Kết thúc cuộc tìm kiếm, đón chào Trình Kiến là một kỳ báo cáo dài dằng dặc, cấp trên yêu cầu cô cung cấp một báo cáo hoàn chỉnh rõ ràng và toàn diện hợp lí về chuyến ra ngoài nghiên cứu zombie khổng lồ này, cô nộp lên mấy lần mà đều bị trả về vì đủ loại nguyên do, làm cô sứt đầu mẻ trán.
Quả nhiên kinh nghiệm của cô về mặt này vẫn chưa đầy đủ… Trình Kiến chuẩn bị tìm một lúc nào đó đi gặp đàn anh Quý Thanh Hòa.
Là nhân vật truyền kì mới tốt nghiệp được hai năm đã lập công huân thăng hàm thiếu tá, hẳn là anh có nhiều tâm đắc trong việc viết báo cáo thế nào mới được duyệt lắm.
Quăng mình lên ghế dựa, Trình Kiến vươn tay giãn thân, nhìn không gian nho nhỏ thuộc về mình này, cô có cảm giác thỏa mãn kì dị.
Đi thư giãn đầu óc một bữa đi! Không thể cứ nhức đầu mãi vì mấy tờ báo cáo cỏn con này được.
Gọi Charles đã hồi phục sức khỏe cùng đến kho vũ khí nhận một khẩu Kích Việt 14, tâm trạng Trình Kiến lập tức như trẻ con mong đợi một hộp quà to lớn thần bí.
Charles thấy Trình Kiến hưng phấn như vậy, lại nhớ đến hình ảnh kinh khiếp lúc cô nóng lòng đòi chui vào miệng zombie khổng lồ kia, không nhịn được mở miệng nhắc nhở:
“Thiếu úy, Kích Việt 14 là món vũ khí rất nguy hiểm, đường kính và năng lượng tích chứa của nó to hơn cô tưởng tượng rất nhiều, lỡ mà xảy ra chuyện gì cũng đủ hủy diệt cả một tòa nhà… Đương nhiên phòng tháo lắp đã qua xử lí đặc biệt của xưởng công binh thì không nhưng dẫu sao chúng ta cũng không được bảo hộ, lúc gặp bất trắc nhất định sẽ là những người đầu tiên chịu ảnh hưởng.”
Trình Kiến ngẫm nghĩ thấy cũng sợ, gật đầu tán đồng, song ánh mắt vẫn quyến luyến đảo qua đảo lại trên Kích Việt 14 mãi không dời.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì với nó?” Charles nhíu mày có phần không thoải mái.
Trình Kiến cười cười, liếm đôi môi khô róc, nhìn anh đáp: “Tôi muốn tháo dỡ nó.”
Charles cảm thấy mình biến thành một chuỗi ba chấm yên lặng.
Đối với một người chỉ có trình độ học vấn trung học cơ sở, tiêu tốn toàn bộ thời gian và sức lực vào việc làm thế nào để trở thành một chiến sĩ đạt chuẩn như Charles, hình tượng nữ giới thông minh nhã nhặn kiến thức uyên bác mà Trình Kiến để lại cho anh vào lần đầu gặp mặt đang từng chút sụp đổ.
Sau cùng, Charles vẫn không hạn chế Trình Kiến trong việc này, sau khi đưa ra lời nhắc nhở thân thiện của mình, anh trơ mắt nhìn Trình Kiến lập tức ôm Kích Việt 14 vào phòng tháo lắp vũ khí.
Cô nhốt mình trong đó cả một buổi chiều, còn Charles làm cấp dưới của cô thì rất tận tâm hướng dẫn cô sử dụng thế nào để phát huy hỏa lực mạnh hơn.
Bên ngoài trời đã sập tối, có một vị khách đặc biệt tới thăm, anh xuống khỏi xe chuyên dụng đưa đón sĩ quan cao cấp đặc biệt kiên cố có tính năng tấn công, chạy thẳng vào xưởng công binh dưới sự hướng dẫn của người khác, sắc mặt tối sầm suốt cả quãng đường.
Mà trong phòng tháo lắp số 48, Trình Kiến đang cầm một món linh kiện nội bộ được mài giũa vô cùng tinh vi nghiên cứu dưới ánh đèn, con ngươi sáng rực như một đứa trẻ được cho kẹo.
Charles xem đồng hồ treo tường, nói với Trình Kiến: “Thiếu úy, cô nên ra ngoài hoạt động cơ thể, tiện đường đến nhà ăn lấy một suất bữa tối đi thôi.”
Trình Kiến chẳng ngẩng đầu lên, đáp: “Anh ra trước đi, tôi còn vài cái nghĩ chưa thông.”
“Vậy tôi đi trước.” Charles xác nhận với cô, “Có chuyện gì xin hãy kịp thời liên lạc với tôi.”
Trình Kiến ra dấu tay, Charles vạm vỡ cao hai mét ba khẽ cúi đầu với cô rồi làm nghiệm chứng mở cửa, xoay người rời khỏi phòng nghiên cứu.
Trước nay Charles Hogan vẫn luôn ở ngoài chiến trường, có điều cũng có chiến hữu làm phụ tá cho nghiên cứu viên trọng yếu.
Qua những chiến hữu đó có thể thấy, bảo vệ an toàn cho những con người thông minh này là một chuyện, mà quan trọng hơn, thật ra vẫn là không để họ phá hoại cơ thể vì mải mê nghiên cứu không ăn cơm đúng giờ.
Nói theo cách của trung úy Dụ Vũ Trạch thì làm một hộ vệ kiêm “bảo mẫu”, lát nữa Charles còn phải lấy một suất cơm cho Trình KIến quên ăn quên ngủ mới được coi là đạt tiêu chuẩn.
Trình Kiến đang suy tư xem có loại vật liệu nào kết cấu chặt chẽ mà trọng lượng nhẹ có thể thay thế thành phần cấu tạo chủ yếu của Kích Việt 14 hay không.
Cô vừa làm tính toán với vũ khí mô phỏng theo đầu cuối tổng hợp, vừa tìm tòi đặc tính của mỗi một bộ phận của khẩu Kích Việt 14 đã tách rời.
Cấu tạo của mọi vũ khí trong xưởng công binh đều có ghi chép số liệu cặn kẽ, trong đó bao gồm cấu trúc thiết kế ngoại hình mà loại vũ khí nào đó áp dụng, cấu tạo cơ động hỏa lực, nguyên lý hệ thống vật liệu, nếu từng học về những cái này thì chỉ cần vào được kho số liệu này là về cơ bản có thể xem hiểu thiết kế lắp ráp mọi vũ khí từng xuất hiện trong thế giới thực.
Có điều, có thể hiểu được cụ thể bao nhiêu trong số đó, học tập nắm vững được bao nhiêu cốt lõi chế tạo lắp ráp vũ khí thì vẫn phải xem khả năng học tập và khả năng ghi nhớ của người học… Đúng vậy, khả năng ghi nhớ rất quan trọng, bằng không, chỉ riêng những cái tên đọc méo miệng và những tư liệu nhìn thì giống nhau mà thực tế tồn tại chênh lệch vi diệu thôi cũng đủ khiến người ta hoa mắt chóng mặt rồi.
Chỉ nhân viên được cấp phép mới mở được kho số liệu này, hôm nay trước khi vào đây, Trình Kiến đã phải cùng Charles đi tìm nhân viên quản lí để lấy quyền mở khoang chế tạo vũ khí, nhận được quyền sử dụng phòng nghiên cứu tháo lắp vũ khí số 48.
Tới căn phòng này chưa được bảy tiếng mà Trình Kiến đã có cảm giác mình được tổ chức đùm bọc.
Với một người từ nhỏ đã cuồng binh khí hạng nặng mà nói, cô quả thật chỉ hận không thể sống luôn ở đây!
Không bao lâu sau khi Charles rời đi, một đèn chỉ thị sau lưng cô bật sáng, kèm theo đó là âm báo nghe na ná như có tin nhắn.
Trình Kiến không hiểu cái này lắm, cô đứng dậy đi tới quan sát rồi lại trở về bên thiết bị đầu cuối của mình, qua nhiên nhiên phát hiện ra một chớp sáng không quá rõ ràng trên giao diện.
Cô ấn vào, phát hiện ra đứng đối diện là người cô nhớ nhung cả một buổi sáng.
“Đàn anh! Sao anh lại tới đây?” Cô nhạy bén nhìn ra sau lưng Quý Thanh Hòa có người đeo phù hiệu xưởng công binh đi ngang qua, xác nhận được hiện giờ anh đang ở trong xưởng công binh.
“Có việc, mau ra đây, anh chờ ở sảnh trước khu A.”
Vì thỉnh thoảng phòng tháo lắp vũ khí sẽ xảy ra sự cố nên thiết kế cửa đóng của nó rất kiên cố, phương thức mở ra phải qua AI trung tâm Olivia nghiệm chứng đồng thời cả trong lẫn ngoài, xác nhận không có dấu hiệu hiểm họa nào mới được mở cửa, không thể tự tiện ra vào.
Tốt quá, vừa vặn hỏi anh viết báo cáo nộp lên như thế nào! Thuận tiện ăn chùa của anh một bữa nữa!
Trình Kiến mừng rỡ khôn xiết, có cảm giác tìm được đầu sợi cuộn len, năm ngón tay đã bắt đầu chộn rộn.
Cô ra khỏi phòng tháo lắp vũ khí số 48 bằng tốc độ nhanh nhất, trở về phòng làm việc của mình lấy thiết bị đầu cuối cầm tay đựng báo cáo của mình trước rồi nhanh chóng chạy tới sảnh trước tầng một khu A.
Ra khỏi thang máy đi được một lúc thì thấy Quý Thanh Hòa bắt tréo chân ngồi ở xô pha, anh mặc quân trang chỉnh tề, trên ngón tay ôm cánh tay đeo găng màu trắng, hiển nhiên là vừa từ một hội nghị chính thức đi ra.
Cơ mà sao cứ cảm thấy tâm trạng anh hình như không tốt lắm…
Tâm trạng muốn gỡ cuộn len của Trình Kiến mới rồi hơi chùn bước, cô đang nghĩ xem nếu trạng thái của đàn anh đúng là vậy thì tốt nhất là mình đừng ra ngoài đi riêng với anh, có khi hỏi chuyện báo cáo còn bị mắng không chừng.
Cô bèn đi tới, cố gắng không tỏ ra rụt rè, bụng nghĩ lát nữa nên trả lời anh thế nào.
Quý Thanh Hòa nhìn cô, buông tay ra đứng lên hỏi cô: “Nghe nói em vào phòng tháo lắp vũ khí từ một giờ rồi mãi không chịu ra, đã ăn cơm chưa?”
“Chưa… chưa ạ.” Cái này quả thật không có cách nào nói dối được, Trình Kiến đang định nói mình hơi bận thì một giọng nói trong đầu đã phản bác: Mày thì bận cái gì? Bận nữa cũng có bận bằng vị thiếu tá một mình chủ quản hết mấy hạng mục trước mắt này không?
Quý Thanh Hòa rất thành thạo tiếp quản suy nghĩ kế tiếp của cô, “Vậy thì vừa vặn, anh cũng chưa ăn, đi thôi, anh mời em đi ăn, nhân tiện ăn xong có thể gọi một suất mang về, đợi đến đêm về em làm mà thấy đói lại ăn tiếp.”
Nói chuyện kiểu này thật khiến người ta khó mà từ chối được, sao anh biết đêm nay mình định thức khuya tháo dỡ vậy…
Cuối cùng Trình Kiến vẫn theo Quý Thanh Hòa rời khỏi xưởng công binh, hiện cũng đang là giờ tan tầm của một số nhân viên, người ra vào rất đông, phần lớn tận mắt chứng kiến hình ảnh Quý Thanh Hòa chạy tới đón Trình Kiến ngay sau khi kết thúc công việc.
Tuy Trung tâm Nghiên cứu Chế tạo Vũ khí Công nghệ cao và Viện Nghiên cứu Trung ương là hai nơi khác nhau nhưng ban đầu thật ra là người một nhà, nơi tụ tập lính kĩ thuật thế hệ đầu tiên chỉ có Viện Nghiên cứu Trung ương, Viện Nghiên cứu vũ khí cũng là một nhánh thuộc Viện Nghiên cứu Trung ương.
Nhưng về sau mở rộng không ngừng, không gian dần thiếu thốn, để sát với quân nhân sử dụng thực tế, thuận lợi khảo sát hiện trường, Viện Nghiên cứu Vũ khí được tách ra ngoài, địa điểm trực tiếp đặt ở quân khu.
Có quân đội làm chỗ dựa, lãnh đạo quản lí Viện Nghiên cứu Vũ khí thăng liền mấy cấp, đây cũng coi như một kiểu hối lộ, ôm được đùi to rồi, lãnh đạo xưởng công binh cũng không ton hót nguyên thủ trưởng Viện Nghiên cứu Trung ương của mình nữa, thậm chí đôi lúc còn chặn đối phương.
Điều này đặt nền móng bất hòa giữa hai viện, cuối cùng, quyền binh dần tăng cao, Viện Nghiên cứu Vũ khí đổi tên thành Trung tâm Nghiên cứu Chế tạo Vũ khí Công nghệ cao, gọi tắt là xưởng công binh, người điều khiển chân chính sau lưng cũng từ Viện Nghiên cứu Trung ương chuyển thành lãnh đạo cấp cao của quân khu.
Cho nên đây được coi là phân tách nhân viên kĩ thuật khỏi nội bộ, người của Viện Nghiên cứu Trung ương tuy cũng là lính kĩ thuật nhưng lãnh đạo của họ là học giả chính thống, là những tiến sĩ từng có cống hiến xuất sắc và có quân hàm cao cấp trong lĩnh vực khoa học, chẳng hạn như phó viện trưởng – thiếu tướng Văn Tư hay viện trưởng – trung tướng Noël, vân vân.
Còn người cầm quyền của Trung tâm Nghiên cứu Chế tạo Vũ khí Công nghệ cao thật ra là thủ trưởng của quân khu, nói cách khác, là một quân nhân ra ngoài giết zombie, đối kháng với tổ chức khủng bố, rất có năng lực về mặt sắp xếp bố trí.
Các lãnh đạo của quân đội có quyền kiểm soát rất cao đối với lính kĩ thuật của xưởng công binh, nhưng ảnh hưởng với lính kĩ thuật của Viện Nghiên cứu Trung ương thì thấp hơn rất nhiều, có thể nhìn ra được chuyện này từ việc muốn xin một thiếu tá tham gia nghiên cứu hiện trường phải cần đến đích thân thượng tá Hứa Úy ra tay.
Viện Nghiên cứu Trung ương chẳng những không giúp đỡ bao nhiêu mà thậm chí còn trong sáng ngoài tối ngáng chân họ.
Tương tự, sau khi tách khỏi Viện Nghiên cứu Trung ương, lính kĩ thuật của xưởng công binh gặp phải một trở ngại lớn nhất, đó chính là thăng cấp vô cùng khó khăn.
Quân hàm của quân nhân thực chiến đều dựa vào máu thịt liều mạng kiếm được, thế nên họ thăng rất nhanh, mà tuyệt đại đa số những quân nhân nhiệt huyết này đều cho rằng chế tạo vũ khí là công việc hậu cần, bất kể làm tốt thế nào đi chăng nữa cũng không bằng những người bạt mạng trên chiến trường.
Tuy rằng nếu có nghiên cứu xuất sắc, lính kĩ thuật của xưởng công binh cũng sẽ được thăng quân hàm nhưng vẫn thua xa đường thăng tiến dành riêng cho lính kĩ thuật của Viện Nghiên cứu Trung ương.
Người của Viện Nghiên cứu Trung ương đạt mười điểm là được thăng, nhưng người của xưởng công binh ít nhất phải đạt hai mươi điểm.
Hơn nữa, điều kiện nhậm chức của xưởng công binh thường khá thấp, đến quân nhân giải ngũ bị nổ cụt mất một bên chân trên chiến trường cũng có thể tìm được công việc mài giũa linh kiện trong xưởng công binh, như họ cũng được gọi là lính kĩ thuật.
Người có thể vào được Viện Nghiên cứu Trung ương ít nhất phải là một sinh viên ưu tú vừa tốt nghiệp đã có quân hàm, mỗi một người trong số đó đều có đầy đủ tiềm lực, quân hàm chỉ là một sự thừa nhận đối với năng lực của họ.
Thế nên trong binh chủng kĩ thuật, người của Viện Nghiên cứu Trung ương là cao cấp nhất, cũng gần với ý nghĩa chân chính của nhân viên kĩ thuật nhất.
Thỉnh thoảng họ sẽ bị người của xưởng công bình coi thường vì khả năng chiến đấu quá thấp, nhưng phần lớn thời điểm đều là người của Viện Nghiên cứu Trung ương coi thường lính kĩ thuật của xưởng công binh.
Giờ phút này, người qua lại trong xưởng công binh tuy không phải ai cũng nhận ra Quý Thanh Hòa nhưng nhìn phù hiệu quân hàm anh và hình vẽ lúa mạch cán cân của binh chủng kĩ thuật trên huy chương anh đeo trên cầu vai, không ít người biểu lộ vẻ mặt ghen tị và săm soi.
Trẻ như vậy đã là thiếu tá rồi, Viện Nghiên cứu Trung ương hào phóng thật đấy… Aizz.
Họ có thể kiếm được quân hàm thiếu tá vào tầm ba, bốn mươi tuổi đã là giỏi lắm rồi..