Ngây Ngốc Làm Ruộng

Editor: AM

Tới cổng trấn Thanh Thuỷ, xe ngựa Triệu nhị thúc không thể chạy vào, chỉ có thể đậu bên ngoài, Triệu nhị thúc cũng ở ngoài thành trông coi.

Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An cởi áo ngoài để lộ quần áo rách rưới bên trong, cũng vò tóc cho rối loạn một chút, cúi đầu đi vào bên trong. Tạo hình của bọn họ rất phổ biến ở trấn này, bởi vì có rất nhiều ăn xin như thế, những người khác nhìn thấy liền ghét bỏ cách xa một chút.

Rất dễ kiếm tửu lâu Kim Hoa, bởi vì nó có diện tích rất lớn, liếc mắt trong vòng một dặm là có thể nhìn thấy, chỉ cần đi theo hướng đó là được. May mà tửu lâu Kim Hoa và tửu lâu Xương Thuận cách nhau một con phố, không đến mức chạm mặt nhau.

Giờ ngọ, tửu lâu Kim Hoa có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt. Chung Tử Kỳ đứng ở cửa nhìn một lát rồi lôi kéo Triệu Chính An đi vào.

"Khách quan này, đây là lần đầu tiên ngài đến đây sao, muốn ăn cái gì?" Trên mặt tiểu nhị mang theo tươi cười khéo léo chào đón hai người, cũng không bởi vì quần áo rách nát của Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An mà ghét bỏ bọn họ. Chỉ điều này đã làm Chung Tử Kỳ rất vừa lòng: "Chưởng quầy các ngươi đâu? Ta có chuyện cần đàm phán với hắn."

Tiểu nhị đánh giá hắn một chút rồi gọi với vào bên trong: "Chưởng quầy, có người kiếm."

"Đến đây!" Một lát sau, bóng dáng Kim chưởng quầy liền xuất hiện trước mắt mọi người: "Ai tìm ta?"

Tiểu nhị chỉ vào Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ, sau đó xoay người tiếp đón những người khác.


Ánh mắt Kim Thịnh nhíu lại: "Các ngươi là?"

"Kim chưởng quầy đúng là quý nhân hay quên mà, chúng ta vừa mới gặp nhau vài hôm trước." Chung Tử Kỳ chậm rãi nói.

Kim chưởng quầy nghe thấy tiếng nói liền cảm thấy quen ta, xem xét kỹ càng liền nhớ là ai: "Là các ngươi à, xem trí nhớ của ta này, mau vào đi, đúng rồi không biết nên xưng hô với hai vị thế nào." Thật ra Kim chưởng quầy không nhớ bọn họ cũng không có cái gì là lạ, khoảng cách đến lần gặp trước đã cách rất nhiều ngày, Kim chưởng quầy đều nghĩ rằng đối phương không muốn bán, cho nên đã quên chuyện này, hôm nay lại thấy Chung Tử Kỳ ăn mặc như thế, hắn có thể nhận ra mới lạ.

"Ta tên là Chung Tử Kỳ, hắn là phu quân Triệu Chính An của ta."

Kim Thịnh dẫn hai người vào một căn phòng nhỏ, phân phó tiểu nhị đem lên chút nước trà rồi mới ngồi xuống. Dở khóc dở cười đánh giá quần áo hai người: "Sao hai vị lại ăn mặc như thế?" Hắn không nghĩ rằng Chung Tử Kỳ không có tiền mua quần áo, buôn bán đắt như vậy sao lại không đủ tiền mua quần áo chứ?

Chung Tử Kỳ cười khổ: "Một lời khó nói hết." Thở dài, Chung Tử Kỳ kể chuyện của tửu lâu Xương Thuận. Kim chưởng quầy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chuyện này xảy ra rất thường xuyên, hắn đã quen rồi, điều làm hắn hứng thú chính là ca nhi này rất đặc biệt, không giống những người trước đó.

"Vậy hôm nay ngươi đến tìm ta, là đồng ý với đề nghị của ta rồi sao?" Kim chưởng quầy hỏi.

Chung Tử Kỳ cười khổ: "Chỉ sợ không đồng ý không được, nhưng mà nếu Kim chưởng quầy có thể đồng ý một yêu cầu của ta, ta còn có thể bán phương pháp hai loại mì khác cho ngươi, cam đoan các ngươi không có." Đây là lợi thế duy nhất của hắn, cũng là lợi thế có thể sử dụng.


"Điều kiện là gì?"

"Làm tửu lâu Xương Thuận không thể tìm chúng ta gây phiền phức nữa."

Kim chưởng quầy nở nụ cười: "Sau lưng tửu lâu Xương Thuận chính là huyện thái gia thành Phượng Dương, sao ta có thể..."

Chung Tử Kỳ ngắt ngang lời hắn: "Kim chưởng quầy nói đùa, ai chẳng biết thế lực sau lưng tửu lâu Kim Hoa còn thần bí hơn, nếu Kim chưởng quầy không đồng ý, cùng lắm thì ta không bán nữa, bán phương pháp cho tửu lâu khác cũng có thể kiếm được không ít tiền, đúng không?" Chung Tử Kỳ rót cho Triệu Chính An chén trà, nhìn thấy hắn nhíu mày ghét bỏ liền uống thử, vừa uống liền biết đây là loại trà kém chất lượng.

Kim Thịnh không nói chuyện, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, giống như Chung Tử Kỳ đã nói, bọn họ không để huyện thái gia thành Phượng Dương vào mắt, không phải bọn họ không thể nhúng tay vào, chính là giống như thiếu gia đã nói, không có giá trị thì không cần phải ra tay, rất thấp kém! Tiểu ca nhi trước mắt lại có giá trị... Được rồi, hắn thừa nhận mình có chút không hiểu Chung Tử Kỳ, nhưng mà yêu cầu của Chung Tử Kỳ lại rất hấp dẫn, cứ như vậy đi.

"Được, ta đồng ý với ngươi, cũng hy vọng ngươi có thể làm như lời ngươi nói." Chung Tử Kỳ nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười: "Kim chưởng quầy cứ yên tâm, ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng."

Kim chưởng quầy đứng lên gọi tiểu nhị đưa giấy bút tới, Chung Tử Kỳ cũng không già mồm cãi láo mà bắt đầu viết phương pháp. Như thế làm cho Kim chưởng quầy cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nghĩ Chung Tử Kỳ sẽ không viết, không ngờ Chung Tử Kỳ cũng biết chữ.

Chữ viết ở thế giới này không khó, thế nhưng rất rườm rà, có rất nhiều chữ giống với hiện đại, huống chi hắn còn có trí nhớ của nguyên thân, đầu óc còn chưa nghĩ ra thì tay đã nhanh nhẹn viết hết.


"Đây là phương pháp hai loại mì của ta, tặng kèm các làm măng chua, như vậy được rồi chứ." Chung Tử Kỳ ra vẻ rộng lượng.

Kim chưởng quầy cầm tờ giấy, đập vào mắt chính là chữ viết xinh đẹp mà không mất đi sự mạnh mẽ, không giống như chữ viết mà một ca nhi ở nông thôn có thể viết được, nhìn kỹ nội dung bên trong càng làm cho Kim chưởng quầy tán thưởng, bởi vì thật sự rất đơn giản!! Không biết sao Chung Tử Kỳ có thể nghĩ ra được.

Kim chưởng quầy buông phương pháp, nói thật lòng: "Rất lợi hại!"

Chung Tử Kỳ cười khiêm tốn: "Đâu có đâu có, cũng thường thôi."

Kim chưởng quầy cũng cười lấy một thỏi bạc: "Đây là mười hai bạc, hai phương pháp khác sẽ tính sau."

Đây là lần đầu Chung Tử Kỳ nhìn thấy bạc cho nên rất ngạc nhiên, mười hai bạc, không hề ít, hắn tin với thái độ làm người của Kim chưởng quầy thì sẽ không ép giá. Ở quốc gia này một lượng bạc tương đương với hai xâu tiền, chính là hai ngàn đồng tiền, như vậy có thể thấy được bán phương pháp có thể kiếm tiền thế nào. Hắn bán lâu như vậy cũng mới đến số tiền đó mà thôi.

"Kim chưởng quầy có thể cho ta đổi một ít tiền đồng được không, như vậy không tiện." Chung Tử Kỳ ngại ngùng, không nên để tiền bên ngoài, tuy rằng cầm thỏi bạc rất oai, cũng là nói cho người ta biết mình có tiền.

"Là ta suy nghĩ không chu toàn, Tần Tử?" Kim chưởng quầy kêu lên.

Tiểu nhị đi vào: "Chưởng quầy."


"Đi lấy năm mảnh bạc vụn, cộng thêm mười xâu tiền lại đây."

"Dạ." Tiểu nhị mở cửa ra ngoài, một lát sau liền đi vào, đặt cái khay trong tay lên bàn.

Kim chưởng quầy phất tay bảo hắn lui xuống, xốc vải bố, số tiền cần đổi đặt ngay ngắn bên trong. Kim chưởng quầy đẩy về phía Chung Tử Kỳ: "Ngươi nhận đi, khi nào thì ngươi viết hai phương pháp kia?"

Chung Tử Kỳ cẩn thận đặt tiền vào trong ngực, nghĩ nghĩ: "Ngày mai đi, sáng mai ta sẽ tới." Nói xong, Chung Tử Kỳ lôi kéo Triệu Chính An đứng dậy: "Ta về trước, hy vọng Kim chưởng quầy sẽ đặt chuyện của ta vào trong lòng."

Kim chưởng quầy cười tủm tỉm: "Yên tâm. Ta là người nói chuyện giữ lời."

Chung Tử Kỳ vừa lòng lôi kéo Triệu Chính An xuống lầu, cả tửu lâu bị bao trùm trong mùi thức ăn thơm phức, hắn nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của Triệu Chính An liền sờ sờ đầu hắn: "Ta sẽ làm cho ngươi ăn."

Triệu Chính An vui vẻ nhìn nương tử.

Tửu lâu bán đồ rất mắc, Chung Tử Kỳ lại có thể làm được, cho nên Triệu Chính An muốn ăn cái gì, hắn mua nguyên liệu về làm là được. Chung Tử Kỳ đi vào một nhà bán điểm tâm mua một túi điểm tâm, tốn mười văn tiền, rất mắc. May mà mùi vị không tệ cho nên hắn cũng không so đo chút tiền đó nữa.

Lại đến một tiệm may mua hai bộ quần áo, quần áo cũng rất mắc, chất vải tốt còn tốn hơn một nửa số tiền, Chung Tử Kỳ cắn răng mua nó, ai kêu hắn không biết may quần áo làm chi.

Khoảnh khắc bỏ tiền ra mua, Chung Tử Kỳ không khỏi tự hỏi, hắn có nên học cách may quần áo hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận