Ngày Phượng Hoàng Hoa Nở Là Ngày Em Nhận Ra Anh!


Để bắt đầu kế hoạch của mình trước tiên Liễu An Như cần có được lòng tin của Liễu An Lâm.
Cô trở về nhà chủ động gặp ba mình.

Lần này cô thay đổi thái độ, giả vờ như đã chấp nhận buông bỏ và ngoan ngoãn chúc phúc cho Thiên Hàn và An Nghi:
- Ba à! Con xin lỗi vì thái độ lần trước của con.

Con nghĩ kĩ rồi, dù sao Thiên Hàn cũng không yêu con, con cũng không thể miễn cưỡng anh ấy được.
- Con nghĩ thông rồi sao?
Liễu An Lâm trong lòng có phần nghi hoặc.
- Dạ.

Con ở dự lễ đính hôn của hai đứa rồi sẽ bay về Mỹ.

Dù gì con cũng là chị mà.
Cô biết nếu mình nếu thay đổi thái độ quá nhanh sẽ khiến cho một người đa nghi như Liễu An Lâm nghi ngờ.
- Mặc dù con vẫn còn rất yêu anh ấy nhưng con mong anh ấy được hạnh phúc.

Nếu người ấy không phải là con thì hãy để em gái thay con làm điều đó.
- Lần này con sẽ trở về Mỹ với Peter.

Anh ấy đã giúp đỡ con rất nhiều, cũng đã bày tỏ tình cảm với con.

Peter hứa sẽ cho con thời gian buông bỏ quá khứ để bắt đầu lại với anh ấy.
Những lời này của Liễu An Như dường như khá có tác dụng với ba cô.
Liễu An Lâm vui mừng vì cuối cùng con gái cũng buông bỏ chấp niệm và mở lòng với người mới.

- Như vậy thì quá tốt rồi!
Liễu An Như cô ta phải làm diễn viên mới đúng.

Bộ mặt đáng thương giả tạo đó từ đầu tới cuối hoàn toàn gạt được ba mình.

Cô ta vừa ra khỏi phòng hai tay đã không còn chờ được mà nắm chặt, miệng nghiến ken két.

- Gì mà Thiên Hàn không yêu cô, cô không miễn cưỡng nữa? Nực cười! Thẩm Thiên Hàn chỉ có thể là của cô.
Bước đầu đã thành công.

Muốn Liễu An Lâm không cảnh giác cô thì phải càng tỏ ra nghe lời.
Liễu An Như đề nghị giúp em gái một tay chuẩn bị những phần còn lại cho hôn lễ.

Không phải với thái độ miễn cưỡng cô ta rất vui vẻ và cẩn thận chuẩn bị từng chút một như cho chính hôn lễ của mình.
Cũng đúng thôi, chuyện này thành công thì hôn lễ này sẽ thuộc về cô.

Chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cô ta vui sướng.
Mấy ngày nay lẳng lặng quan sát, Liễu An Lâm thấy cô dường như thay đổi thật cũng khá hài lòng.

Phần ông còn có chút tự thấy thiệt thòi cho cô vì đã đẩy cô sang Mỹ năm năm qua.

Ông thật tâm muốn bù đắp cho cô.
Sau khi dùng cơm tối Liễu An Lâm bảo Liễu An Như lên phòng bàn việc:
- Ba tìm con có gì không ạ?
- Con không cần về Mỹ nữa.
- Ba nói sao? Sao con lại không cần về Mỹ nữa?
Liễu An Như tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Con vào Liễu thị làm việc đi.
- Ba à!
Cô giả vờ long lanh nước mắt.
- Chẳng phải năm năm qua con ở Mỹ học kinh doanh sao.

Học về rồi thì phải phân ưu chuyện công ty giúp ba chứ? Ngày mai đến Liễu thị nhận chức giám đốc kinh doanh đi.
- Con cảm ơn ba.

Con sẽ không làm ba thất vọng.
Nói rồi Liễu An Như chạy tới ôm chầm lấy Liễu An Lâm.

Cô khóc oà hạnh phúc như bao tủi thân bấy lâu dâng trào khiến ông không khỏi đau lòng.

Chỉ là giọt nước mắt dừng lại trên khoé miệng đang nhếch lên một nụ cười nham hiểm.

Cô biết kế hoạch của mình đã thành công được một nửa rồi.
Liễu An Như vui như mở cờ trong bụng.


Về phòng cô gọi điện thoại cho " ba chồng tương lai" của mình:
- Ông ấy đã để tôi giữ chức giám đốc kinh doanh ở Liễu thị.
- Ông ta tin tưởng cô vậy sao?
- Việc tiếp theo phải xem bác làm thế nào?
Ở đầu dây bên kia chỉ để lại một tiếng cười của Thẩm Thiên Thành rồi cúp máy.

Vì là ba của Thiên Hàn nên mọi thái độ khinh thường của ông cô đều không mấy quan tâm.
Trong căn phòng tối, Liễu An Như khui một chai rượu vang như một phần thưởng cho thắng lợi ban đầu.

Cô thong thả rót cho mình một ly rồi tiến lại gần cửa kính.
Từ đây cô phóng tầm mắt xa xăm xuyên qua màn đêm chập chùng trong ánh đèn lung linh huyền ảo, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị.
Nhấp lấy một ngụm rượu vang thanh ngọt, cô nói:
- Đương nhiên tôi sẽ không làm ông thất vọng!
Hôm sau, bên phía Thẩm Thiên Thành cũng bắt đầu hành động.
Ông ta điện thoại cho Liễu An Lâm nói về việc đầu tư mảnh đất phía Đông:
- Lão Lâm, sắp tới Thẩm thị sẽ mở đầu tư khu đất phía Đông.

Ông muốn tham gia không?
- Thẩm thị chủ trì thì Liễu thị tôi sao vắng mặt được chứ.

Nhưng mà tôi nghe nói Thẩm thị có hai khu đất Đông – Tây luôn mà.

Ông định mở khu phía Đông à?
- Ùm.

Theo như nghiên cứu khảo sát thì mảnh đất phía Đông có tiềm năng hơn.
Thẩm Thiên Thành khẳng định.
Nếu như là với công ty khác thì chắc chắn Liễu An Lâm sẽ cần thời gian tìm hiểu nhưng vì là hợp tác với Thẩm thị nên ông hoàn toàn tin tưởng:
- Được, ông cho người mang hợp đồng qua đi.
- Tất nhiên rồi.

Tôi đảm bảo công ty ông thu được món lợi không tồi đâu.
Thẩm Thiên Thành cười to.


Một nụ cười có phần mỉa mai bản thân.

Không ngờ cũng có lúc ông phản bội người bạn già của mình.
Trên đời này còn có cái gì đáng để ta tin hoàn toàn được chứ? Đến lúc vì lợi ích của bản thân tình nghĩa cũng chỉ là thứ lót đường để đạt được mục đích mà thôi?
Tắt điện thoại Liễu An Lâm, Thẩm Thiên Thành gọi cho Liễu An Như:
- Con mồi đã sa lưới rồi.

Phần còn lại con đừng để bác thất vọng.

Tiếng ba chồng có gọi được hay không thì phải xem bản thân con có được việc không?
Từ chữ như kích động Liễu An Như, nhưng cô ta vẫn điềm tĩnh trả lời:
- Ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu.

Ba Chồng ạ!
Liễu An Như tắt máy.

Trong lòng cô vui sướng như thể Thẩm Thiên Hàn sắp đã là của cô.
Đã khuya, Liễu An Như sau khi uống xong ly sữa liền lên giường nằm.

Cô trằn trọc nghĩ tiếp theo phải đối phó Liễu An Lâm thế nào.
Đã đến giai đoạn cuối của kế hoạch, không có chỗ cho bất kỳ sai sót nào.

Chỉ cần một sai lầm nhỏ không chỉ bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển mà những gì cô có trước nay đều có thể mất sạch trong tích tắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận