quyết là không lỗ vốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận