Ngây Ngốc Làm Ruộng

Editor: AM

Tiễn bước Tiểu Tần Tử đến đưa tin, Chung Tử Kỳ đứng tại chỗ nở nụ cười xấu xa, vừa xoay người liền bị một đôi mắt chăm chú nhìn vào người, vẻ mặt bình thản làm hắn không nhìn ra được người đó đang suy nghĩ cái gì.

"Chính An? Chính An! Ngươi tỉnh?" Chung Tử Kỳ không phát hiện Triệu Chính An khác thường, hắn chạy đến nắm tay Triệu Chính An, hai mắt đỏ hoe.

"Còn chỗ nào không thoải mái không? Đừng ngồi dậy, mau nằm xuống!"

Triệu Chính An ngồi trên giường không trả lời, vẫn là nhìn hắn, nhíu mày.

Chung Tử Kỳ thấy Triệu Chính An không phản ứng mới phát hiện hắn không thích hợp, Triệu Chính An trong quá khứ khi bị đau hay uỷ khuất đều làm nũng và khóc lóc kể lể với hắn, mà lúc này lại im lặng như thế, ánh mắt không mang theo cảm giác ngây ngốc như thằng ngốc Chính An! Lúc này trong mắt Triệu Chính An là vẻ tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt không còn trong suốt như quá khứ mà là đen như mực.

Chung Tử Kỳ giật mình, nghĩ đến một cái gì đó nên thử hỏi: "Ngươi... Khoẻ?"

Triệu Chính An không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt mang theo hoang mang không rõ.

Chung Tử Kỳ không chú ý, hắn đã bị chuyện Triệu Chính An tỉnh táo làm cho sợ ngây người.


Triệu Chính An bình phục!!

Không ngờ thật sự bình phục!!

Rõ ràng là hắn bị thương ở đầu, sau đó còn trở nên ngốc nghếch, đại phu còn nói tỷ lệ bình phục rất nhỏ, không ngờ hắn cứ như vậy mà bình phục!!

Sau khi Chung Tử Kỳ hắn thông suốt rồi quyết định sống cuộc sống thật tốt với Triệu Chính An, Triệu Chính An lại bình phục!!

Chung Tử Kỳ cảm thấy trong lòng rất loạn, không tự giác mà buông tay Triệu Chính An, hắn cũng không thấy người nọ cau mày. Chung Tử Kỳ đứng lên, chân tay luống cuống: "Ngươi... Nhớ chuyện trước kia không?"

"Nhớ." Triệu Chính An lên tiếng.

Chung Tử Kỳ lại càng xấu hổ: "Vậy... Ta... Tìm đại phu cho ngươi." Nói xong Chung Tử Kỳ liền vội vàng ra ngoài, bây giờ hắn cần phải thanh tỉnh thanh tỉnh.

Triệu Chính An cau mày, khó chịu khụ khụ hai tiếng. Thật ra đầu óc hắn còn loạn hơn cả Chung Tử Kỳ, ký ức trong đầu hắn không liền mạch, có thể là do bị thương trong thời gian quá dài (mấy tháng), có cái hắn nhớ, thế nhưng cũng có cái rất mơ hồ, nhưng mà có một đoạn ký ức vô cùng rõ ràng, đó là khoảng thời gian khi hắn ngây ngốc, có lẽ là bởi vì gặp được người và chuyện tốt, cho nên hắn nhớ rất rõ ràng. Ví dụ như... Chung Tử Kỳ vừa rồi đi ra ngoài, hắn biết đó là nương tử của hắn, cưới hỏi đàng hoàng.


Hắn biết Chung gia, là người ở thôn này, nhưng mà hai nhà không thường xuyên lui tới, huống chi hắn còn ra ngoài làm công, số lần nhìn thấy Chung Tử Kỳ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trong thôn có rất nhiều người muốn kết thân với Chung gia, lý do không phải vì Chung Tử Kỳ, tất cả đều vì Chung Chấn Hàng, Chung Chấn Hàng biết đọc biết viết, hơn nữa còn quen biết với huyện thái gia, lại có việc tốt, không thấy căn nhà lớn của hắn sao? Chính là làm rất nhiều người hâm mộ muốn chết. Muốn tạo thành quan hệ thì chỉ có thể đánh chủ ý lên người hài tử nhà hắn.

Khi đó Triệu Chính An chỉ cười cười, A mẫu Vương Thúy Hoa của hắn cũng có tâm tư này, nhưng không có biện pháp, ai kêu hắn đã có hôn ước làm chi. Hôn ước này được định ra vào vài năm trước, là thân thích xa của nhà nương Vương Thúy Hoa. Ở thôn bên cạnh, rất gần thôn Triệu Gia.

Ca nhi kia có dáng vẻ rất bình thường, gia cảnh cũng bình thường, tuy rằng Vương Thúy Hoa tự tiện làm chủ, nhưng sau khi hắn gặp qua thì cũng vừa lòng không phản bác, sau khi tiếp xúc với ca nhi đó, hắn phát hiện đó là người ôn nhu hiểu ý người, hắn còn hy vọng sau này có thể sống hoà thuận với người đó.

Nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn thì hai năm sau, cũng chính là năm nay, ca nhi kia đến tuổi thành thân, bọn họ có thể mở tiệc rượu, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm hắn liều mạng kiếm tiền.

Nhưng mà một lần ngoài ý muốn liền làm hắn mất hết tất cả, cũng làm cho hắn nhìn rõ hơn rất nhiều. Ngày thứ mười hắn gặp chuyện không may, người nhà ca nhi kia thấy hắn trị bệnh không hết, liền quyết đoán lui hôn với nhà bọn họ. Hơn nữa còn vội vàng đính hôn với nhà khác, trong lúc đó, ca nhi kia có đến thăm hắn một lần, vẻ mặt ghét bỏ. Sau đó a phụ a mẫu của hắn lại làm hắn đau lòng muốn chết, thì ra nhiều năm ở chung đều là giả dối, không còn tiền tài và lợi ích, họ cứ đuổi hắn ra ngoài như vậy.

Kể từ khi mười hai tuổi, hắn đã bắt đầu bán củi bán cỏ làm công săn bắn đổi tiền cho nhà này, cũng không phải chỉ là một hai lượng bạc. Sao bọn họ có thể nhẫn tâm đối xử với hắn như thế!

Triệu Chính An đã hoàn toàn nhìn thấu, đúng là ứng với câu nói "Có kế mẫu tất có kế phụ." Lúc đầu hắn cứ tưởng chỉ cần mình cố gắng kiếm tiền là có thể làm bọn họ cảm động, không ngờ...


Quên đi, dù sao thì cũng chia ra ở riêng rồi, coi như là hắn không phải người nhà đó, hắn không có nghĩa vụ phải kính dâng vô điều kiện. Không phải Triệu Chính An không khó chịu không đau lòng, nhưng mà đây là phương pháp hiệu quả nhất, đau dài không bằng đau ngắn, bởi vì có thứ hy vọng không thể tồn tại.

Triệu Chính An không thể không nhớ đến nương tử đột nhiên xuất hiện của hắn, sắc mặt lập tức mềm mại, dáng vẻ xinh đẹp ôn nhu động lòng người, hiểu biết chữ nghĩa, lên được phòng lớn xuống được nhà bếp, khả năng buôn bán không cần phải bàn đến, không ngờ hắn lại có phúc như thế.

Nhưng mà...

Hắn nhớ hình như Chung Tử Kỳ cũng không tình nguyện gả cho hắn, dựa vào hành động sau khi hắn tỉnh lại là có thể nhìn ra được, hình như Chung Tử Kỳ... Không chờ mong hắn bình phục cho lắm, Triệu Chính An thở dài.

Gian ngoài, Chung Tử Kỳ cúi người nói với lão đại phu đang miệt mài chẩn bệnh: "Đại phu, hắn tỉnh, ngài vào xem đi!"

Lão đại phu đứng dậy đi vào phòng.

"Chờ một chút."

Lão đại phu nghi gờ quay đầu nhìn Chung Tử Kỳ.

"Hắn... Hắn... Bình phục." Chung Tử Kỳ do dự rồi nói.

Lúc đầu lão đại phu còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi hắn cân nhắc một chút mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, hắn khó tin nhìn Chung Tử Kỳ: "Tốt rồi? Nhớ lại rồi sao? Không ngốc nữa?"


Chung Tử Kỳ yên lặng gật đầu.

Lúc này đổi thành lão đại phu choáng váng, khi bọn họ chẩn bệnh đều lưu lại đường sống cho mình, sẽ không nói thẳng ra mọi chuyện, lúc trước, tuy rằng hắn nói bệnh tình của Triệu Chính An có thể bình phục, thế nhưng đó chỉ là an ủi người nhà, chính hắn cũng rõ ràng, muốn bình phục như lúc trước thì không thể nào, bị thương đến đầu óc, không chết đã là mạng lớn rồi, trở nên ngốc nghếch cũng là bình thường thôi.

Hắn làm đại phu cả đời, sao lại không biết, hắn có rất nhiều ví dụ thực tiễn, thế nhưng chưa ai bình phục.

Lão đại phu đứng ngốc một lát rồi vội vàng vào phòng, bây giờ hắn rất muốn cắt người bên trong thành tám mảnh rồi nghiên cứu một chút, rốt cuộc là vì sao! Sao có thể thần kỳ như vậy!

Chung Tử Kỳ không vào chung, hắn ngây ngốc rời khỏi y quán, xuyên qua đám người, thẫn thờ đi trên đường cái.

Hắn rất loạn, hắn muốn suy nghĩ cho rõ ràng, thế nhưng trong lòng lại có chút kháng cự, hắn thừa nhận hắn sợ hãi, hắn nhát gan, việc hôn nhân của bọn họ đều không phải hai bên tình nguyện, hắn còn chưa chuẩn bị tốt, huống chi còn có Triệu Chính An, hắn cam nguyện việc cứ như vậy mà có thê tử trong lúc hồ đồ như vậy sao?

Hình như không thể hợp ly (ly hôn trong hòa bình), ở cổ đại có rất ít người hợp ly, trừ khi một người trong đó phạm vào lỗi gì đó rất nặng, nếu không sẽ không hợp ly, người sau khi hợp ly cũng rất khó tìm được nhà khác, thanh danh lại không tốt. Cho nên Chung Tử Kỳ cảm thấy khả năng không lớn, nhưng mà nếu Triệu Chính An nguyện ý... Chung Tử Kỳ xem nhẹ cảm giác đau đớn trong lòng, vậy hắn cũng có thể hợp ly.

Nói đến nói đi, vẫn là Chung Tử Kỳ sợ hãi, hắn không biết Triệu Chính An sau khi bình phục, không biết thái độ làm người của Triệu Chính An, hắn cảm thấy mê mang vì mình không biết gì về cuộc sống sau này.

Hắn nên làm cái gì bây giờ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận